Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 181: Chư Hầu Hội Minh

Chương 181: Chư Hầu Hội Minh

=== oOo ===


Thẩm An nghe vậy thì chần chừ một lát, lắc đầu thưa:

- Tiểu thái giám tới đây thông bẩm có nói, Tả Tướng đại nhân cũng không sốt ruột.

- Không sốt ruột sao? Vậy cứ để y chờ đi.

Dương Mộc bĩu môi. Hắn phát hiện, gần đây mỗi khi Khổng Thượng Hiền tìm mình đều vừa đúng lúc mình đang có hứng. Ví dụ như hôm nay, hắn vừa mới gọi bốn phi tần đến, đang muốn thoải mái thảnh thơi ngủ một giấc thì bị phá hỏng như thế, rõ ràng không thể tiếp tục nữa.

Cuộc sống hủ bại của ta…

Dương Mộc thầm than. Nói Khổng Thượng Hiền đến không phải lúc không bằng nói cuộc sống của hắn trở nên sa đọa rồi, trên cơ bản lúc nào cũng là đang hưởng thụ.

Mà trời sắp tối rồi, Khổng Thượng Hiền không ngủ sao?

Nói thì nói vậy, trong lòng Dương Mộc cũng biết Khổng Thượng Hiền làm người cẩn trọng. Ở thời đại mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì ngủ này không có mấy quan viên mất ăn mất ngủ.

Dù thời gian này hắn sống như một hôn quân, nhưng phải thừa nhận, vẫn phân rõ được chủ thứ.

Được bốn nàng phục thị, Dương Mộc sửa sang lại quần áo một chút, mặc thường phục rời Hậu cung, tiến vào Tử Thần Điện.

Khổng Thượng Hiền thấy hắn ăn mặc như vậy lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhưng hắn vẫn không đổi sắc, có vẻ không thấy ngại vì quấy rầy hứng thú của Hoàng Đế Bệ Hạ. Sau khi hành lễ liền đứng sang một bên.

Thấy hắn không nói gì, Dương Mộc hơi bất ngờ, hỏi:

- Tả Tướng đại nhân của trẫm, đêm rồi còn tới bái phỏng, có chuyện gì vậy?

- Thần cả gan xin hỏi Bệ Hạ, thế nào là đêm?

- Gà thỏ về chuồng, ban ngày đã hết, cửa cung đã đóng, chẳng lẽ không phải ban đêm sao?

- Khi thần đến trên đường vẫn còn buôn bán, xe ngựa vẫn còn qua lại, xem ra đã qua gần hai canh giờ.

- Ồ? Chẳng lẽ ái khanh đang phàn nàn trẫm tới chậm?

Dương Mộc trêu ghẹo. Quả thực Khổng Thượng Hiền tiến cung đã được hai canh giờ, chủ yếu là vì quãng đường từ nội đình tới hậu cung khá xa, một lần tới báo, một lượt quay lại, cộng thêm thời gian hắn cố ý kéo dài, nên mới phải chờ ở Tử Thần Điện lâu như vậy.

Khổng Thượng Hiền cúi đầu, chắp tay thưa:

- Thần không dám. Thần có một vật muốn hiến lên Bệ Hạ.

- Ah?

Hiến vật quý sao?

Dương Mộc kinh ngạc. Xưa nay Khổng Thượng Hiền làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, không làm mấy chuyện a dua nịnh hót. Nay đột nhiên lại nói muốn dâng thứ gì đó, rất tự nhiên khiến cho người ta nghĩ tới bảo vật.

Hay là… Không có chuyện gì chứ?

Quả nhiên, Khổng Thượng Hiền đi sang bên sườn điện, lấy một cái hộp do tiểu thái giám đang bưng, sau đó lấy ra một chồng vải lụa, mở ra xem, đó là một tấm bản đồ.

Trên đó có viết một hàng chữ lớn: “Vạn dặm giang sơn đồ”

Dương Mộc nhìn lướt một lượt rồi nhìn sang Khổng Thượng Hiền, hỏi:

- Ái khanh có ý gì?

Khổng Thượng Hiền chắp tay vái:

- Bệ Hạ, thần lo chuyện Thương Quốc đã hơn nửa năm, tận mắt chứng kiến hùng tài của Bệ Hạ, hưng dân sinh, trừ tệ nạn chính trị, quét Trịnh Thân, quốc lực Đại Thương Quốc ta tăng lên rất lớn, đứng hàng chư hầu, đã có khí phách đại quốc. Thế nhưng gần đây thần thấy Bệ Hạ đã rơi vào trong ôn nhu, biếng nhác chìm đắm trong tửu sắc, không khác gì với chủ cũ ngày xưa.

Không khác gì với chủ cũ ngày xưa?

Dương Mộc thầm oán. Chủ cũ mà Khổng Thượng Hiền nhắc tới đây chính là Hoàng Đế Trịnh Quốc Trịnh Dư Phạm, là một phế nhân nằm bẹp trên giường lâu ngày, một vị vua mất nước. Khổng Thượng Hiền ví von như vậy, không thể nói là không nặng lời.

- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?

Dương mộc nhàn nhạt hỏi.

Khổng Thượng Hiền cúi đầu bái thưa:

- Bệ Hạ chính là minh quân, thần không thể khuyên can, chỉ xin dâng lên một bức địa đồ mong Bệ Hạ giữ được tỉnh táo. Thiên hạ này tuyệt đối không phải chỉ có một góc như Thương Quốc. Bệ Hạ đã từng nói, hiện giờ là thời đại tranh đấu, chư hầu thiên hạ bất mãn, ngắn ngủi chỉ trong mấy chục năm đã có mười mấy quốc gia diệt vong, sát nhập, thôn chính. Nếu Bệ Hạ sa vào hưởng lạc trước mắt, Thương Quốc nguy rồi.

Dương Mộc thầm gật gù. Khổng Thượng Hiền nói rất có lý, nhưng hắn đâu có lười biếng? Làm Hoàng Đế hơn nửa năm thật vất vả, lúc này khí trời đã lạnh dần, chỉ nghỉ tạm mấy tháng đã bị xem là hôn quân sao?

Từ khi thành lập mười hai bộ, thiết trí hai Thừa tướng, Thương Quốc đã dần dần từ nhân trị đi lên con đường pháp trị. Pháp trị ở nơi này không phải là luật pháp mà hậu thế tuân thủ, mà là nói tất cả đều có quy định chung, dù gặp phải hôn quân mấy năm không vào triều chính, quốc gia vẫn có thể vận chuyển bình thường.

Thế là, hắn thản nhiên đáp:

- Lời khanh nói sai rồi. Trị nước như nấu món ngon, không thể gấp, không thể nóng. Hiện giờ đã có hai vị Thừa tướng phụ tá, lại có quan viên mười hai bộ ai làm việc nấy, Thương Quốc lớn chừng này thôi, chẳng lẽ không cho phép trẫm nghỉ ngơi một lát?

Khổng Thượng Hiền lại bái:

- Bệ Hạ minh giám. Thần có nghe, một ngày biếng nhác là ngày ngày biếng nhác. Ví dụ như bách tính Thương Quốc hiện tại, tất cả mọi người đều được hưởng cuộc sống giàu có rồi, còn có ai muốn quay lại quá khứ nhẫn nhục chịu đói nữa? Cái đó gọi là, từ kiệm thành sang dễ, từ sang thành kiệm khó. Nếu Bệ Hạ nhàn rỗi thì có thể thăm hỏi quân đội, có thể đi tuần sát dân gian, có thể ra ngoài làm nông… Tửu sắc không tốt cho sức khỏe, xin Bệ Hạ lấy quốc gia làm trọng.

- Đây không phải khuyên can sao…

Dương Mộc thầm than thở, nhưng không có lời nào phản bác.

Khổng Thượng Hiền nói không sai, một khi dưỡng thành thói quen lười biếng sẽ khó mà thay đổi. Nhưng những gợi ý đằng sau, như đi tuần sát dân gian, thăm hỏi quân đội, làm gương giả vờ giả vịt đi làm nông…

Giống như một đứa trẻ con vừa làm xong bài tập thì bị người lớn bắt được, hỏi ngươi hôm nay làm xong bài chưa?

Làm xong à? Làm xong rồi thì đi làm việc nhà, còn nhiều lắm...

Dương Mộc lại mở ra “Giang sơn vạn dặm đồ” xem.

Lần này ánh mắt của hắn ngưng trọng hơn rất nhiều.

Đây không phải chỉ là một tấm bản đồ bình thường, tất cả các nước chư hầu chủ yếu của Vương Triều Đại Lễ đều được đánh dấu. Nhân khẩu, binh lực, thành trì của mỗi quốc gia đều có ghi chú.

Liếc qua là thấy, trong chư quốc, Thương Quốc coi như đứng hạng chót, mười nước cùng hạng còn lại hoặc là rừng thiêng nước độc, hoặc là phụ thuộc nước lớn.

- Ái khanh đang muốn kích trẫm sao?

- Nếu Bệ Hạ có thể phấn đấu đi lên, Đại Thương Quốc ta chưa chắc đã không thể quật khởi. Năm năm mười năm sau, khi chư hầu hội minh, tất có một vị trí dành cho Bệ Hạ.

- Chư hầu hội minh… ái khanh nói đùa.

Dương Mộc mỉm cười nói:

- Dù Thương Quốc có quật khởi, trẫm cũng không thích tham dự chư hầu hội minh. Huống hồ, lúc này nói đến chuyện hội minh còn hơn sớm.

- Lời ấy của Bệ Hạ sai rồi. Mấy trăm năm qua dù đã nhiều lần đổi bá chủ, nhưng hội minh vẫn còn thì tự có đạo lý của nó. Đây là một bước chắc chắn phải đi nếu muốn xưng bá thiên hạ. Nếu Bệ Hạ chỉ muốn an phận ở tại một góc, từ từ bị nước khác chiếm đoạt thì cũng thôi, nếu có chí khí lớn thì tất yếu phải tới hội minh một lần.

Lời này của Khổng Thượng Hiền có thể nói là không có chút khách khí nào nữa rồi, đạo lý ẩn chứa trong đó vô cùng sâu sắc. Tục ngữ có nói, một hảo hán có ba cái lợi, một nước chư hầu dù có cường đại cỡ nào cũng không thể một mình chống lại các quốc gia trong thiên hạ. Xưng bá thu tiểu đệ, khuất phục các nước khác là một bước nhất định phải đi.

- Bệ Hạ vừa mới nói, chuyện hội minh vẫn còn sớm, mà lần này thần tới đây chính là vì việc này.

- Ồ? Không phải tới đưa cho trẫm bản “Giang sơn vạn dặm đồ” này sao?

- Bệ Hạ nói đùa.

Khổng Thượng Hiền hơi lúng túng cười chắp tay:

- Lần này thần tới, mang địa đồ đến chỉ là một việc. Còn một việc khác cần thương thảo với Bệ Hạ, đó là chuyện chư hầu hội minh.

- Chư hầu hội minh?

Dương Mộc nghi ngờ hỏi.

- Đầu tháng, Tấn Quốc đã chiếu cáo thiên hạ, mời chư hầu trong thiên hạ hội minh. Mới hôm qua, một sứ thần Tấn Quốc đã tới Hoàng thành Thương Quốc, dâng lên một quyển công văn. Quan viên Bộ Ngoại giao không quyết định được, cho nên được chuyển tới tay thần.

Tấn Quốc? Hội minh?

Dương Mộc gõ gõ bàn:

- Ái khanh từ nhỏ đã đi khắp thiên hạ, lần này vội vàng tới gặp trẫm chắc hẳn trong lòng đã có chủ ý, không ngại nói thử một chút.


Bạn cần đăng nhập để bình luận