Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 520: Lời Đồn Trong Quân

Chương 520: Lời Đồn Trong Quân

=== oOo ===


Ngoài ra, còn tuyển dụng dân phu với số lượng lớn.

Đương nhiên, những người dân phu này không phải phục vụ theo phương thức lao dịch, mà là dựa theo mô hình hỗ trợ riêng của Thương Quốc.

Tương đương với công việc được trả lương.

Dân phu được sử dụng cho công việc gì đây?

Xây dựng công trình!

Động viên dân chúng!

Dư luận công kích!

Mục đích lớn nhất của quân đoàn Thanh Long chính là để cho dân chúng đất Sở thấy rằng, Thương Quốc mới là quốc gia tốt nhất, mới là quốc gia có thể dành cho mọi người chế độ đãi ngộ tốt nhất, làm cho tất cả mọi người đều trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Ở trong cuộc chiến tranh lâu dài, sức mạnh dân chúng luôn vô cùng mạnh mẽ.

Kẻ địch bị cuốn vào trong cuộc kháng chiến của nhân dân như hãm sâu vào đại dương mênh mông, đây cũng không phải một lời nói suông.

...

Cùng lúc đó, khu vực quân đội Vân Quốc đóng quân ở vùng biên giới Vân Quốc cũng đạt được sự tiến triển mới.

Có ba mươi vạn quân đoàn Thanh Long trợ giúp, sĩ khí đại quân Chu Tước lên cao, thừa thế xông lên đánh hạ năm tòa thành trì!

Năm tòa thành này cũng không phải là năm tòa thành bình thường, mà là năm tòa thành trì vùng biên cương!

Mở ra khoảng trống này, chẳng khác nào đã xé ra một lỗ hổng lớn ở bên trong phòng tuyến biên giới nghiêm mật của Vân Quốc, sáu mươi vạn đại quân cũng có thể lập tức đột phá từ nơi này!

Điều này làm cho vị chỉ huy Mạnh Hỏa tọa trấn ở đây rất lo lắng, nghĩ cách làm sao để giữ được những thành trì còn lại.

Vốn dĩ, hắn mang quân lùi lại phía sau chính là vì bảo tồn sức mạnh, đồng thời cũng là vì có thể gắn kết lực lượng, bố trí phòng ngự chặt chẽ ở biên cảnh quốc gia mình, nhằm ngăn chặn áp lực từ quân đoàn Chu Tước.

Ban đầu, vẫn tính là có thể miễn cưỡng chặn lại bước tiến của quân đoàn Chu Tước, cho dù dưới sự tiến công mãnh liệt bằng máy bắn đá, vẫn có thể chịu áp lực. Thế nhưng, sau khi có ba mươi vạn quân Thanh Long đến giúp đỡ, lập tức không thể chống đỡ được.

Lúc này, chưa cần nói đến trang bị quân đội và tố chất binh lính, chỉ xét về mặt nhân số, Vân Quốc cũng đã rơi xuống thế hạ phong.

Sự lo lắng của Mạnh Hỏa chính là bắt nguồn từ đó.

Hắn cũng không phải tính toán đến việc Vân Quốc còn có thể chống đỡ bao lâu, mà tính toán xem triều đình còn có thể chống đỡ bao lâu.

Bởi vì, trong triều đình Vân Quốc tràn ngập các loại âm thanh, trong đó đa phần chính là muốn trừng phạt hắn, vị Đại Tướng quân chỉ huy này.

Ở trong thâm tâm Mạnh Hỏa, vinh nhục cá nhân mình cũng không quá quan trọng, cho dù mình bị điều tra cách chức, hắn cũng không hề kêu ca oán hận.

Thế nhưng, với tình thế Vân Quốc hiện giờ, nếu như hắn bị lột xuống chức vị, vậy thì Vân Quốc còn có hy vọng gì nữa sao?

Đáp án là không thể! Dưới áp lực to lớn cả trong và ngoài nước, triều đình Vân Quốc nhất định sẽ rơi vào một cuộc tranh cãi không hồi kết.

Coi như một lần nữa đề cử ra một vị Đại Tướng quân khác, cũng sẽ bị hạn chế rất nhiều quyền lực từ sự ngăn cản của thế lực khắp nơi, ví dụ như sắp xếp Phó tướng không cùng trận doanh, bị bó tay bó chân mọi mặt.

Đối mặt với một đại quân Thương Quốc sắc bén như dao nhọn, chắc chắn gặp phải thất bại là không thể nghi ngờ!

Không có cách nào, không thể chống đỡ nổi tới khi năm nước còn lại toàn diện phát động chiến tranh đối với Thương Quốc!

Đây chính là chỗ khiến hắn sốt ruột. Những quan viên bên trong triều đình kia vẫn chưa đích thân tới vùng biên quan, tự nhiên không hiểu được tình thế ở tiền tuyến. Nếu như ban hành mệnh lệnh một cách ngẫu nhiên, vậy thì rất phiền phức.

Hoàng đế Bệ hạ ngồi trên long ỷ cũng tương tự như vậy, vốn dĩ cũng không phải bậc hiền năng gì, chỉ là Nhị Hoàng tử bị âm mưu quỷ kế của Thương Quốc đẩy tới đại vị Hoàng Đế mà thôi.

Không thể không thừa nhận, cho đến ngày hôm nay, Mạnh Hỏa vẫn không tán thành đối với vị Hoàng đế Vân Quốc này, cũng như không tín nhiệm lắm.

...

- Ồ... Quân đoàn Chu Tước lại đến sao…

Bên trong thành, Mạnh Hỏa vỗ vỗ cái trán, mặt mày ủ rũ, cả người gầy guộc đi trông thấy so với hai tháng trước đây.

Ở bên cạnh, mấy vị tướng lĩnh cũng đều ấn lại chuôi đao, cúi đầu không nói lời nào.

Dù sao, câu nói quân đoàn Chu Tước lại đến này... Mọi người đã nghe qua rất nhiều lần rồi...

Trước đó, mỗi lần quân đoàn Chu Tước tới tập kích, bên trong phủ đều muốn thảo luận một lượt, đến cùng là nên chống lại hay là rút lui.

Từ khi quân đoàn Chu Tước được ba mươi vạn Thanh Long quân đến hỗ trợ, cuộc thảo luận này đã biến thành một lần mang tính chất tượng trưng.

Rút lui lại phía sau, là điều tất nhiên.

Bằng không, hai mươi vạn binh lực ở bên mình, sau một trận đánh nhất định sẽ bị tiêu diệt ở đây, tiếp đó không còn binh lực để kéo dài thời gian cho Vân Quốc.

- Rút lui đi!

Mạnh Hỏa bất đắc dĩ khoát tay áo một cái, nói:

- Thông báo cho những thành trì phía sau, lập tức tổ chức nhân thủ gấp rút xây dựng công sự, ép nhiều bao cát một chút, tránh bị đạn đá đập hỏng.

- Vâng!

Mấy vị tướng lĩnh gật đầu, không nói thêm gì nữa. Đối với chuyện rút lui lại, kỳ thực bọn họ đã sớm quen tay hay việc rồi, chỉ là thêm một quá trình mà thôi.

- Sao các ngươi không đi chỉ huy bố trí, ở đây làm gì?

Một lát sau, Mạnh Hỏa kinh ngạc phát hiện, mấy vị tướng lĩnh không hề có ý rời đi, hơn nữa còn đều mang dáng vẻ đầy tâm sự.

- Chuyện này...

- Đại Tướng quân, chúng ta có vài lời muốn nói, xin ngài không nên tức giận.

- Là như này, tinh thần binh sĩ trong quân, hiện tại...

Mạnh Hỏa nhíu nhíu mày, nhìn quét qua nét mặt mấy vị tướng lĩnh vài lần, hỏi:

- Có chuyện gì cứ nói, làm sao mà chậm chạp như thế, lúng ta lúng túng.

Mấy vị tướng lĩnh quay sang giao tiếp với nhau bằng ánh mắt một lượt, sau đó Tào Vô Thương mở miệng nói:

- Đại Tướng quân, hiện tại ở trong quân có một tin đồn.

- Lời đồn đại gì?

- Đây là lời đồn đại trong quân truyền ra, nói rằng nửa đêm có người nhìn thấy Đại Tướng quân rời khỏi doanh trướng, đi về hướng doanh trại quân đoàn Chu Tước. Sau đó, mỗi khi gặp quân đoàn Chu Tước tiến sát, chúng ta đều lùi về phía sau...

- Đến cùng là có ý gì?

Mạnh Hỏa bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, trợn tròn mắt.

- Trong quân loan truyền lời đồn đại, Đại Tướng quân đã bị quân Thương xúi giục, vì thế phối hợp với quân đoàn Chu Tước chiếm đoạt Vân Quốc. Để mọi việc không bị bại lộ quá mức rõ ràng, tránh cho triều đình cảnh giác, vì vậy từ từ lùi về phía sau…

- Cái gì!

Mạnh Hỏa giận dữ, hắn đã hiểu ý của Tào Vô Thương rồi.

Trong quân đội, dĩ nhiên truyền đi thông tin hắn bán nước, cấu kết với quân đoàn Chu Tước!

- Đại Tướng quân, cũng không phải chúng ta không tín nhiệm ngài, mà là hiện tại trong toàn bộ quân đội đều đang loan truyền tin này, chúng ta thấy tình thế dần trở nên nghiêm trọng, vì vậy nhắc nhở ngài lưu ý một chút.

Tào Vô Thương giải thích.

- Đúng đúng đúng! Những thuộc hạ như chúng ta, đều là binh sĩ tùy tùng theo Đại Tướng quân đi ra từ trong núi thây biển máu, tự nhiên tin tưởng con người Đại Tướng quân. Thế nhưng các tướng sĩ tầng thấp không tin, chúng ta cũng không có cách nào...

- Hôm qua, thuộc hạ đã xử quyết mấy binh sĩ lén lút bàn luận chuyện này, nhưng cũng không ngờ rằng trời vừa sáng lại phát hiện lời đồn đại được truyền đi càng rộng rãi hơn.

Mấy vị tướng quân nói xong, lần thứ hai cúi đầu, không cần phải nhiều lời thêm nữa.

Mạnh Hỏa chỉ cảm thấy ngực mình có một luồng khí chạy tán loạn, cuộn trào mạnh mẽ như dời sông lấp biển, không thể kiềm chế được.

Trong thời kỳ then chốt mẫn cảm này, dĩ nhiên còn truyền ra lời đồn bực này!

Như thế sao chỉ là sỉ nhục hắn, đây là muốn lấy mạng của hắn, là muốn tính mạng của hai mươi vạn đại quân đấy!

Mà mặc kệ các tướng sĩ tầng dưới nghị luận hắn thế nào, chỉ có điều ở bên phía triều đình sẽ không có cách nào giải thích rõ được!

Hắn không nghi ngờ chút nào, lúc này ở khắp nơi trong quân đội đang ẩn giấu thám tử của các thế lực trong triều đình.

Một khi lời đồn đại này truyền tới triều đình, như vậy toàn bộ đại quân sẽ gặp nguy hiểm.

Điều hắn lo lắng nhất, sẽ không thể tránh khỏi.

Mặt mũi tối sầm lại, Mạnh Hỏa hỏi:

- Khi nào bắt đầu truyền ra lời đồn?

- Hôm kia.

- Hôm kia…

Mạnh Hỏa càng ngày càng hoảng sợ, lại hỏi:

- Các tướng sĩ trong quân phản ứng thế nào? Có phải kẻ nào phao tin gây rối không? Sĩ khí có bị giảm xuống hay không? Có phải mọi người đang hoang mang hoảng sợ không?

- Chuyện này...

Vài tên tướng lĩnh quay sang nhìn nhau, trao đổi ánh mắt với nhau, đều có chút chần chờ.

- Tào Vô Thương, ngươi nói đi.

Mạnh Hỏa trầm giọng nói.

- Thực ra, Đại Tướng quân đã suy nghĩ hoàn toàn trái ngược.

Trên mặt Tào Vô Thương có vẻ không được tự nhiên, ngừng một chút rồi nói:

- Trong quân doanh, lúc này các tướng sĩ đều rất thoải mái, đang thảo luận về chuyện sau khi quy hàng Thương Quốc thì bản thân mình sẽ thu được dạng đãi ngộ gì, sau khi cởi giáp về quê sẽ có thể được chia bao nhiêu đất ruộng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận