Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 372: Tiến Hành Duyệt Binh (4)

Chương 372: Tiến Hành Duyệt Binh (4)

=== oOo ===


May mắn thay, đúng lúc đó Dương Mộc đã kết thúc sự lúng túng này.

Hắn bước lên phía trước, đi tới bên cạnh tường thành, tay vịn vào tường thành, hô lớn về phía quân đội đằng xa:

- Các huynh đệ anh dũng của Đại Thương ta, cực khổ rồi!

Vừa mới dứt lời, liền thấy từ các đội hình quân đoàn vốn yên tĩnh đứng thẳng ở ngoài thành, trăm miệng một lời đáp lại:

- Hộ Đại Thương ta, dương uy nước ta! Bệ hạ vạn tuế, Thương Quốc vạn năm ——

- Hộ Đại Thương ta, dương uy nước ta! Bệ hạ vạn tuế, Thương Quốc vạn năm ——

- Hộ Đại Thương ta, dương uy nước ta! Bệ hạ vạn tuế, Thương Quốc vạn năm ——

Trong lúc nhất thời, dân chúng bên dưới cũng phát ra tiếng hoan hô không ngừng, hầu như mỗi một người đứng vây xem đều kích động đến sắc mặt ửng hồng, từng người từng người hò hét trợ uy.

Đám thương nhân đến từ các nước khác đứng lẫn trong đám người, cũng đều vô cùng ước ao.

Sinh ra ở một quốc gia như vậy, thực sự là một chuyện vô cùng may mắn. Loại cảm giác vinh quang chí cao kia và niềm tin về tiền đồ tương lai, dù là cái gì cũng không sánh bằng.

Trước đây, bọn họ đến Thương Quốc cũng chỉ vì lấy hàng rồi đưa tới các quốc gia khác bán lại, đã từng nghe nói qua quân đội Thương Quốc mạnh mẽ, thế nhưng chưa bao giờ thấy tận mắt. Nhưng lúc này đây, thật sự đã cảm nhận được rồi.

Hóa ra, quân đội Thương Quốc lại hùng mạnh như thế!

Mà lúc này, Dương Mộc cũng xoay người lại, mở rộng hai tay, nở nụ cười đối với Hoàng Đế các nước rồi hỏi:

- Các vị cho rằng, quân đội Đại Thương ta có cường thịnh hay không?

Chuyện này... Là thị uy ư?

Mẹ kiếp! Đây thuần túy là đang nhục nhã?

Hoàng Đế các nước mang vẻ mặt quái lạ, quay sang nhìn nhau. Tuy rằng bọn họ đã sớm biết cuộc duyệt binh bất ngờ này, là một thủ đoạn thị uy của Hoàng Đế Thương Quốc.

Kết quả là, các vị Hoàng Đế đều dồn dập phụ họa, ca ngợi, cất lời khen tặng.

Trên thực tế, đây cũng không tính là trái với lương tâm. Dù sao, các nhánh quân của Thương Quốc đều mang đến cho bọn họ vô vàn chấn động.

Bất kể là bản thân những quân đoàn này, hay là loại nghi thức duyệt binh xưa nay chưa từng có, cũng làm cho bọn họ có loại cảm giác mở mang tầm mắt.

Vào lúc này, tất cả các vị Hoàng Đế đều có một loại cảm giác, tiềm lực của Thương Quốc càng thêm đáng sợ hơn so với biểu hiện bây giờ, không có một quốc gia nào muốn trở thành kẻ địch với một quái vật khổng lồ nắm giữ trăm vạn cường quân như vậy.

- Quân đội Đại Thương ta cường thịnh là không thể nghi ngờ! Thế các vị cảm thấy dân tâm và quân thần thì nào?

Dương Mộc tiếp tục hỏi.

Trong lúc nhất thời, Hoàng Đế các nước chửi ầm lên ở trong lòng.

Vẫn chưa xong đúng không!

Hả hê một hồi cũng thôi đi, hả hê quân đội xong, lại chuyển đến dân tâm và quân thần!

Quả thực là vô liêm sỉ!

Có điều, câu hỏi này đúng là không có cách nào phản bác. Dân tâm Thương Quốc biểu hiện quá rõ ràng, chỉ nhìn từ phản ứng của dân chúng vây xem bốn phía nơi này, liền có thể nhận ra một cách đại khái.

Nghi thức duyệt binh, cuối cùng đã kết thúc trong một mảnh tiếng hoan hô.

Ngay sau đó, Dương Mộc lại mở yến tiệc chiêu đãi Hoàng Đế các nước.

Sau bữa trưa, tiếp tục dẫn theo Hoàng Đế các nước đi tham quan doanh trại Cấm quân ở ngoài Thương Thành.

Trải qua gần năm đến sáu năm phát triển, các đại quân đoàn đã sớm không phải gánh nhiệm vụ bảo vệ Thương thành nữa, mà hoàn toàn do Cấm quân phụ trách.

Cấm quân có tổng cộng năm vạn người.

Từ trên mặt trang bị thì có thể thấy bọn họ có thiên hướng phòng ngự, tố chất và sức chiến đấu của binh sĩ cũng không khác biệt lắm so với các đại quân đoàn ở ngoài tiền tuyến.

Chỉ có điều, Cấm quân tổng cộng chia thành ba đại doanh.

Trong đó, ở bên ngoài Thương thành bố trí hai đại doanh, tổng cộng khoảng ba vạn người.

Một nơi đóng quân khác, được bố trí bên trong thành Lưu Phỉ ở sơn mạch Lưu Phỉ, ước chừng khoảng hai vạn người.

Bằng cách này, không chỉ Dương Mộc có thể điều động đại quân bất cứ lúc nào, mà lại thông qua hai tầng phòng vệ xa gần để phòng thủ những vị trí trọng yếu, toàn bộ Thương Thành cũng được bảo đảm an toàn hơn rất nhiều.

Chính vì thế, Cấm quân bảo vệ bên ngoài Hoàng cung, Cấm vệ quân bảo vệ ở trong Hoàng cung, Thân vệ quân bảo vệ bên cạnh Dương Mộc, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nghe lệnh, bảo vệ xung quanh trung tâm quyền lực thống trị của Thương Quốc.

Đương nhiên, thời gian tham quan cũng không phải rất dài, cũng chỉ để Hoàng Đế các nước cảm thụ một chút, nghi thức duyệt binh của Thương Quốc không phải chỉ làm dáng mà thôi. Đồng thời bóng gió nói cho mọi người biết, những thứ đã bày ra ở nghi thức duyệt binh kia, chính là tình huống chân thật của quân đội Thương Quốc.

Chỉ là, lúc đi giữa đường, Dương Mộc bỗng nhiên có chút hứng thú, đề nghị Hoàng Đế các nước lựa chọn một vài binh sĩ, tiến hành một vài trận tỷ thí, trải nghiệm một chút về các loại vũ khí của Thương Quốc.

Nói trắng ra, chính là một loại phương thức khác nhằm khoe khoang vũ lực mà thôi.

Hoàng Đế các nước ngầm hiểu ý, một bên âm thầm chửi mắng trong lòng, một bên nở nụ cười mừng rỡ đón nhận.

Không biết từ lúc nào, Hoàng đế Sở Quốc Hùng Mẫn Nột, Nữ đế Nguyễn Quốc Nguyễn Thải Nhị và Hoàng đế Vân Quốc Vân Thụy, không hẹn mà cùng sóng vai đi cùng nhau, cười cười nói nói, đồng thời tham quan đại doanh. Sau khi nghe thấy Dương Mộc đưa ra đề nghị này, quay sang nhìn nhau một chút, rồi cùng thầm cười khổ.

Rất hiển nhiên, mặc dù là Hoàng Đế của đại quốc, mấy người này cũng rất bất đắc dĩ, không thể không thừa nhận Thương Quốc có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa cũng không thể không nể mặt.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, tỷ thí với nhau một chút, mà vẫn có thể dùng binh khí của đối phương, đây cũng không phải là một chuyện quá tệ.

Chí ít, có thể từ trong đó tìm tòi ra một số phương thức huấn luyện.

Vậy nên, lại xuất hiện cảnh tượng tỷ thí võ thuật giống như trong lần Hội minh đầu tiên.

Bên cạnh thao trường huấn luyện của đại doanh dựng lên một đài cao, Dương Mộc và các vị Hoàng Đế cùng nhau lên trên ngồi, vừa ăn uống vừa tán gẫu và thưởng thức.

Thực ra, quy tắc tỷ thí rất đơn giản, binh sĩ của các quốc gia đều có thể khiêu chiến lẫn nhau, cũng không hạn chế chỉ riêng với Thương Quốc.

Vì vậy, cuộc tỷ thí bỗng chốc thay đổi hương vị.

Vì sao?

Giữa các nước luôn có một chút mâu thuẫn riêng, nhưng bị vướng víu vào trong Hội minh, hơn nữa sau khi được Bộ Ngoại giao bận rộn hòa giải, vì thế cho tới bây giờ giữa các nước vẫn chưa xảy ra chuyện ra tay đánh nhau.

Thế nhưng, đấu miệng lưỡi là khó tránh khỏi.

Thường xuyên lời qua tiếng lại, oán khí tích lũy đến mức độ nhất định, cuộc tỷ thí vô tình trở thành một nơi để phát tiết.

Tuy rằng chỉ đơn giản là một cuộc tỷ thí, thế nhưng lúc này lại tăng lên cấp độ thể diện quốc gia, lập tức nâng cao ý nghĩa lên rất nhiều.

Sau đó, Dương Mộc bỗng phát hiện, hắn từng có ý định để Cấm quân xuất hiện, đánh ra một chút danh tiếng, nhưng giờ ý nghĩ đó đã thất bại, nhất thời vô cùng phiền muộn.

Tiếp đó, sau khi cuộc tỷ thí tiến hành xong mấy trận, lại không thể không mở rộng quy mô lớn hơn, mở ra thêm mấy sân bãi khác nữa.

Hoàng Đế các nước cũng bởi vì trận doanh, nên phân ra thành mấy đám.

Cũng may, Hoàng Đế các nước đều có rất nhiều thân vệ bên cạnh, mà bản thân đại doanh Cấm quân vốn vô cùng an toàn, vì thế Dương Mộc cũng không quá lo lắng, chỉ là nhấn mạnh một chút về tai nạn bất ngờ có thể xảy ra, sau đó cùng mọi người tách ra rồi đi dạo xung quanh.

Trong lúc rảnh rỗi, Dương Mộc cũng đi quan sát khắp nơi.

- Đường đường là Hoàng Đế một nước, nhưng lại giống như lần đầu tiên dò xét lãnh địa của mình. Cũng thật là thú vị!

Bỗng nhiên, từ phía sau lưng truyền đến một giọng nữ lanh lảnh.

Không phải Nữ đế Nguyễn Quốc thì là ai?

- Nữ đế không đi quan sát dũng sĩ của quốc gia mình tỷ thí, lại đến tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ muốn thám thính bí mật nơi đóng quân của Đại Thương ta sao?

Dương Mộc hỏi ngược lại.

Nghe này câu hỏi đầy thâm ý này, sắc mặt Nữ đế Nguyễn Quốc vẫn như thường, thế nhưng trong lòng bỗng rùng mình.


Bạn cần đăng nhập để bình luận