Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 600: Cải Cách Chế Độ Công Huân Tước

Chương 600: Cải Cách Chế Độ Công Huân Tước

=== oOo ===


Chương 600: Cải Cách Chế Độ Công Huân Tước

Thoáng cái một năm đã trôi qua.
Điều đáng nói chính là sau khi thành lập Vương triều Đại Thương, niên đại cũ trước đây không còn được sử dụng nữa, mà thay vào đó là trực tiếp dùng khái niệm năm để tính lịch.
Năm nay, chính là năm thứ hai của lịch Đại Thương.
Dương Mộc vẫn là một chàng trai trẻ tràn đầy tinh lực như mãnh hổ, những phi tần bên trong Hậu cung đều là nữ tử tu luyện Tố Nữ Công, cũng không thấy có vẻ già nua đi bao nhiêu.
Hai mươi năm đã trôi qua, từ một tiểu quốc ở một góc nhỏ, đã trưởng thành thành một Vương triều Đại Thương khổng lồ thống nhất thiên hạ. Nếu không phải phần lớn người đều tự mình trải qua, vậy thì dù là ai cũng không dám tin tưởng.
Bố cục thiên hạ ban đầu đã hình thành, dân chúng an cư lạc nghiệp, Vương triều Đại Thương thu được hảo cảm của dân chúng khắp nơi, cũng thu được lòng kính yêu của toàn bộ mọi người.
Tuy nhiên, trong số mười hai bộ của triều đình, có một nhóm quan chức đã bước sang tuổi già, sau khi tận mắt nhìn thấy Vương triều Đại Thương thành lập, từ từ bay lên một luồng suy nghĩ muốn ẩn lui, trong vòng hai năm qua có một nhóm lớn quan chức đã chết bệnh hoặc là từ quan, triều đình cũng dành cho khoản bồi thường thỏa đáng và sự tán thành công lao cá nhân, có thể nói là một kết cục vô cùng viên mãn.
Trong số này, có Thượng thư Binh Bộ Cát Liệt, Thượng thư Bộ Ngoại giao Nghiêm Chính, Thượng thư Bộ Công thương Tần Trường Phong... Còn Thượng thư Lễ Bộ Vương Ưng là một trường hợp đặc biệt ở triều đình, vốn nên nghỉ hưu vào mười năm trước, thế nhưng cân nhắc đến việc là đại biểu cho giới cựu quý tộc, vì thế triều đình cho phép hắn ở nhà nghỉ ngơi, nhưng vẫn giữ chức vị, một vài năm qua tuy rằng thỉnh thoảng chống gậy tham gia một số lễ mừng trọng đại, thế nhưng cũng giống như trang trí cho có vậy, tất cả quyền lực và công việc đều giao do mấy vị Thị Lang trực tiếp xử lý.
Ngay ở nửa năm trước, Vương Ưng đã sớm ngơ ngơ ngác ngác từ lâu, đột ngột từ trần tại nhà riêng.
Dương Mộc đặc biệt hạ xuống thánh chỉ, phong chức làm Công tước.
Đến thời điểm này, từ sau khi Dương Mộc củng cố hoàng quyền, giành thắng lợi cuộc nội loạn trong Hoàng cung, hai vị nguyên lão Phạm Hoành Tể và Vương Ưng cũng đều đã qua đời.
Từ thời kỳ đầu Thương Quốc thành lập, tỉ lệ cựu quý tộc chiếm đoạt chức quan lớn trong triều đình tiếp tục tiến thêm một bước giảm xuống, cũng chỉ còn có một Trần Hữu của Trần gia còn đảm nhiệm vị trí Thượng thư Công Bộ, xem như là nhân vật đại biểu cho tầng lớp cựu quý tộc.
Tuy nhiên, khiến cho Dương Mộc khá thổn thức chính là, trước khi Vương Ưng chết, cũng giống như Phạm Hoành Tể vậy, lưu lại một phong thư khuyên can, nội dung đại khái giống nhau, đều là kiến nghị cải cách chế độ công huân tước.
Đối với chuyện này, Dương Mộc cảm thấy vô cùng cảm khái.
Nhớ lại trước kia, cựu quý tộc là những người mạnh mẽ phản đối chế độ công huân tước, bây giờ lại vì hoàn thiện chế độ công huân tước mà hao tổn tâm tư. Cũng không phải là chế độ công huân tước có lợi cho những đại gia tộc này, mà là vào lúc này, cựu quý tộc và Vương triều Đại Thương đã kết hợp chặt chẽ lại với nhau, khi một số công thần nguyên lão này đi tới phần cuối sinh mệnh, tình cảm đối với quốc gia và thiên hạ là chân thành chất phác nhất.
Vốn dĩ, ngay từ mấy năm trước Dương Mộc đã từng suy tư qua vấn đề công huân tước, vào lúc ấy phong gian thư của Phạm Hoành Tể tuy rằng tạo thành sức ảnh hưởng rất rộng, thế nhưng lúc đó chính là thời điểm chuẩn bị chiến sự kịch liệt, Dương Mộc cũng không thể
thời kỳ mẫn cảm, đụng chạm vào một thứ mẫn cảm như công huân tước sẽ làm dao động quan tâm, vì thế hắn cũng không có thảo luận vấn đề này trên triều.
Nhưng mà, hiện nay thiên hạ đã yên ổn, chính là thời điểm nên suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Trước đây, Thương Quốc thực hành chế độ công huân tước cũng không phải là không được, ngược lại còn cải cách với cường độ vô cùng lớn, có thể nói là một thanh lợi khí tạo nên nhiều thắng lợi của quân đội Thương Quốc. Bây giờ muốn cải cách điều chỉnh, cũng không phải là vấn đề tồn tại của chế độ trước đây, mà là hiện tại không giống ngày xưa, cho dù chế độ đến đâu, cũng sẽ bởi vì thời gian qua đi mà trở nên có chỗ bất đồng.
Trước khi Vương triều Đại Thương thành lập, chế độ công huân tước vô cùng tốt, có tác dụng khích lệ hết sức rõ ràng đối với các tướng sĩ, bởi vì chỉ cần một số công lao nhỏ là có thể được tước vị rất cao.
Thế nhưng, sau khi Vương triều Đại Thương thống nhất thiên hạ, thì có vẻ hơi không tốt lắm.
Có thể mang hình tượng nó so sánh với triều đình Tần Quốc trong lịch sử, người trước chủ yếu là tiến công và khai thác, người sau chủ yếu là thủ thành và cai trị thiên hạ, chế độ trước và sau nhất định không thể giống nhau. Thế nhưng triều đình Tần Quốc vẫn không có sự thay đổi, tư thế công thu phát sinh biến hóa, thế nhưng thái độ đối xử với bách tính thiên hạ vẫn luôn như thế, nên nảy sinh tính sai lầm cả hệ thống.
Sau khi, mọi chỗ lỗ thủng liên tiếp bạo phát, một đế quốc mạnh mẽ trong thời gian ngắn ngủi đã sụp đổ, biến thành tro bụi.
Theo quan điểm của Dương Mộc, toàn bộ lịch sử triều Tần thực ra là một cuộc thăm dò đối với chế độ hoàn toàn mới, đáng tiếc chính là thăm dò thất bại, chờ đến thời điểm ý thức được vấn đề đã không còn kịp.
Chế độ công huân tước của Thương Quốc vốn là hàng nhái xây dựng theo mô hình Tần Quốc, đồng thời còn cải tiến và kết hợp, tính tiến công có thể nói là vô cùng mạnh mẽ, các tướng sĩ sẽ khát vọng đánh trận, dân chúng cũng sẽ khát vọng chiến tranh, thời kỳ có chiến tranh đương nhiên rất tốt, thế nhưng một khi thiên hạ thái bình, chẳng khác nào phá hỏng con đường tiến thân của bình dân bách tính.
Điều này giống như nín thở vậy, vừa bắt đầu còn không sao, đến một trình độ nhất định sẽ rất thống khổ.
Vì thế, Vương triều Đại Thương không thể phạm loại sai lầm này, một cái quốc gia sinh cơ bừng bừng đi hướng cục diện đáng buồn, chủ yếu chính là sự cố hóa tầng tầng. Nếu như Vương triều Đại Thương không thể giải quyết triệt để vấn đề Công huân tước, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Đương nhiên, về điểm này, Vương triều Đại Thương lại có chỗ bất đồng, bởi vì Vương triều Đại Thương có một Bộ Giáo dục độc lập, có một con đường khoa cử có thể thu nhận hiền tài bốn phương, hơn nữa so với khoa cử trong lịch sử càng thêm hoàn thiện, các ngành các nghề đều có thể thông qua khoa cử lên cấp, nhân số trúng tuyển cũng nhiều vô số.
Hơn nữa, bây giờ Vương triều Đại Thương vẫn chưa thể hoàn toàn tiến vào trạng thái hòa bình, chuẩn bị ứng phó với sự gây rối đến từ ba đại Vương triều Đại Khánh, Đại Hoành và Đại Thống, chiến tranh vẫn sẽ tồn tại. Mặc dù so với cuộc chiến chinh phạt giữa các nước chư hầu trong quá khứ mà nói, loại chiến tranh này tạo ra gánh nặng đối với dân chúng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thế nhưng chiến tranh cũng mang lại cơ hội cho các tướng sĩ, lại là chuyện tồn tại vô cùng chân thực.
Hiện nay, vấn đề chính của chế độ công huân tước, chính là phương thức thừa kế.
Vốn dĩ, ở thời kỳ ban đầu khi Thương Quốc thành lập chế độ công huân tước, nhằm để trực tiếp khích lệ tướng sĩ cùng bách tính, ở Thương Quốc dựa vào chế độ công huân tước chiếm được tước vị, là cực kỳ bảo đảm. Nói cách khác là trong quá trình truyền cho đời sau, hầu như cũng không bị phế bỏ.
Đối với người dân bình thường mà nói, cho dù chút điểm công huân không thể nào đổi thành tước vị, cũng có thể bảo tồn trong chính sách vô cùng linh hoạt, đó là sau khi mình chết đi, có thể mang một nửa số điểm truyền lại cho con trai của chính mình.
Hai mươi mấy năm trôi qua, ở trong quá trình Thương Quốc trở thành Vương triều Đại Thương, trải qua vô số trận chiến to to nhỏ nhỏ, tự nhiên cũng sinh ra một nhóm lại một nhóm huân tước.
Cứ lấy Vệ Trung Toàn làm ví dụ, sau khi Vương triều Đại Thương thành lập, liền được trao tặng phong hào Quốc Công – Trấn Quốc Công, đồng thời ban tặng thân phận Trụ quốc, cùng ba vinh dự đặc biệt là kiếm kịch vào điện, vào đình không xu, tán bái bất danh.
Các vị Đại Nguyên Soái còn lại của lục đại quân đoàn, cũng đều thu được tước vị phong hào Quốc Công.
Hiện tại ở trong triều đình, số lượng võ tướng xuất thân huân tước dĩ nhiên đạt đến chín phần mười!
Đây là một tỉ lệ vô cùng đáng sợ, thế lực quân đội quá mạnh, tuyệt đối không phải một chuyện tốt.
Điều này giải thích vì sao trong lịch sử lại có nhiều khai quốc Hoàng Đế gây ra việc thỏ khôn chết thì chó bị nấu, giết hại công thần như vậy, đây là một trong số những nguyên nhân chính.
Dựa theo loại phương thức truyền thống này, Dương Mộc đúng là có thể đè ép những huân tước quân đội, thế nhưng đời sau của hắn thì sao đây?
Trải qua thời gian lâu dài, liệu sẽ không xảy ra vấn đề gì?
Mặc dù đất nước rộng lớn, nhưng hiếu chiến chắc chắn sẽ bị diệt vong, những chuyện khác không nói nhiều, Hoàng Đế kiểm soát còn hạn chế đối với quốc gia, nếu như những quan chức cùng tướng lĩnh dưới đáy vì muốn kiếm lấy một ít công lao, bịa đặt một vài cuộc phản loạn, sau đó mang binh dẹp yên cũng là một cách thức có thể thực hiện được.
Trong lịch sử, đã có rất nhiều ví dụ giết nhầm người tốt.
Bên cạnh đó, với quy mô và năng lực kinh tế hiện nay của Thương Quốc, còn có thể trả lương cùng ban ân cho những huân tước này, thế nhưng sau đó thì sao?
Ví dụ về triều đại nhà Minh trước kia, một quốc gia phải sử dụng một phần ba tài chính thu nhập, đi nuôi dưỡng một đám huân tước quý
tộc.
Vì vậy, theo quan điểm của Dương Mộc, muốn động chạm vào chế độ công huân tước, đầu tiên phải bắt đầu xử lý từ phương thức truyền thừa.
Điểm này cũng trùng với ý tưởng của Phạm Hoành Tể và Vương Ưng trên gián thư lâm chung, không mưu mà hợp.
Thế nhưng, trong đó lợi ích liên luỵ quá lớn, Dương Mộc không có lộ ra ngoài, trải qua nửa năm ấp ủ, lúc này mới sắp xếp bố trí kỹ càng.
Chuyện đầu tiên, hắn lập tức triệu tập những vị Đại Nguyên Soái và Phó soái của lục đại quân đoàn, quay trở về kinh để báo cáo nhiệm
vụ.
Quân đội không giống với quản lý dân sự, nếu như cao tầng đạt thành nhận thức chung, từng tầng từng tầng xuống chút nữa thỏa hiệp, như vậy có thể đem ảnh hưởng hạ thấp xuống mức nhỏ nhất.


Bạn cần đăng nhập để bình luận