Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 292: Sở Hoàng Khiến Người Ta Kiêng Kỵ

Chương 292: Sở Hoàng Khiến Người Ta Kiêng Kỵ

=== oOo ===


- Loảng xoảng ——

Một tiếng vang lanh lảnh, đây là âm thanh của binh khí rơi xuống mặt đất.

Kiếm sĩ Sở Quốc vừa rơi mất binh khí, căn bản không kịp phản ứng nữa, mắt nhìn thấy binh khí của kiếm sĩ Sở Quốc sắp chém tới cổ mình.

Sinh tử tuyệt cảnh!

Kiếm sĩ Sở Quốc kinh hãi, hắn mất đi binh khí, giờ đây muốn tránh cũng không tránh được, trơ mắt nhìn trường kiếm đâm về phía mình.

- Keng ——

Trong chớp mắt, thanh kiếm trong tay kiếm sĩ Ngô Quốc lập tức bị món đồ gì đó đánh bay ra ngoài, cả người cũng ngã ngửa về phía sau.

Một bóng người xẹt qua, đáp xuống mặt diễn võ trường.

Chỉ thấy mấy tiếng xoạt xoạt xoạt vang lên, cuộc chiến của đám kiếm sĩ Sở Quốc và kiếm sĩ Ngô Quốc bị chia tách ra, ở giữa song phương xuất hiện thêm một bóng người.

Không phải Thẩm An thì là ai?

Hoàng đế các nước kinh hãi. Vốn tưởng rằng kiếm sĩ Sở Quốc chắc chắn phải chết, không nghĩ tới tình thế bỗng xoay chuyển, xuất hiện một bước ngoặt lớn.

Thương Quốc, không ngờ lại ẩn tàng cao thủ như thế?

Sự chú ý của Hoàng đế các quốc gia, cũng chuyển dời từ cuộc tranh đấu giữa kiếm sĩ hai nước lên trên người Thẩm An.

Dù sao, ở thời đại này võ lâm đã dần dần héo tàn, thông thường các quốc gia thuộc Vương triều Đại Lễ không thịnh hành võ công, đa phần không có cái gì gọi là cao thủ võ lâm.

Có thể tu luyện ra nội tức đã xem như hảo thủ cao cấp nhất. Ví dụ như Thẩm An là cao thủ cảnh giới Thuế phàm, đã hầu như không có xuất hiện.

Lại nói, loại thân pháp mà Thẩm An thi triển chính là truyền thừa từ Diệu Hi, ở phương diện khinh công có thể nói là tinh diệu vô song, nếu như Hoàng Đế các quốc gia còn không bị áp lực, vậy thì quả thực không còn gì để nói.

Thương Quốc có một cao thủ như vậy, cũng mang ý nghĩa có thể sẽ có càng nhiều cao thủ khác, coi như trình độ không bằng vị tiểu thái giám này, tin rằng cũng sẽ không cách biệt quá xa.

Nhất thời, trong mắt các vị Hoàng Đế này, Thương Quốc lại trở nên thần bí thêm một phần.

Điều này cũng làm cho Hoàng Đế các quốc gia càng thấy hiếu kỳ, cảm thấy Thương Quốc càng lúc càng không đơn giản.

Đối với điều này, trong lòng Dương Mộc cũng chỉ cười nhạt. Hắn đương nhiên biết Thẩm An làm như vậy sẽ khiến cho Hoàng Đế các quốc gia có những suy đoán như thế nào, chỉ có thể nói là vừa có lợi vừa có hại.

Có điều, lúc nhìn về phía Hoàng đế nước Ngô, trong lòng hắn cảm thấy không tốt đẹp gì.

Vốn dĩ Ngô quốc để kiếm sĩ vào Hoàng cung, tuy rằng sau đó chờ đạt được sự đồng ý của hắn mới phân phát vũ khí, thế nhưng nói tóm lại vẫn có chút kiêu căng, không hề để Thương Quốc vào trong mắt.

Vốn là một cuộc tỷ thí kiếm kích, Hoàng Đế các nước đều đứng ở một bên quan sát, quy định cũng chỉ là chạm đến là ngừng, thế nhưng ba tên kiếm sĩ Ngô quốc kia đắc thắng không tha người, còn ý đồ chém giết ba tên kiếm sĩ Sở Quốc tại chỗ.

Làm sao, định thắng thế không chịu buông tha người à?

Hắn cũng không tin, trước đó Hoàng đế Ngô Quốc không căn dặn gì về chuyện này.

Máu tươi chảy trong Hoàng cung, điều này không phải là một chuyện tốt đẹp gì, nói nhỏ lại là không coi ai ra gì, nói lớn hơn một chút là không để Thương Quốc vào trong mắt, cố ý làm Thương Quốc phải khó xử.

- Chư vị quân chủ, tỷ thí đấu kiếm đã kết thúc, trong cung đã chuẩn bị dạ yến, không ngại từ từ nói chuyện thảo luận.

Dương Mộc đề nghị.

- Được!

- Xin làm phiền, bên người Thương Hoàng có cao thủ như mây, hôm nay xem như đã được mở mang kiến thức.

- Các vị, xin mời!

Hoàng Đế các nước cười ha ha, chậm rãi đi xuống từ trên khán đài diễn võ trường, chậm rãi bước về phía Tử thần điện.

- Chậm đã! Kính xin các vị chứng kiến một chút.

Bỗng nhiên, một tiếng gầm thét vang lên.

Vừa nhìn lại, không ngờ là Hoàng Đế Sở Quốc Hùng Mẫn Nột, đang cầm một thanh chủy thủ trong tay, cười ha ha, sau đó đâm vào bờ vai của chính mình.

Tiên huyết bắn tung toé!

- Chuyện này. . .

- Nhanh! Mau gọi thái y!

- Sở Hoàng hà tất coi chuyện này là thật!

- Một hồi cá cược vui đùa mà thôi, Sở Hoàng hà tất phải tự tàn mình?

Hoàng Đế các nước kinh hãi, cũng bị một màn bất thình lình này dọa sợ, vội vã tiến lên khuyên bảo, mấy người hầu gái vội vã tiến lên nâng đỡ, mấy vị thái y sốt ruột bận bịu kinh hoảng đi vào.

- Không sao!

Sở Hoàng chịu đựng sự thống khổ, khoát tay áo một cái, nói:

- Nguyện thua cuộc, hôm nay bại trong tay Ngô quốc, chính là dấu ấn để khích lệ bản thân cần nỗ lực hơn nữa. Không biết Ngô Hoàng Bệ hạ, có thấy hài lòng hay không?

- Trẫm, trẫm. . . Sở Hoàng vẫn nên băng bó một chút đi, lần đánh cuộc này chính là do Sở Hoàng tự nói ra, một mực tuân thủ ước định như vậy, đúng là hành vi quân tử.

Hoàng đế Ngô Quốc cũng không nghĩ tới, chuyện này lại đi đến một bước này, trong lúc nhất thời có chút choáng váng.

Tuy nói đây chỉ là một trận cá cược, thế nhưng Hoàng Đế một quốc gia bị thương, vậy thì đó lại là chuyện không dễ dàng xử lý.

Tin tức truyền về Sở Quốc, sẽ có hậu quả gì hay không?

E rằng. . .

Ngô Hoàng có chút hối hận rồi, sớm biết vậy thì đừng nên đáp ứng kiểu đánh cuộc như thế. Chiến thắng được mặt mũi tuy rằng quan trọng, thế nhưng nếu vì vậy mà để cho Sở Quốc có chung mối thù, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, xin thề muốn đánh một trận với Ngô quốc để rửa nhục, vậy thì không ổn.

Ở một bên khác, thái y đang lấy thanh chủy thủ ra cho Hùng Mẫn Nột.

Cũng may, nhát đâm vào cũng không quá sâu, không hề đâm vào mạch máu hay bộ phận quan trọng gì cả, vì thế thanh chủy thủ này rất nhanh được rút ra khỏi bờ vai.

Sau đó, chính là băng bó từng tầng từng tầng.

Từ đầu tới cuối, Dương Mộc đều đứng ở bên cạnh chứng kiến, sự kiêng kỵ trong mắt càng lúc càng tăng thêm.

Vị Hoàng Đế Sở Quốc này không đơn giản!

Cho dù là trước đây, lúc Dương Mộc đối diện với Nữ hoàng Nguyễn Quốc cũng không hề kiêng kỵ sâu sắc như vậy, bởi vì vào lúc ấy Dương Mộc rất rõ ràng, một Nữ hoàng coi như là bậc hiền minh, chung quy sẽ phải chịu đủ loại nghi vấn trong nước, trên căn bản thân phận người phụ nữ đã quyết định nàng phải nằm ở vị thế yếu nhược, một khi xuất hiện nội ưu ngoại hoạn, rất có thể tự bản thân cũng sẽ khó bảo toàn.

Thế nhưng, vị Hoàng Đế Sở Quốc này khác biệt.

Trước đó, Hoàng Đế Sở Quốc đã có suy nghĩ, muốn học tập kinh nghiệm phổ cập giáo dục bình dân từ Thương Quốc. Trước tiên mặc kệ có thành công hay không, nhưng đã đủ chứng minh người này có một tư duy rất tiến bộ.

Lần này, ở tình huống biết bản thân mình sẽ phải thua, còn lập xuống trận cá cược tự tàn thân thể, như thế càng khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Vì sao?

Cuộc tỷ thí kiếm kích lần này, ở bề ngoài xem như là Ngô quốc chiến thắng, nhưng trên thực tế lại làm cho Thương Quốc đánh ra một lần danh tiếng lớn, nhưng nếu như suy nghĩ sâu xa hơn một chút thì Ngô quốc đã thua đau.

Đầu tiên, sau khi Hoàng Đế Sở Quốc đâm chính mình một nhát dao kia, đâm không phải chính hắn, mà là Sở Quốc.

Sau đó, với việc thanh chủy thủ đâm xuống, chí ít trong lần Hội minh này, Hoàng đế Ngô Quốc phải bận tâm đến ảnh hưởng, nên sẽ không làm ầm ĩ với Hoàng Đế Sở Quốc. Hai đại quốc vốn thù địch từ đó ít đi tranh đấu, cũng càng có lợi cho việc cử hành Hội minh. Điều này không chỉ phù hợp với lợi ích Sở Quốc, cũng là cấp cho vị chủ nhà tổ chức như Thương Quốc này chút mặt mũi.

Tiếp sau đó, Hoàng Đế Sở Quốc sẽ tạo ra hình tượng một người quân tử giữ chữ tín và đạo nghĩa trước mặt Hoàng Đế các quốc gia, biến tướng dựng lên một hình tượng quân chủ đại quốc nổi bật, đồng thời cũng làm cho Hoàng Đế các quốc gia khác hiểu được, Hoàng Đế Sở Quốc không phải một kẻ dễ dàng bị ức hiếp, ở trong lần Hội minh tiếp đó, có thể không khiêu khích thì không nên khiêu khích.

Vì thế, tất cả những điều này cũng làm cho Dương Mộc cảm thấy đây là một người đầy đủ dũng mưu, từ trong đáy lòng dâng lên một loại kiêng kỵ sâu sắc.

Bất kể là cương vực hay là nhân khẩu, Sở Quốc chỉ xếp hạng bên dưới Tấn Quốc, một quốc gia như vậy nhất định sẽ cất cánh, thanh danh sẽ lan truyền khắp nơi, khiến cho các quốc gia khác phải run rẩy.

- Lần này Hội minh, mấy quân chủ Nguyễn Quốc, Ngụy Quốc, Vũ Quốc và Vân Quốc đều chưa tới. Không thể đồng thời trò chuyện với nhau, quả thật là một chuyện đáng tiếc.

Hoàng Đế Mãng Quốc thở dài một hơi.

- Chuyện này cũng không có cách nào khác! Dù sao ở vị trí Tây Bắc, trung gian có Tấn Quốc chặn đường, không thể không đi đường vòng theo phía Nam, cũng coi như là vất vả tàu xe.

- Hiện tại cũng sắp đến kỳ hạn Hội minh rồi, cũng không biết có thể kịp thời chạy tới hay không.


Bạn cần đăng nhập để bình luận