Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 328: Vây Thành

Chương 328: Vây Thành

=== oOo ===


Triều đình Tấn Quốc hoảng loạn.

Kết hợp với lời đồn đại bên ngoài và dân chúng không ngừng tràn vào trong thành, dụng ý của liên quân đã rất rõ ràng.

Từ chối không cho dân chúng vào thành!

Triều đình Tấn Quốc ban bố pháp lệnh, từ chối người bên ngoài vào thành, đồng thời ra lệnh cho quan phủ dọc đường ngăn chặn dân chúng đang di chuyển về phía Tấn Thành.

Dù vậy, sau khi thủy vận bị cắt đứt, cả Tấn Thành lớn như vậy cũng khó có thể duy trì tiếp được.

Không nói gì khác, chỉ nói tới phương diện than đá đã là một vấn đề lớn.

Dù sao rừng núi xung quanh Tấn Thành cũng có hạn, cho nên các phú hộ trong thành đều đốt than củi, nhà bách tính bình thường đều đốt than đá. Khi thủy vận bị cắt đứt, không chỉ chặt đứt nguồn lương thực mà còn các loại than đá nhóm lửa cũng bị cắt mất.

Còn có các loại dầu muối, một vài vật tư phục vụ cho cuộc sống cơ bản cũng không có cách nào cung cấp được như mọi khi.

Trong giây lát, giá các nguyên vật liệu trong Tấn Thành đều tăng cao, bách tính đều xông ra đường, tranh nhau mua các loại vật tư để tích trữ.

Khi thấy tình hình trong thành trở nên hỗn loạn, triều đình cũng không có cách nào, trong lúc khẩn cấp đành phải mở kho cung cấp các loại lương thực để điều tiết, đồng thời gia tăng thu mua lương thực dư thừa ở các thành trì xung quanh.

Nhưng cho dù làm vậy, một loạt điều tiết khống chế xuống cũng chỉ như muối bỏ biển.

Qua mấy ngày, việc phân phối các hạng vật tư lại bị mất cân bằng.

Ngoài thành, khắp nơi đều nghe được tiếng oán trách.

Đám dân chúng bị ngăn cản ở ngoài thành đã hoàn toàn lạnh lòng.

Bọn họ thất vọng đau khổ không phải vì liên quân đánh tới, mà là vì triều đình làm như vậy.

Dù sao, từ trước đến nay cuộc chiến tranh giữa các quốc gia đều tàn khốc, ngươi đánh ta, ta đánh ngươi, công kích lẫn nhau là chuyện rất bình thường. Nhưng lần này liên quân tấn công tới còn chưa từng tàn sát trên quy mô lớn, như thế đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Cách làm của triều đình lại không đúng, làm thế quả thực còn đáng giận hơn cả liên quân xâm lược!

Dọc con đường từ sông Trung Độ đến Tấn thành dài mấy trăm dặm này, đều nghe được tiếng oán trách của dân chúng. Đám dân chúng bị ngăn cản còn chửi ầm lên, thậm chí phát sinh xung đột với quan phủ địa phương.

Lúc này, liên quân đã thay đổi sách lược, chủ yếu công kích quan phủ dọc đường, mở ra một con đường cho dân chạy nạn.

Cuối tháng sáu, liên quân chỉ còn cách Tấn Thành có trăm dặm!

Trái ngược với đại quân dưới quyền của Hoa Ôn Kỳ, gần trăm vạn viện quân vẫn còn ở trên đường, cách Tấn Thành tận ngàn dặm. Đại quân có rất nhiều đồ quân nhu và lương thảo nên tốc độ hành quân rất chậm, trong một tháng không thể nào đến nơi được.

Tấn Thành, đây là một thành trì lớn phồn hoa đã có bốn trăm năm lịch sử, cũng là đại thành làm bạn với Tấn Quốc trong mấy trăm năm hưng suy chìm nổi, bây giờ lại gặp phải mối nguy cơ lớn nhất trong lịch sử.

Đến lúc này, trong thành đã tập trung mấy triệu dân chúng.

Liên quân ba nước còn chưa tới, bởi vì dù thế nào, Tấn Thành cũng là kinh đô của một quốc gia, lực lượng phòng thủ xung quanh không thể khinh thường, chỉ riêng cấm quân thường trú cũng đã lên tới hơn ba mươi vạn.

Lại thêm, trong tháng này bắt đầu có đại quân cần vương ở xung quanh không ngừng chạy tới, lực lượng phòng thủ quanh Tấn Thành đã không ít hơn sáu mươi vạn.

Dưới tình hình phòng thủ thì sáu mươi vạn đại quân cũng có thể ngang hàng với liên quân.

- Đại Nguyên soái, đại quân sẽ bao vây thành bao lâu mới có thể tấn công?

Trên một sườn núi, Vạn Hỉ đi tới bên cạnh Chu Hi, nhìn những doanh trại liên miên bên dưới, nói.

- Lấy tình hình vật tư dự trữ của Tấn Thành thì chỉ tối đa là mười ngày. Trong đó không chỉ là lương thảo, còn bao gồm thức ăn và củi lửa, làm kinh đô của một nước chính là nơi tấc đất tấc vàng, cũng không có bao nhiêu nhà kho lớn để cất giữ. Mấy trăm vạn dân chúng cộng thêm gần sáu mươi vạn đại quân, con số tiêu hao mỗi ngày sẽ rất kinh khủng, không phải một thành có thể chịu đựng nổi.

- Vậy Đại Nguyên soái cảm thấy bao giờ thì trận chiến này của chúng ta có thể kết thúc được?

- Kết thúc sao?

Chu Hi lắc đầu, nói:

- Cái này thì khó có thể nói được lắm. Bây giờ người trong Tấn Thành đều đang bàng hoàng, nghe nói đã có không ít dân chúng bị chết đói, có lẽ đây chính là một cơ hội lớn của chúng ta. Bởi vì cho dù chúng ta chiếm lấy Tấn Thành, cũng không thể nào giữ lâu được.

- Hả?

- Đại quân cần vương các nơi đã xuất phát, một ít phủ binh ở Bắc cảnh cũng được huy động, đến lúc đó mấy trăm vạn đại quân đánh tới, chúng ta còn có thể đóng quân ở trong đó sao?

Chu Hi lắc đầu, nói:

- Tấn Quốc dù sao cũng là bá chủ có nền tảng vững chắc, chúng ta một đường đánh đến bây giờ đã ở trong tình trạng người kiệt sức, ngựa hết hơi. Ngoại trừ quân đội được phân chia trú đóng những nơi chiếm được, đại quân còn chưa tới tám mươi vạn, ưu thế không lớn lắm.

Vạn Hỉ gật đầu, nói:

- Ta cũng đã chú ý tới vấn đề này, nhưng lo lắng nhất vẫn là thái độ của triều đình Tấn Quốc. Tuy liên quân ta uy hiếp được Tấn Thành nhưng lại không có cách nào vây chặt được, nếu như Hoàng đế Tấn Quốc muốn bỏ lại tòa Hoàng Đô này để đột phá vòng vây, chúng ta tuyệt đối sẽ không chống đỡ được.

Chu Hi nhìn về phía xa, thật lâu không nói gì.

Mãi lúc sau, hắn mới nói:

- Quân ta không đủ lương thảo, binh lực cũng không được bổ sung, nếu trong nửa tháng mà không có hy vọng thắng thì nên suy nghĩ tới chuyện rút quân.

Rút quân à?

Rút quân!

Vạn Hỉ lập tức chấn động, sau đó suy nghĩ cẩn thận lại liền khẽ gật đầu.

Đúng vậy, nếu bọn họ không rút quân thì sẽ bị dây dưa tới chết ở đây.

Tấn Quốc chiến đấu ở nước mình, hơn nữa trong nước giàu có, lương thực dư thừa. Khi đối mặt với kẻ thù bên ngoài lại không có lựa chọn nào khác, bọn họ nhất định dây dưa tới cùng.

Nhưng liên quân thì sao?

Đại quân đã tiến lên được mấy trăm dặm, cách kho Y Thủy rất xa. Chờ sau khi ăn hết lương thực ở kho Y Thủy, vậy tám mươi vạn đại quân lại phải chạy vạy lo một ngày ba bữa cơm.

Đừng nói tới cái gì mà quân đoàn Kỳ Lân và quân đoàn Thanh Long, bụng ăn không đủ no thì dù có là binh lính tinh duệ mấy cũng sẽ tiêu đời.

Hai mươi vạn Kỳ Lân Quân cũng phải ngã xuống ở đây.

. . .

Mấy ngày qua, trong lòng Hoàng đế Tấn Quốc rất phiền não.

Bây giờ đã là ngày thứ tám, Tấn Thành sắp không kiên trì được nữa rồi.

Bị mấy quốc gia mọi khi vẫn coi thường đánh tới cửa, tiến thêm một bước nữa thì ngay cả long ỷ của hắn cũng sẽ bị lật ngược. Đối với một quốc gia bá chủ, thì đây là nỗi sỉ nhục lớn tới mức nào chứ?

Mấu chốt là đã nhiều ngày như vậy nhưng hắn vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào từ phía Quốc sư.

Lẽ nào ngay cả Quốc sư cũng hết cách sao?

Đã nhiều ngày qua, mỗi ngày hắn đều đi tới Nội Uyển một chuyến để báo tình thế trước mắt cho Quốc sư biết. Nhưng mỗi lần tới, đều chỉ chờ đợi được sự thất vọng, hắn không thể tiến vào động phủ của Quốc sư nên chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng suông.

Hắn đã quyết định rồi, nếu qua ngày hôm nay mà còn không có tin tức gì nữa, hắn sẽ suy nghĩ tới việc thả Tuân Ngô ra khỏi thiên lao, lợi dụng ưu khuyết giữa quân địch với quân ta để đánh một trận với chiến thuật vu hồi, nhất định có thể kéo dài thời gian tới khi đại quân cần vương đến cứu viện.

Hắn bảo mấy nội thị ở lại bên ngoài, còn mình thì ngồi lên thuyền nhỏ tới hòn đảo giữa hồ như mọi khi.

Đợi sau khi hắn nói một lượt về tình hình trong triều hôm nay, bên trong động phủ vẫn không có tiếng động gì cả.

Vào lúc hắn cho rằng hôm nay sẽ lại không có thu hoạch gì giống như mọi khi, trong động phủ chợt truyền đến giọng nói đã lâu chưa từng nghe được.

- Bệ hạ, xin thứ cho lão phu vô lễ, nhiều ngày qua ta câu thông với thiên ý nên không có cách nào nói chuyện với bệ hạ được.

- Ha ha ha, Quốc sư nói gì vậy. Chỉ cần Quốc sư có cách, trẫm đều tha cho ngươi vô tội!

Hoàng đế Tấn Quốc cười to, nói:

- Trẫm lại đứng ở đây, Quốc sư có đối sách gì thì cứ nói ra đi, đừng ngại.


Bạn cần đăng nhập để bình luận