Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 155: Nặc Phi Mang Thai

Chương 155: Nặc Phi Mang Thai

=== oOo ===


Một lúc sau, Dương Mộc cũng rõ ràng mọi chuyện.

Thì ra vào buổi sáng của năm ngày trước, Thái Hậu tự tay mang một phần thuốc bổ đến Dục Linh Cung, nhưng mới vừa tới cửa thì vừa vặn nhìn thấy Hoàng Hậu đang luyện công, trong sân dấy lên một trận gió lốc.

Phạm vi động tác quá lớn khiến cho Thái Hậu run như cầy sấy, lúc này mới tận tình khuyên nhủ Hoàng Hậu một hồi.

Sau này càng nghĩ càng thấy không đúng, đem biểu hiện của Hoàng Hậu trong khoảng thời gian này so với bản thân mình lúc mang thai, trong lòng nảy sinh một chút nghi ngờ, bèn triệu đến mấy cung nữ của Dục Linh Cung đến ép hỏi một chút tình trạng gần đây.

Sau đó trải qua kiểm tra của thái y thì xác định được Hoàng Hậu không có mang thai.

Mà Hoàng Hậu sau khi nhìn thấy không che giấu nổi nữa cũng đã thẳng thắn thừa nhận, tiếp nhận trừng phạt.

Vì thế năm ngày qua, bắt đầu từ lúc sáng sớm Hoàng Hậu liền đến Ý Nhân cung thỉnh an, sau đó quỳ gối trong đại điện chịu phạt, chỉ được nghỉ để dùng cơm trưa, mãi cho đến khi trời tối mới được người nâng hồi cung.

Ngày hôm nay vừa vặn lúc Dương Mộc hồi cung, Thái Hậu cố ý để cho Dương Mộc nhìn, liền mệnh lệnh cung nữ cho Hoàng Hậu quỳ lên thiết bản.

Qua một buổi sáng Hoàng Hậu không thể chịu đựng được liền không cẩn thận ngã ở trên thiết bản một chút, Lục Nhi vội vàng tiến lên nâng đỡ, nổi lên xung đột với tiểu thái giám của Ý Nhân cung.

Do đó khi Dương Mộc tiến vào Ý Nhân cung thì nhìn thấy tình cảnh như vậy, Lục Nhi bị đánh cho miệng phun máu.

Ba!

Ba!

Từng âm thanh giòn giã có tiết tấu vang lên, cái thước gỗ trong tay thái giám đánh từng cái từng cái lên mặt Lục Nhi.

- Đủ rồi!

Dương Mộc trừng thái giám kia một chút.

Nhất thời thái giám chỉ có thể ngừng lại, nơm nớp lo sợ lui sang một bên.

Dương Mộc đứng đối diện thái hậu, nói:

- Mẫu hậu, cũng đã trừng phạt Hoàng Hậu năm ngày rồi, xin hãy bớt giận. Tốt xấu gì cũng là Hoàng Hậu của một nước, nếu bị truyền đi sợ là sẽ không hay lắm.

- Hừ! Tuân thủ nghiêm ngặt hiếu đạo, lắng nghe ai gia răn dạy, làm sao lại không êm tai, chỉ sợ là dân gian sẽ khen ngợi nữa đấy.

Thái Hậu nhìn Hoàng Hậu đang quỳ gối trên thiết bản một chút, lại nói:

- Huống hồ, rất nhanh thôi nàng sẽ không còn là Hoàng Hậu.

Dương Mộc không nói gì. Thái Hậu đã đổ hết sự tức giận lên Hoàng Hậu rồi, lúc không nói tin tức mang thai Thái Hậu cũng đã đề cập đến chuyện phế hậu, không nghĩ tới hiện tại lại nhắc tới.

Dương Mộc biết, lấy tu vi võ công của Hoàng Hậu mà cam nguyện bị Thái Hậu trừng phạt, rõ ràng là suy nghĩ cho hắn, không muốn để hắn khó xử. Một nữ nhân kiêu ngạo như thế mà chấp nhận quỳ gối năm ngày ở Ý Nhân cung, chuyện này nói rõ tình cảm của nàng đã sâu sắc đến mức nào.

Nhớ lại lúc đầu hắn cũng vì ứng phó với Thái Hậu mới tạo ra một lời nói dối, Hoàng Hậu chỉ là thuận thế phối hợp, nhưng giờ lại thành người bị hại.

Trong lòng thực sự rất băn khoăn.

- Hoàng thượng không nói lời nào, có phải là lại muốn giả bộ ngớ ngẩn với ai gia?

Thái Hậu khẽ mỉm cười nói:

- Hoàng Hậu không mang long thai, ai gia cũng không lo lắng không có tôn tử ôm. Nửa tháng trước, thái y kiểm tra cho Nặc Phi và đã xác nhận có thai.

- Nặc Phi?

Trong lòng Dương Mộc lộp bộp.

Nặc Phi mang thai?

Cũng không phải là Dương Mộc không hy vọng Nặc Phi mang thai. Mà ngược lại, khi biết mình có con trong lòng hắn rất cao hứng, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác đặc thù bùng lên từ sâu trong lòng.

Thế nhưng, thời điểm tựa hồ có chút không thích hợp rồi.

Trước mắt, địa vị của Hoàng Hậu bất ổn, sứ thần của Thân Quốc còn đang ở bên trong Hoàng Thành. Mà bây giờ Nặc Phi lại mang thai, rất nhiều chuyện muốn làm sẽ không tiện lắm.

- Đứa bé Nặc Phi kia xuất thân cao quý, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, có thể làm quốc gia chi mẫu.

Thái Hậu nhắc đến Nặc Phi, trên mặt liền hiện ra nụ cười.

- Nhưng mà… Thái Hậu ở trong thâm cung, có lẽ đối với chuyện bên ngoài không biết gì cả?

Dương Mộc nhắc nhở, nghiêm túc nói:

- Thân Quốc gặp nạn, Thương Quốc ta ra tay cứu viện, hai nước vì vậy mà kết minh. Nhưng lần này Thương Quốc ta Bắc phạt, Thân Quốc vốn nên duy trì tình hữu nghị, nhưng ở thời điểm mấu chốt nhất lại quay giáo sang đánh lén, làm cho quân đoàn Bạch Hổ bị thương vong nặng nề. Chẳng lẽ mẫu hậu chưa từng nghe qua?

Thái Hậu cau mày, cũng do dự.

Nàng là Thái Hậu cao quý, tuy rằng ở lâu trong thâm cung, nhưng cũng thường xuyên để cung nữ thái giám ra ngoài hỏi thăm tin tức, tự nhiên cũng đã nghe nói qua chuyện của Thân Quốc. Hai ngày trước sứ thần Thân Quốc sai người đưa tin tức cho Nặc Phi, người sau khẩn cầu nàng nói hộ cho.

Vì thế đối với khúc chiết này, vẫn có hiểu một chút.

- Ai gia biết, quốc gia đại sự không phải chuyện bình thường… Thế nhưng Nặc Phi và Thân Quốc không thể tách ra để nói sao?

Thái hậu thở dài một hơi, tiếp tục nói:

- Quân đoàn Bạch Hổ bị đánh lén, Thân Quốc nếu như đã có tâm hối cải, bồi thường là được rồi, không cần phải đuổi cùng giết tận. Hai nước nối lại tình xưa, đối với mọi người mới là chuyện có lợi.

Đợi Thái hậu nói xong, trong lòng Dương Mộc thầm than.

Cũng không phải chủ ý của Thái Hậu không được, mà là quá lạc hậu rồi.

Tâm thái điển hình của cựu quý tộc, dùng tiền tài để so sánh với tướng sĩ biên cương, đối với nước láng giềng cũng không có chút mơ ước nào cả, an ổn với hiện trạng.

Nếu như đặt ở hai tháng trước, loại phương thức xử lý này cũng không phải là không thể,. Dù sao lấy thực lực của Thương Quốc, đúng là vẫn không nên trở mặt với Thân Quốc.

Thế nhưng hiện tại đã không giống nhau, trong tay có tám vạn đại quân, nếu như còn không phát uy thì người khác sẽ cho rằng ta là con mèo bệnh?

Dương Mộc nói:

- Việc này mẫu hậu không cần lo, hài nhi nhất định sẽ cho tướng sĩ của quân đoàn Bạch Hổ một cái công đạo, chuyện sắc phong Nặc Phi sẽ tự có tính toán.

Thái Hậu cũng không nói nhiều nữa. Nàng tự biết một người phụ nữ trong gia đình, nhiều chuyện triều đình không thể xen vào. Vì thế thở dài một hơi, dẫn người tiến vào tẩm cung nghỉ ngơi.

Dương Mộc vội vã tiến lại đỡ Hoàng Hậu, đã thấy đầu gối của nàng bị khóa ở trên tấm thiết bản.

Thì ra thiết bản này không giống với bình thường, mà là một loại hình cụ, cũng thường được dùng làm gia pháp. Mặt trên của nó có mấy cục sắt lồi lõm, ở hai bên thiết bản, mỗi bên có một cái xích sắt trói lại đầu gối, để người quỳ không đứng thẳng được.

Hơn nữa, bởi vì thiết bản có độ cao nhất định, vì thế trên người không thể cong được mà cần phải cúi xuống. Người bình thường chỉ cần quỳ ở trên thiết bản nửa canh giờ sẽ đi đứng tê dại, nhức eo đau lưng.

Cho dù Hoàng Hậu có võ công hơn người, cũng sẽ không dễ dàng.

Sự thực chứng minh, Dương Mộc đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của Hoàng Hậu. Bởi vì quỳ một ngày không uống nước cũng không ăn nên cả người đều chóng mặt, môi khô khốc. Sau khi Dương Mộc đỡ một hồi, không tự chủ được ngã vào trong lồng ngực của hắn.

Dương Mộc kinh hãi, lập tức phân phối người đỡ Hoàng Hậu về Dục Linh Cung.

Ước chừng giờ lên đèn, dưới sự chăm sóc của cung nữ Hoàng Hậu mới chậm rãi khôi phục bình thường.

Có thể thấy, hứng thú không quá cao.

Dương Mộc có chút đau lòng. Dù sao chuyện này là do hắn sai, Hoàng Hậu chỉ là người chịu thay mà thôi.

- Nô tì, thật sự đáng ghét như vậy sao?

Hoàng Hậu bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.

- Nàng là chỉ…

Trong ánh mắt của Hoàng Hậu hiện lên vẻ mất mát nồng đậm:

- Kỳ thực nô tì thật sự rất muốn có cảm giác được mẫu thân che chở, đã rất nỗ lực thay đổi, nhưng tại sao mẫu hậu vẫn không thích thiếp…


Bạn cần đăng nhập để bình luận