Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 588: Dã Tâm Của Nguyễn Tây Quỳnh (1)

Chương 588: Dã Tâm Của Nguyễn Tây Quỳnh (1)

=== oOo ===


Chương 588: Dã Tâm Của Nguyễn Tây Quỳnh (1)

Từ khi đại quân của Tư Mã Hoành áp sát, tạo thành thế gọng kìm kẹp chặt quân Nguyễn ở giữa, lúc này bên trong Nguyễn Quốc đã nhận được tin tức rồi, đại thế của Nguyễn Quốc không còn nữa.
Vậy nên lúc Tư Mã Hoành vừa chiếm được ưu thế, rất nhiều các thể gia đại tộc bắt đầu lên kế hoạch, tích trữ lương thực và vàng bạc để đến ngày đầu hàng quân Thương vô điều kiện thì còn có cơ hội sống sót.
Bọn họ tin rằng, nếu Thương Quốc muốn đánh chiếm một nước lớn như Nguyễn Quốc thì sẽ không thể quá mức tàn bạo, điều đó khiến cho phiền phức mà Thương Quốc gặp phải sẽ nhiều hơn, lúc đó Hoàng đế Thương Quốc vừa mất thể diện mà vừa kéo dài thời gian thống nhất thiên hạ của Thương Quốc, cản trở tham vọng bành trướng của hắn.
Chính vì vậy nên ngay khi cuộc chiến vừa bắt đầu, các thế tộc đã đưa ra được quyết định.
Rất nhiều người dân Nguyễn Quốc chẳng hề quan tâm đến trận chiến này, bọn họ không để tâm đến việc mình là thần dân của nước nào hay đại thế của thiên hạ này ra sao, chỉ muốn có một mảnh ruộng vườn của chính mình, cả đời không cần lo cơm ăn áo mặc là được, đâu còn thời gian để ý xem ai đang cai trị mình cơ chứ? Đây đúng là một chuyện cười!
Trong triều đường của Nguyễn Quốc hiện đang chia ra làm hai phe.
Một bên do Hoàng tộc cầm đầu, có các đại thần ủng hộ, chủ trương ngăn cản quân Thương.
Một bên là các thế gia đại tộc, được các quý tộc trong nước ủng hộ, tha thiết yêu cầu quy thuận Thương Quốc, đầu hàng để bảo đảm được lợi ích của hoàng tộc quý tộc.
Hai bên không ai nhường ai, nhưng vấn đề trước mắt chính là bây giờ Nguyễn Quốc đã không còn nhiều quân đội để chống cự nữa.
Chưa nói đến lương thảo, bởi vì nếu đám thế gia đại tộc Cố gắng gom góp thì cũng được không ít.
Chủ yếu là binh tướng không đủ.
Tập hợp lên thành một đại quân không chỉ là việc có đủ nhân số hay không, một đám nông dân tụ tập lại thành đội quân thì cũng chỉ là một lũ ô hợp. Chỉ có những người lính được tôi luyện qua trong máu lửa chiến tranh thì mới được coi như là một đội quân hoàn chỉnh, nhất là khi phải đối mặt với một đại quân hùng mạnh của Thương Quốc thì binh lính cần phải có tố chất cực cao.
Trong cơn nguy cấp này thì không thể tạo thành đại quân.
Nói cách khác thì, nếu tiền tuyến không chống cự nổi, vậy Nguyễn Quốc sẽ không thể ngăn cản quân Thương được nữa.
Mà quân tiền tuyến có thua không?
Gần như chắc chắn là có.
Quân Nguyễn bị quân Thương chặn đường lương thực, nên tốc độ vốn đã chậm hơn nay càng không thể vượt qua Lưu Đinh Sơn đang thống lĩnh mười vạn đại quân được, Con đường vận chuyển lương thảo càng gian nan hơn, chỉ đành tiếp viện qua đường mòn. Sĩ khí của quân lính cũng bị hao mòn trong quá trình thiếu lương thảo, giữa gió tuyết ngập trời này chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, nếu phải tham gia chiến trận thì không có khả năng giành chiến thắng.
Dựa theo tình hình hiện tại, đã có không ít thế tộc tính đến đường lui trước khi quân Nguyễn hoàn toàn thua trận.
Hiện giờ tiền tuyến đã không thể giữ được nữa rồi, phe chủ hòa trong triều đình đang dần thắng thế, ngay cả một vài người trong hoàng tộc cũng đang phân vân lưỡng lự, cảm thấy nên đầu hàng Thương Quốc để bảo toàn vinh hoa và ưu thế của chính mình.
Lúc này, Tư Mã Hoành đã thống lĩnh đại quân áp sát đến gần thành Phúc Yên trong Nguyễn Quốc. Sau khi biết được Nữ đế Nguyễn Quốc tổ chức đại quân phòng thủ thì lập tức ra lệnh cho tướng lĩnh dưới trướng, đi chặn hết các đường đi thông sang thành trấn khác, biển Nguyễn Thành trở thành một thành trì bị cô lập, sau đó sẽ phán đoán thời gian chiếm thành dựa vào tình hình thực tế.
Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Tư Mã Hoành suất lĩnh đại quân cắt ngang qua mấy lộ phủ binh quanh Nguyễn Thành, chỉ còn một chút nữa là có thể tiếp cận Nguyễn Thành.
Căn cứ vào tình huống đặc biệt của Nguyễn Quốc thì mục tiêu chính không phải là công phá Nguyễn Thành nữa, mà phải diệt trừ hết tại họa ngầm là Nữ đế và Hoàng tộc Nguyễn Quốc. Sách lược chính hiện nay là chậm mà chắc, cần chiến đấu thì chiến đấu, đánh bại hết quân Nguyễn ven đường, không hạ thành mà cần đầu hàng, tranh thủ quét sạch hết quân đội phía đông và phía nam của Nguyễn Quốc trong vòng hai tháng.
Quyết định kế sách rồi, Tư Mã Hoành phái đặc sứ phi ngựa thật nhanh về Thương Thành để báo tin cho triều đình Thương Quốc.
Sau đó, Dương Mộc đã đích thân viết thư gửi đến:
- Trẫm hiểu kế sách của vi khanh, chuyện tiêu diệt Nguyễn Quốc không phải một sớm một chiều mà có thể xong được, kéo dài đến năm sau cũng không muộn, đến khi ấy trẫm sẽ đích thân đến Nguyễn Thành, còn trong thời gian này ái khanh hãy tự xem xét thời thế rồi toàn quyền quyết định là được.
Đi kèm với phong thư đó còn có một bức thư bí mật, Tư Mã Hoành mở ra xem, thấy hơi kỳ lạ, bởi nội dung bên trong đại khái là: Cần phải bắt sống Nữ đế Nguyễn Quốc, hơn nữa phải chăm sóc cẩn thận không được sơ sẩy.
Điều đó khiến cho Tư Mã Hoành cảm thấy nghi hoặc.
Trong những lần chinh phạt trong quá khứ thì chưa có Hoàng đế bại trận nào lại được đối xử khác biệt cả, ví dụ như Hoàng đế Mãng Quốc, đập đầu vào cột gỗ mà chết, chẳng hề có được một bức thư an ủi nào, thậm chí còn không được hạ táng một cách long trọng, có thể thấy được thái độ của triều đình đối với những Hoàng đế của quốc gia khác đều là lập lờ nước đôi, phối hợp quy thuận làm lòng
người yên ổn là được, chết rồi thì không liên quan gì nữa.
Mỗi bên đều có lợi.
Nhưng đến lượt Nguyễn Quốc thì khác, mật thư đã đến tay, còn cẩn thận căn dặn phải bắt sống, chăm sóc tận tình không cho sai sót.
Nguyễn Quốc có gì khác so với những quốc gia khác ư?
Lẽ nào là bởi Hoàng đế Nguyễn Quốc là nữ?
Tư Mã Hoành nghĩ một hồi cũng không rõ được nên cũng bỏ qua, lập tức cho người sao chép thư của Hoàng đế ra thành mấy bản để đưa đến cho các đại tướng, dặn bọn họ không được tự tiện chiếm thành.
Sau hơn một tháng, đội ngũ hơn năm trăm quan văn đã tiến vào thành Phúc Yên.
Tối đó, Tư Mã Hồng cho cử hành tiệc rượu, để năm trăm người đó tiến vào trông chừng những thành trì đã chiếm được, bình ổn tâm lý của nhân dân, tiếp quản công việc và thiết lập trên dưới trong thành, không để việc Nguyễn Quốc bị đánh bại khiến cho tình hình bị đảo
lộn.
Tư Mã Hoành biết Nguyễn Quốc chắc chắn sẽ diệt vong. Mà Nguyễn Quốc là đối tác quan trọng của Ngụy Quốc, diệt được căn cơ của Nguyễn Quốc rồi thì thiên hạ khi ấy gần như đã được định rõ, sau đó chặn đứng liên hệ của hai nước Nguyễn Ngụy, dựa vào thế lực của quân Thương hiện giờ, muốn tiêu diệt hai nước này trong vòng một năm cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Sang năm sau, Nguyễn Thành đã rơi vào tay quân Thương.
Nguyễn Thành không bị công pháp mà tự sụp đổ dưới uy thế của quân Thương.
Đối diện với sự bao vây của quân Thương, quân Nguyễn không hề tổ chức phòng thủ gì, lại thêm tin quân tiền tuyến bị đánh bại truyền về, quân Nguyễn càng không còn sĩ khí nữa.
Thực ra, nếu quân Nguyễn Cố gắng hơn thì cũng tập hợp được khoảng ba mươi vạn đại quân nữa, dù không thể đối kháng chính diện với quân Thương thì cũng cầm cự thêm được mấy tháng.
Nếu triều đình Nguyễn Quốc nhìn ra được, giao binh lực cho một vị tướng lĩnh có năng lực đủ để đối kháng với quân Thương ngay từ khi quân Thương xâm nhập vào nội địa Nguyễn Quốc, thì còn có thể chiếm được ưu thế trong khoảng thời gian này, khi ấy quân Thương sẽ khó có thể tiêu diệt Nguyễn Quốc nhanh đến vậy.
Nhưng Nguyễn Quốc lại không hiểu tình thế, khi quân Thương đánh thẳng vào trong nước thì triều đình Nguyễn Quốc còn đang bận nội chiến giữa hai phe, kìm kẹp lẫn nhau hơn một tháng, dù Nữ đế có lòng dẹp loạn thì cũng không thể ngăn cản nổi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận