Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 264: Hoàng Đế Chào Hàng

Chương 264: Hoàng Đế Chào Hàng

=== oOo ===


Mọi người có nỗi khó xử riêng, Dương Mộc cũng không quan tâm nhiều như vậy, sau khi chuyện này kết thúc sẽ lại xảy ra một chuyện khác.

Vậy thì lợi ích ở đâu?

Viện trợ tiên sinh dạy học đi Sở Quốc truyền thụ kinh nghiệm, đây là Thương Quốc hiệp trợ cho Sở Quốc, một đại quốc rộng lớn như Sở Quốc chẳng lẽ không nên có chút biểu thị gì sao?

Tuy nói một trăm tiên sinh dạy chữ không phải đại sự gì ghê gớm, thế nhưng cũng là một phần ân tình đấy.

Dù sao, ngươi tới ta đi vốn là quy củ khi giao dịch giữa các quốc gia.

Dương Mộc hỏi:

- Lần này quý khanh đến đây, Hoàng Đế Sở Quốc có từng nói qua, sẽ nguyện bỏ ra cái giá gì không? Tiên sinh dạy học của Đại Thương ta đều là lương tài an bang, đặt ở Sở Quốc mấy năm, tổn thất khó có thể đánh giá được.

Khuất Đan bái nói:

- Sở Quốc thần đồng ý miễn trừ thuế má cho những đội buôn của Thương Quốc, đồng thời một lần xuất ra ba triệu lượng bạc mua giấy, năm triệu lượng bạc mua sách. Ngoài ra, đồng ý thu mua 3 vạn túi xi măng, dùng để xây dựng cung điện.

Dương Mộc cảm thấy hứng thú. Xem ra Hoàng Đế Sở Quốc là một người theo chủ nghĩa thực dụng, cũng rất khôn khéo, nói như thế thì việc báo đáp đơn giản chính là dùng bạc trắng. Hắn cũng rất biết làm ăn, trực tiếp dùng mậu dịch để đền bù.

Không nói tới chuyện tám triệu lượng bạc mua giấy trắng và sách, riêng chuyện 3 vạn túi xi măng đã là một khoản làm ăn lớn.

Cho đến nay, Thương Quốc vẫn không xuất khẩu xi măng sang bất kì quốc gia nào, Sở Quốc cũng là quốc gia đầu tiên để Thương Quốc cân nhắc bán ra ximăng.

Đương nhiên, điều này còn có chút quan hệ đến năng lực sản xuất của Thương Quốc.

Bởi vì trước đây, xi măng Thương Quốc sản xuất ra đều dùng cho công tác sửa đường, tự cấp còn chưa đủ, lấy đâu ra nhiều xi măng mà bán cho các quốc gia khác?

Sở Quốc muốn dùng 3 vạn túi xi măng này để xây dựng cung điện, điều này quả thật làm cho Dương Mộc có chút ngoài ý muốn.

Cũng không phải nói, các quốc gia còn lại không nhận thấy loại công hiệu này của xi măng.

Trái lại, mũi của những thương nhân trục lợi kia còn thính hơn so với bất kì ai khác.

Thế nhưng, số lượng xi măng nhỏ chẳng có tác dụng gì nhiều đối với một quốc gia. Muốn xây dựng một cứ điểm lớn hoặc là thành trì hay công sự trọng yếu, mấy chục bao xi măng nho nhỏ cũng không hữu dụng. Lại nói, những bao xi măng này đều dùng túi vải khâu kín để chứa đựng, đội buôn phải vận tải qua đường xá xa xôi, vạn nhất gặp phải vấn đề trời mưa, vậy phải xử lí làm sao bây giờ?

Phải biết, trước mắt công cụ tránh mưa mà các nước sử dụng, bình thường đều là áo tơi và áo khoác tẩm dầu.

Bình thường quanh năm rong ruổi ở bên ngoài, đều mặc áo khoác dầu.

Cái gọi là áo khoác dầu, chính là dùng tấm vải được đổ dầu lên làm thành, áo có khả năng chống nước tốt, cũng thuận tiện che phủ đồ vật khác. Nếu như dùng để che phủ những thương phẩm thông thường thì thừa sức, thế nhưng đối với loại xi măng này, gặp phải nước sẽ bị đông cứng, mất đi công hiệu, thương nhân cũng không dám mạo hiểm như vậy.

Hơn nữa, hiện nay các quốc gia vẫn ưu tiên việc dùng gạo nếp làm hồ dính trong việc xây dựng cung điện, kỳ thực nhu cầu của hoàng tộc với xi măng cũng không lớn.

Hoàng Đế Sở Quốc làm như vậy, xem như là người thứ nhất dám mạo hiểm.

- Vì sao quý quốc không mua nhiều thêm một ít? Xi măng là thứ tốt, Thương Quốc ta cũng có không ít hàng tích trữ.

Dương Mộc từng bước dụ dỗ.

- Điều này… Thưa Bệ hạ, có chỗ người còn không biết. Đường xá giữa hai nước xa xôi, không thể so được với các tuyến đường làm từ xi măng của Thương Quốc, ở phương diện vận tải có thể sẽ gặp chút khó khăn.

Khuất Đan có chút chần chờ, lại nói:

- Huống hồ, giá cả xi măng cũng không rẻ, Đại Sở thần tuy giàu có, cũng khó có thể thu mua quá nhiều.

Dương Mộc cũng ước lượng được rõ ràng, chắc chắn Sở Quốc muốn dùng ba vạn túi xi măng này để xây dựng một ít thứ đặc biệt, ví dụ như địa đạo và thiên lao, hoặc là các bức tường cung điện trong hoàng cung. Đến lúc này thì hắn cũng không khuyên thêm gì nữa, dù sao vì lũng đoạn kỹ thuật trong tay, ba vạn túi xi măng này sau khi bán ra cũng thu về được mười mấy vạn lượng bạc, cũng coi như là một khoản sổ sách không nhỏ. Chỉ cần bọn họ trải nghiệm qua một lần, nhất định sẽ bị thứ này hấp dẫn.

Đồng thời, trong lòng hắn còn cân nhắc về loại mặt hàng như giấy dầu, cũng nên cho nó xuất hiện trên thế giới này rồi.

Sau khi xuất hiện giấy dầu, những việc như dán ô cửa sổ và làm ô giấy dầu đều có thể thuận tiện hơn rất nhiều, dân chúng cũng có thể sử dụng nó như một loại vật liệu đóng gói, dùng để bọc những thứ thức ăn mặn đầy dầu mỡ.

Loại kỹ thuật này cũng không phải quá khó, chỉ cần biết được phương pháp, người bình thường cũng có thể làm ra được.

Thế nhưng, nguyên liệu chế tạo chính là giấy.

Hiện nay cũng chỉ có Thương Quốc nắm giữ công nghệ chế tạo giấy trắng chất lượng cao và giá rẻ.

Đến lúc đó, tác dụng của giấy sẽ không còn là vật truyền tải tin tức, bình dân phổ thông cũng có nhu cầu với số lượng lớn.

Ít nhất, ô giấy dầu là thứ nhất định phải có, những cửa sổ trong nhà dùng giấy dầu niêm phong lại, sẽ có khả năng truyền ánh sáng càng tốt hơn.

Bỗng nhiên, Dương Mộc lại nhớ ra cái gì đó, nói:

- Nếu quý quốc muốn mở lớp học, Thương Quốc ta cũng có tài liệu giảng dạy đồng bộ, không biết quý quốc có cảm thấy hứng thú không?

Khuất Đan có chút bất đắc dĩ. Hoàng Đế Thương Quốc quả thực là một thương nhân khôn khéo, hắn vừa mới từ chối vấn đề xi măng, giờ lại lâm vào một vấn đề khác, vấn đề lại rơi xuống mảng tài liệu giáo dục.

Nói thật, Khuất Đan cảm thấy rất hứng thú đối với tài liệu giảng dạy của Thương Quốc.

Thế nhưng, đây là đồ vật đặc hữu của Thương Quốc, cũng có thể nói là cốt lõi của lớp học, hắn vẫn không có mở miệng nhắc đến vấn đề đó. Nếu như chuyến đi sứ lần này có thể xử lý xong cả khoản tài liệu giảng dạy, vậy thì là thành công viên mãn, dù cho không làm thêm được chuyện gì khác, sau khi trở về Hoàng Đế Bệ hạ cũng sẽ nhìn hắn với con mắt khác.

- Không biết Hoàng Đế Bệ hạ dự định dùng giá cả bao nhiêu để bán tài liệu giảng dạy của Thương Quốc?

Khuất Đan cẩn thận hỏi.

- Ồ, tài liệu giảng dạy mà, đơn giản chính là ( Sổ tay khai sáng), đủ để giúp dân chúng biết chữ là được rồi. Vốn sĩ thứ này không nên bán, nhưng nếu Sở Hoàng đã có thành ý, vậy bán cho các ngươi một ít. Năm lượng bạc một quyển, quý khanh cảm thấy thế nào?

Dương Mộc lạnh nhạt nói.

Năm lượng bạc một quyển?

Khuất Đan nói thầm trong lòng, Hoàng Đế Thương Quốc đúng là giở công phu sư tử ngoạm.

Bởi vì sứ mệnh lần này có tính đặc thù, sau khi hắn đến Thương Quốc liền bắt gặp loại sách này ở trong tay một số trẻ nhỏ, mà ở Thương Quốc mỗi học đồng được phát một quyển, chỉ cần gia nhập vào trong học đường thì đều được phát miễn phí.

Mà Hoàng Đế Thương Quốc vừa mở miệng, chính là năm lượng bạc một quyển.

Giọng điệu còn giống như phải gánh chịu thiệt thòi lớn nữa.

Đùa sao! Dùng năm lượng bạc này, Sở Quốc ta không biết mua giấy, sau đó dùng tay chép lại sao?

Mặc dù không ngay ngắn như bản chính, thế nhưng cũng có thể sử dụng được.

Năm lượng bạc, nếu như dùng để kích thích bình dân bách tính biết chữ, có thể đạt được công dụng rất lớn.

Nghĩ tới đây, Khuất Đan lắc đầu một cái, đang chuẩn bị từ chối.

Sau đó, hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Dương Mộc, dùng một loại vẻ mặt tựa như cười mà không phải cười đối diện với hắn.

Điều này làm cho hắn không khỏi hoảng hốt.

Có phải mình đã nói sai cái gì rồi?

Đã sớm nghe người khác nói qua, Hoàng Đế Thương Quốc bình thường không nổi nóng trước mặt mọi người, nhưng nếu như hắn nhìn chằm chằm vào ngươi và không nói một lời, hơn nữa trên mặt còn mang theo nụ cười như có như không, vậy thì nhất định là cười gằn, tức là ngươi sắp gặp tai vạ đến nơi rồi.

Ta đến cùng có nên từ chối hay không đây?

Sau lưng Khuất Đan đổ mồ hôi lạnh. Hắn đi sứ qua nhiều quốc gia, biết rõ Hoàng Đế các quốc gia có một điểm giống nhau, đó là rất nhiều quyết sách đều dựa trên ý nghĩ của chính mình. Đừng thấy trước đó Hoàng Đế Thương Quốc đã mở miệng đáp ứng thỉnh cầu của Sở Quốc, nhưng một khi không cao hứng, đảo mắt là có thể không công nhận.

Thậm chí, quan hệ bang giao của hai nước cũng rơi vào nguy cơ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận