Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 478: Biến Đổi Kinh Thiên

Chương 478: Biến Đổi Kinh Thiên

=== oOo ===


Cuối cùng, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột vẫn không chạy thoát được, bị cấm vệ "mời" đến Hoàng cung, ở lại một tòa Thiên điện.

Sau khi bị bỏ mặc ba ngày, Dương Mộc mới tiến vào Thiên điện.

Vừa vào, hắn đã nhìn thấy vẻ mặt Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột chán chường cộng thêm sự bất an, ngồi trên giường.

Nhìn thấy Dương Mộc tiến vào, Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột thản nhiên liếc mắt, im lặng không lên tiếng.

Dương Mộc cười cười, bảo Nội thị đưa một cái ghế đến rồi ngồi xuống, nhàn nhã xem báo chí.

Chưa tới một khắc, Hùng Mẫn Nột cuối cùng không nhịn được nữa.

- Thương Hoàng Bệ hạ, hai nước đã lâu không có chiến sự, trẫm đặc biệt tới Thương Quốc củng cố bang giao, vì sao lại gặp phải đãi ngộ bất công như vậy?

- Ah?

Dương Mộc kinh ngạc, hỏi:

- Đã nhiều ngày qua, Nội thị có gì chậm trễ sao? Mời Sở Hoàng cứ việc nói cho trẫm biết, để cho trẫm trừng phạt nặng bọn họ. Đúng rồi, trẫm nghe nói hai ngày nay tính tình của Sở Hoàng Bệ hạ không mấy tốt.

Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột nặng nề hừ một tiếng, nói:

- Thương Hoàng Bệ hạ cũng không cần lừa trẫm nữa, bây giờ trẫm muốn về Sở Quốc, vẫn mong bệ hạ đừng kéo dài thời gian.

- Sở Quốc? Ngài không thể quay về được.

- Chẳng lẽ ngài muốn giam lỏng trẫm sao? Ngài cũng biết...

- Đúng rồi!

Không đợi Hùng Mẫn Nột nói xong, Dương Mộc đã khẽ gật đầu:

- Ngài nói không sai, trẫm chính là đang giam lỏng ngài. Về phần hậu quả... Ah, không phải là Sở Quốc của ngài sẽ bị diệt, Đại Thương ta trở thành nước mạnh đứng đầu hiện nay sao?

- Thất tín bội nghĩa, nếu Thương Quốc ngươi dám cả gan tấn công Đại Sở, chính là thất tín với thiên hạ!

- Thất tín? Các nước chinh chiến ngươi lừa ta gạt, trẫm chẳng qua điều chỉnh một vài sách lược quốc gia mà thôi, sao có thể nói là thất tín bội nghĩa? Cho dù thất tín bội nghĩa lại thế nào, người thắng làm vua người thua là giặc, thiên hạ này có thể làm khó dễ được trẫm sao?

Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột đột nhiên suy sụp.

Trước đó, nếu nói hắn còn có chút may mắn, tin tưởng Thương Quốc sẽ bận tâm tới chiến lược và hoàn cảnh quốc gia mà thả hắn, như vậy hiện tại đã hoàn toàn hết hy vọng.

Một người không để ý tới ánh mắt thế tục, đi làm một chuyện người bình thường thấy khác thường cũng là hợp lý.

Tương tự, nhìn từ góc độ của một quốc gia, nếu Thương Quốc có thể bỏ xuống sự trói buộc, quyết định dùng binh với Sở Quốc, vậy hắn nói vài câu cũng không thể khuyên được.

- Nếu Đại Sở cắt đất đền tiền, chiếu cáo thiên hạ không đối địch với Thương Quốc, đổi lại thành Thương Quốc ngươi không dính vào cuộc chiến giữa hai nước Vân – Sở nữa, ngươi thấy thế nào?

- Vì chút lợi ích nho nhỏ khiến cho các nước căm thù, một tờ chiếu cáo lại có thể có tác dụng gì chứ?

Dương Mộc hỏi ngược.

Hùng Mẫn Nột cười với vẻ bi thương. Đúng như lời Dương Mộc nói, nếu Sở Quốc hắn cắt đất đền tiền, lúc đó chẳng phải đẩy Thương Quốc lên đầu sóng ngọn gió sao? So với làm vậy, Thương Quốc còn không bằng trực tiếp công phá Sở Quốc, cùng Vân Quốc hưởng thành quả sau cuộc chiến.

Đến lúc đó, dựa vào năng lực đồng hóa mạnh mẽ của Thương Quốc, lòng dân Sở Quốc đã sớm lung lay, rất dễ dàng bị Thương Quốc thu phục, ra sức cho Thương Quốc.

- Ngươi muốn thế nào mới có khả năng ngồi xuống đàm phán?

Hùng Mẫn Nột không cam lòng hỏi.

- Sở Quốc xưng thần tiến cống cho Đại Thương ta, xoá bỏ quân đội trên quy mô lớn, để cho quân đội Thương Quốc ta tiếp nhận phòng ngự.

Dương Mộc nói, lại nói:

- Tuy nhiên, lúc này ngươi đích thân tới Thương Quốc thì việc nước đã không phải do ngươi có thể cân nhắc quyết định nữa. Quý tộc Sở Quốc chỉ sẽ cho rằng ngươi tham sống sợ chết, bị Thương Quốc ta uy hiếp mới có thể làm như vậy, nhẹ thì chống lại, nặng thì cũng có khả năng phế bỏ vị Hoàng đế là ngươi.

Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột á khẩu không trả lời được.

Thật vậy, hắn đã mất đi tư cách đàm phán.

- Sao ngươi không cho trẫm về nước, mấy vấn đề này tự nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng. Lúc này Thương Quốc ngươi tấn công Sở, bất kể trẫm có ở trong Sở Quốc hay không, hai nước Thương Vân liên minh, Đại Sở ta đều không có sức chống đỡ.

- Thả ngươi trở lại sao? Ha ha ha ha! Thú vị, thật là thú vị!

Dương Mộc cười to, nói:

- Chúng ta giữ ngươi lại, Sở Quốc sẽ như rắn mất đầu, tất nhiên sẽ khiến cho quần thần Sở Quốc có chút kiêng kỵ, cũng biểu lộ quyết tâm tấn công Sở của Đại Thương ta, chẳng phải là một công đôi việc sao? Hơn nữa, nếu trẫm để cho ngươi trở lại, ngươi tà tâm không chết đi liên kết với nước khác tới đánh Đại Thương ta, chẳng phải sẽ làm hỏng chuyện lớn sao?

- Không, ngươi sai rồi! Trước khi trẫm đi đã để cho Thái tử giám quốc, trẫm ở Thương Quốc có bất kỳ bất trắc nào, Thái tử sẽ có thể nhanh chóng khống chế tình hình, thậm chí đăng cơ làm đế, sẽ không để cho Thương Quốc bất kỳ thừa cơ lợi dụng nào.

- Ah? Nếu đến khi đó, trẫm lại thả ngươi về nước?

Dương Mộc thản nhiên nói.

Vẻ mặt Hùng Mẫn Nột lập tức thay đổi, lần đầu tiên hắn cảm giác sởn tóc gáy.

Thái tử khống chế thế cục và đã đăng cơ làm đế, khi đó lại thả hắn về...

Một nước có hai vua sao?

Cho dù sau khi hắn trở về cam tâm làm một Thái Thượng Hoàng, nhưng tân Hoàng sẽ tin sao?

Cho dù là tân Hoàng tin, đám văn thần võ tướng vây quanh ngôi vị Hoàng đế tranh quyền đoạt lợi, thậm chí là đại thần sẽ quản ngươi có ý định đoạt lại quyền lực hay không à?

Vương triều Đại Lễ mấy trăm năm, chuyện quân chủ cũ mới tranh đoạt quyền lợi còn ít sao?

Hùng Mẫn Nột cảm giác sau lưng ớn lạnh.

Thật đáng sợ!

Hắn rốt cuộc đã biết mình bị giam lỏng ở Thương Quốc đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng tới mức nào rồi.

Sở Quốc có thêm một nhân tố rất không ổn định.

- Vô sỉ!

Hùng Mẫn Nột cắn răng, nặng nề thốt ra hai từ.

...

Thương Quốc xuất binh.

Ba mươi vạn Thanh Long quân, mười vạn Kỳ Lân quân, mười vạn đại quân Thiệu Quốc, tổng cộng là năm mươi vạn người.

Năm mươi vạn người nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.

Nhưng mà, năm mươi vạn đại quân của Thương Quốc thật sự đã rất mạnh mẽ.

Quân đoàn Thanh Long từ trong lãnh thổ của Thiệu Quốc trực tiếp tiến vào Sở Quốc.

Trong ba ngày ngắn ngủi đã đánh bại ba mươi vạn quân Sở thủ ở biên quan, trực tiếp tiến lên phía nam và liên tiếp đánh chiếm hơn mười thành trì.

Quân Sở đại bại.

Tin tức truyền tới Sở Thành, Thái tử Sở Quốc Hùng Vũ liền hoảng sợ.

Ban đầu, hắn cho rằng phụ hoàng đi tới Thương Quốc, tình thế của Sở Quốc sẽ trở nên tốt hơn. Nhưng không ngờ được sau khi phụ hoàng đi tới Thương Quốc, tình thế trái lại càng chuyển biến xấu hơn.

Hắn lại suy nghĩ, nếu phụ hoàng đi tới Thương Quốc bị bắt giam, hắn nên làm gì?

Nếu như xảy ra chuyện gì bất ngờ...

Tin tức được báo về vào ban đêm, đám quý tộc cao tầng ở Hoàng Đô Sở Quốc đều xôn xao.

Có người khẩn trương.

Có người lo lắng.

Cũng có người bàng hoàng.

Thương Quốc tấn công Sở Quốc, rất rõ ràng Hoàng đế Bệ hạ đi Sở Quốc sẽ dữ nhiều lành ít.

Cho dù là bị bắt và giam lỏng, Sở Quốc cũng không thể tiếp nhận được hậu quả.

Nước không thể một ngày không có vua, Thái tử đăng cơ đã là kết quả tất yếu.

Cũng là một vòng thời gian mới để điều chỉnh quyền lợi.

Chuyện Thương Quốc xâm lấn... đã sớm bị các quý tộc Sở Quốc ném ra sau đầu.

Xâm lấn là chuyện của một quốc gia, tất nhiên có quân đội đi ứng phó, trong lịch sử quân Sở bị đánh bại nhiều lần, mọi người còn không phải vẫn sống tốt sao?

Mà điều chỉnh quyền lợi thì cần phải nhờ các đại gia tộc tự mình tranh thủ.

Tân Hoàng đăng cơ tất nhiên sẽ có tâm phúc, gia tộc nào có thể nhận được ưu thế, sau này sẽ có thể trổ hết tài năng.

Tháng tám, Thái tử Hùng Vũ tuyên bố chiếu thư giám quốc, công khai lên án hành vi bất nghĩa của Thương Quốc.

Đồng thời, ở dưới sự ủng hộ của quần thần, hắn chính thức đăng cơ xưng đế, tôn Hùng Mẫn Nột ở xa thành Thái Thượng Hoàng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận