Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 356: Không Đơn Giản

Chương 356: Không Đơn Giản

=== oOo ===


Tuy rằng những sĩ tốt mang đến đây đều rất trung tâm, thế nhưng khó tránh khỏi sẽ có một ít người không chịu được nghiêm hình mà nhận tội, hoặc là không chịu đựng được sự mê hoặc của quan to lộc hậu, sẽ nói rõ toàn bộ nội tình phía bên mình.

Cứ như vậy, đừng nói lần hành động này thất bại, chính là toàn bộ kế hoạch đều sẽ bị liên lụy.

Dù sao, thu được một nhóm chiến giới, chỉ là một trong những mục đích của chuyến này, nếu như vẻn vẹn chỉ là thất bại, cũng vẫn có khả năng cứu vãn. Thế nhưng, một khi để Thương Quốc biết được một ít manh mối, hiểu rõ hoàn chỉnh kế hoạch và mục đích, vậy thì sẽ rất không ổn.

Hậu quả nghiêm trọng!

Kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại với mong muốn.

Uy lực của liên nỏ dù sao cũng có hạn, rất nhiều người không bị bắn trúng chỗ yếu hại đều ngã trên mặt đất kêu rên, có mấy người bị bắn trúng chân hoặc là chỗ đau đớn khó nhịn kia, đều đã mất năng lực lui lại.

Cuối cùng, tổng cộng có hai mươi mấy người bị bắt.

...

Một bên khác, Hoàng cung Thương Quốc.

Dương Mộc đang bồi tiếp Nguyễn Thải Nhị đi dạo ở hậu cung.

Lúc này, hắn đã có chút hối hận vì nhận một người bạn như thế.

Vì sao?

Bởi vì dọc theo con đường này, tâm hồn bát quái của Hoàng Đế Nguyễn Quốc liền bắt đầu cháy hừng hực, không thể nào dừng lại được.

Ví dụ như, vừa tiến vào hậu cung liền hỏi dò có bao nhiêu phi tử, tòa cung điện này tên gọi là gì, cái tòa cung điện kia tên gì, bên trong hậu cung có bao nhiêu kiến trúc, giống như một đứa trẻ hiếu kỳ ngó đông ngó tây rồi hỏi đủ điều.

Dương Mộc không biết nói gì. Ngươi chưa từng thấy hoàng cung hay sao vậy, làm sao lại giống như bách tính bình dân mới bước vào trạch viện của quan viên, ngay cả một tòa cung điện cũng không buông tha.

Cuối cùng, Dương Mộc chỉ có thể rất bất đắc dĩ nói cho nàng biết, bên trong hậu cung của mình tổng cộng có hơn ba mươi phi tần.

Lần này, đã làm Nguyễn Thải Nhị vui hỏng rồi.

Nàng dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn sang hắn, trong ánh mắt đầy vẻ quan tâm, tựa như nói thân thể của hắn có thể chịu được hay không.

Dương Mộc cười khổ trong lòng. Tuy nói bên trong hậu cung này của mình có rất nhiều nữ nhân, thế nhưng ba mươi mấy người trong đó đều là thông gia chính trị, lúc trước vừa chiếm đoạt được Trịnh Quốc dùng để làm dáng một chút mà thôi. Trên thực tế, những nữ nhân này đều được nuôi dưỡng ở bên trong hậu cung, quanh năm suốt tháng cũng không thấy được mấy lần.

Lại nói, có công pháp giống như Trường Xuân Công này, còn sợ nhiều nữ nhân sao?

Chỉ sợ không đủ thôi!

Đương nhiên, chuyện này Dương Mộc không thể nói ra được. Một khi chuyện có được Trường Xuân Công bị tuyên dương ra ngoài, hắn sẽ trở thành cái bia cho mọi người nhắm tới.

Hơn nữa, hắn cũng không cần phải giải thích nhiều với người ngoài, số lượng phi tần trong hậu cung của Hoàng Đế các quốc gia không phải số ít, so với họ thì hắn cũng chỉ coi như bình thường.

Thấy Dương Mộc không có phản ứng, Nguyễn Thải Nhị cũng không cảm thấy hứng thú nhiều nữa, sau khi đi một vòng thì đã tới bên cạnh Dục Linh Cung.

- Chỗ này ngài không thể đi vào.

Dương Mộc ngăn cản nàng, nói.

- Đi dạo cũng đã nửa ngày rồi, chắc ngài cũng đã nhìn chán. Bằng không bây giờ đi tới ngự hoa viên của trẫm nhìn một chút, sau đó sẽ thương thảo về việc Hội minh, rồi đi nghỉ ngơi.

- Đây chính là một tòa cung điện cuối cùng rồi, có cái gì bí mật mà ngài không muốn để người khác biết sao?

Nguyễn Thải Nhị đúng là rất hứng thú, dẫn theo một đám nữ hầu phía sau, giống như một tiểu nữ nhân không giảng đạo lý hừ một tiếng, nói tiếp.

- Chuyện Hội minh thì sau này lại bàn, nếu không cho phép ta đi vào, vậy ta càng muốn tiến vào. Dù sao ta cũng muốn xem thử bên trong đến cùng có cái gì!

Dương Mộc nhất thời cảm thấy rất đau đầu, nhưng cũng không thể để người khác cản lạ. Dù sao đây chính là Nữ đế của một nước, lúc trước cũng đã đáp ứng cho nàng đi dạo quanh cung một vòng rồi, nếu như không có một lời giải thích hợp lý, chỉ sợ là không lễ phép.

Hậu quả chính là, ở lần Hội minh này ai biết người ta có nhảy ra ngáng chân mình hay không, sau đó trên mặt bang giao cũng sẽ xuất hiện những chuyện không thể dự đoán được.

Thế nhưng, nếu như cho nàng đi vào, hậu quả cũng không tốt lắm.

Thứ nhất, mấy ngày nay Hoàng Hậu vẫn bởi vì chuyện không thể mang thai mà sầu não uất ức.

Thứ hai, thân phận của Hoàng Hậu khá là bí ẩn, nếu như hai người này gặp nhau, không chừng sẽ tiết lộ một chút gì đó.

Vì thế, sau khi sự kiên trì không còn lại mấy, đối với chuyện Nguyễn Thải Nhị muốn vào Dục Linh Cung nhìn một chút, Dương Mộc có vẻ rất mâu thuẫn.

- Nô tì cung nghênh bệ hạ.

Một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng truyền tới, Hoàng Hậu ra đón, dịu dàng thi lễ một cái.

- Hoàng Hậu, làm sao nàng lại đi ra đây.

Dương Mộc có chút lúng túng. Mới vừa rồi chính mình đang nói với Nguyễn Thải Nhị, không cho nàng tiến vào Dục Linh Cung, để cho nàng nhanh đi ra ngoài, không nghĩ tới vừa lúc đó Hoàng Hậu ra đón, thực sự là tiến thối lưỡng nan.

- Vị này chính là?

Lúc này, Hoàng Hậu cũng đang quan sát Nguyễn Thải Nhị. Vốn không biết chuyện gì, nàng còn tưởng rằng đây là nữ nhân mà Dương Mộc thu vào hậu cung, trong lòng không khỏi có thêm một phần xem kỹ. Dù cho là ở hoàng gia, tùy tùy tiện tiện mang một người phụ nữ tiến cung thu nhận làm phi, đều là chuyện không hợp quy củ, là chủ hậu cung như nàng vẫn còn có quyền lên tiếng.

- Vị này chính là Hoàng Hậu của ngài?

Nguyễn Thải Nhị mang theo dáng vẻ rất hứng thú, bề ngoài thì có vẻ nhẹ như mây gió, thế nhưng trong lòng lại sóng to gió lớn.

Vị Hoàng Hậu Thương Quốc trước mắt này, thực sự là quá hoàn mỹ!

Cái gọi là hoàn mỹ, không chỉ là dung mạo, mà còn bao hàm một loại khí chất tự nhiên ở bên trong, bất kể là vóc người hay là khí chất, cũng không có gì để soi mói.

Làm Hoàng đế một nước, Nguyễn Thải Nhị cũng coi như đã duyệt vô số người.

Thế nhưng, nàng lại nhìn không thấu nữ nhân trước mặt này.

Trong mơ hồ, nàng thậm chí còn có một loại tâm lý khá là tự ti trong lòng.

Trước đây, nàng biết bên trong Hậu cung của Dương Mộc có một mỹ nữ tuyệt sắc như Diệu Hi.

Thế nhưng không nghĩ tới, ngày hôm nay nhìn thấy Hoàng Hậu này, lại không thua kém chút nào.

Cái tên này, đến cùng có cái số chó ngáp phải ruồi gì vậy!

Nguyễn Thải Nhị cũng có lý giải đối với Thương Quốc, một tiểu quốc quật khởi như thế, bên trong hậu cung có một ít nữ nhân xinh đẹp là chuyện rất bình thường. Thế nhưng nữ tử có khí chất cao quý, tu dung có độ, thì đúng là ngoài ý muốn.

Dương Mộc cũng cảm thấy bầu không khí này khá quái dị, vì thế ho nhẹ một tiếng, giới thiệu lẫn nhau một phen.

Sai khi biết thân phận của Nguyễn Thải Nhị, Hoàng Hậu lễ phép gật gật đầu.

Tuy rằng nàng ở lâu trong thâm cung, thế nhưng có Thời báo Đại Thương, nên cũng biết Thương Quốc có giao lưu mật thiết với Nguyễn Quốc, cũng biết Hoàng Đế Nguyễn Quốc hiện nay là một người phụ nữ.

Tiếp sau đó, Hoàng Hậu biết được hiện tại hai người lấy thân phận bằng hữu đi dạo ở hậu cung, vì thế hào phóng mời Nguyễn Thải Nhị vào trong cung ngồi một chút.

Nguyễn Thải Nhị khéo léo từ chối.

Lúc này, liền đến lượt Dương Mộc xem không hiểu.

Không phải muốn đi Dục Linh Cung nhìn sao, làm sao trong chớp mắt lại đổi ý?

Đương nhiên, lời này cũng không thể hỏi trực tiếp được. Hắn cũng đoán được Nguyễn Thải Nhị một đường đi tới đây, khẳng định xóc nảy đến mệt mỏi. Hai người cùng đi ra hậu cung, sai người chuẩn bị một bàn nồi lẩu, ăn một bữa thật ngon, sau đó để Tằng Thập Tam tìm một nơi sạch sẽ ở dịch quán Bộ Ngoại giao, dàn xếp cho nàng ở lại đó.

Buổi tối trở lại Dục Linh Cung, Hoàng Hậu mang vẻ mặt nghiêm túc dặn dò.

- Bệ hạ phải cẩn thận, Hoàng Đế Nguyễn Quốc này không đơn giản, mấy hầu gái bên người nàng ta đều là cao thủ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận