Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 240: Mạt Chược

Chương 240: Mạt Chược

=== oOo ===


- Đúng rồi, nói lâu như vậy còn chưa nói tới chính sự. Tố Nữ Công của nàng có vấn đề hay không?

Nghe vậy, ánh mắt của Hoàng Hậu hiện lên vẻ cô đơn.

Dương Mộc ngầm hiều, nắm lấy tay của nàng rồi nhẹ nhàng xoa nắn, nhẹ giọng nói:

- Không có gì, đều sẽ tốt lên.

- Tin tức mang về từ Tố Nữ Môn nói rằng, tuy rằng sau khi Trường Xuân Đại Đế tu luyện Trường Xuân Công vẫn có dòng dõi, nhưng đây đều là vì kéo dài huyết mạch, để cho mấy Hậu phi không tu luyện Tố Nữ Công sinh. Cho nên, nhìn chung toàn bộ Đế quốc Trường Xuân, kỳ thực càng về sau dòng dõi càng suy tàn.

Hoàng Hậu dừng một chút, lại nói:

- Cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp. Như chúng ta đã biết, năm đó người sáng lập vương triều Đại Khánh là được sinh bởi một tiền bối của Tố Nữ Môn, vì thế cho đến nay Hoàng thất của vương triều Đại Khánh đều có quan hệ rất tốt với Tố Nữ Môn, trong điển tịch cũng phát hiện mấy cái ví dụ.

- Vậy thì không thành vấn đề.

Dương Mộc khẳng định gật đầu, nói:

- Nàng không cần lo lắng, giống như nàng tìm hiểu ra Thái Cực đạo vậy, một âm một dương tương sinh tương khắc. Có lẽ là bởi vì Hậu phi tu luyện Tố Nữ Công đều bị Trường Xuân Đại Đế thái bổ nên mới không thể nào mang thai được, trẫm đoán là có một số Hậu phi có thể mang thai là bởi vì lúc thị tẩm không bị thái bổ.

- Có thật không?

Hoàng Hậu ngẩng đầu lên, trong con ngươi lộ ra một tia sáng, bỗng nhiên lại nghĩ ra cái gì, lo lắng nói:

- Vậy Bệ hạ lúc luyện công chẳng phải là...

- Không có chuyện gì, còn Diệu Hi mà.

Dương Mộc nói với vẻ chắc chắn.

Diệu Hi...

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của người đàn ông trước mặt này, Hoàng Hậu phì cười.

...

Buổi tối, Nhị Châu Cung tiến hành một lần tụ hội đặc biệt.

Cũng không có bao nhiêu náo nhiệt, chỉ là bởi vì nhóm người tôn quý nhất của Thương Quốc đều đang ở đây.

Lấy Thái Hậu dẫn đầu ngồi ở một bên của bàn vuông, còn ba người ngồi xung quanh phân biệt là Hoàng Hậu, Nặc Phi và Diệu Hi.

Trước mặt mỗi người đều bày ra một loạt tiểu ngọc thạch. Diệu Hi cau mày cầm lấy một trong số đó, có chút do dự.

Nên đánh cái nào đây?

Diệu Hi có chút do dự, nhìn Thái Hậu một chút, lại nhìn Nặc Phi một chút, lựa trái lựa phải không ngừng.

- Tám vạn.

Diệu Hi đưa ra lựa chọn.

- Hồ!

Thái hậu bỗng nhiên kêu một tiếng, đem toàn bộ đống tiểu ngọc thạch trước mặt đẩy ngã lên trên bàn, mặt mày hớn hở.

Này… Có thể đừng rõ ràng như vậy được không?

Dương Mộc ôm tiểu Quân nhi, đứng ở sau Diệu Hi, oán thầm không thôi.

Rất rõ ràng, thái hậu đã hồ tám vạn, Diệu Hi một mực muốn đem bài trong tay hủy đi, Dương Mộc đứng ở phía sau nhìn từ đầu đến cuối, dù là kẻ ngu đều biết đây là đang lấy lòng Thái hậu.

Nhưng cũng chỉ có thể nói hành động của Diệu Hi không chê vào đâu được.

Ít nhất là mấy người phụ nhân bên cạnh đều không nhìn ra. Tâm tư Nặc Phi đơn thuần nhất nên không cần phải nói, Hoàng Hậu phỏng chừng dù có nghi ngờ nhưng cũng sẽ không nói toạc ra, Thái hậu vui cười hớn hở đếm tiền ở trước mặt nên sẽ không cảm giác được chút nào, còn đang háo hức nói bài.

Mấu chốt là Diệu Hi còn làm ra dáng vẻ tiếc nuối, ngoan ngoãn hỗ trợ tẩy bài, khiến cho Thái hậu vốn đang đắc ý lại càng thêm cao hứng.

Một khung cảnh hòa thuận vui vẻ.

Dương Mộc ôm tiểu Quân nhi trong tay, cũng không nói gì. Trong lòng hắn cũng biết dụng ý của Diệu Hi, đơn giản chính là dùng sức lấy lòng Thái hậu, bỏ đi ấn tượng xấu lúc đầu.

Cho nên hắn đương nhiên sẽ không nói toạc ra hay ngăn cản, trái lại còn thấy vui.

Nói tới trò chơi này thì phải nói đến chuyện một tháng trước.

Lúc trước trong lúc rảnh rỗi Dương Mộc đã khởi xướng bài ẩn, liền lấy một chút gỗ chế thành một bộ mạt chược, kêu Thẩm An và Cơ Linh Nhi đến, ba người cùng chơi mạt chược.

Sau đó, đã bị Diệu Hi nhìn thấy.

Như trong dự liệu, trò chơi này nhanh chóng lan ra trong cung, Diệu Hi thấy mình chơi với mấy tỳ nữ không có ý nghĩa, lại đang lo làm sao để thay đổi ấn tượng về mình trong lòng Thái Hậu, do đó liền hiến vật quý lên, dạy Thái Hậu chơi vài ván.

Kết quả có thể tưởng tượng được, ở lâu trong thâm cung, sinh hoạt vô cùng tẻ nhạt, vì thế ngay lập tức đã bị mạt chược mê hoặc, bởi vậy lại truyền đến Nặc Phi và Hoàng Hậu, thậm chí ngay cả ba mươi tám quý nhân kia cũng biết đến đến.

Hiện tại bộ mạt chược ngọc thạch trên bàn này, chính là do Hoàng Hậu hạ lệnh cho thị giám tỉ mỉ chế tạo ra, vật liệu được dùng đều là nhất lưu, nói là vô giá cũng không quá.

Về phần người phát minh ra mạt chược là Dương Mộc, đương nhiên cũng không nhàn rỗi.

Chủ yếu một bên ôm hài tử, cắn hạt dưa, nếu như tiểu Quân nhi khóc mà dỗ không được, sẽ đổi cho Nặc Phi, chính mình đi tới chơi mấy ván.

Lại nói, lúc ta đánh, tại sao lại không có ai cho ta ăn bài?

Dương Mộc nói thầm trong lòng, quả thực là không nghĩ ra.

Hắn không dám nghĩ thêm nữa. Đây mới chỉ là mạt chược, nếu như dạy cho các nàng chơi đấu địa chủ, làm sao để chơi bài thăng cấp, vậy thì trong hậu cung không phải là sẽ biến thành một quán bài sao?

Không thể nghi ngờ, tình huống này nhất định sẽ xảy ra.

Chẳng hạn như Diệu Hi, từ sau khi có mạt chược, luyện công cũng không chịu khó như trước đây, trước đó quyết chí muốn thắng Hoàng Hậu về võ công, hiện tại lại tích cực chuyển biến chiến trường, thề muốn chiến thắng Hoàng Hậu về chơi bài.

Nhưng mà chuyện không như mong muốn, một tháng qua ngân trù tử trong tay Diệu Hi càng ngày càng ít đi.

Cái gọi là ngân trù tử, kỳ thực nó tương đương với một loại thẻ đánh bài, nói như trong Hậu cung hiện tại thì là tiền.

Vốn lúc trước Dương Mộc chơi không thấy hứng thú, nghĩ tới giờ mình có tiền, kim ngân tài bảo gì cũng không thiếu, liền bày ra một ít hoa quả ở trên bàn, chỉ có người thắng mới có thể ăn, người còn lại chỉ có thể nhìn, coi như là trợ hứng.

Vừa đến trong tay Diệu Hi lập tức liền thay đổi, cũng không biết nàng thương lượng với Thái Hậu như thế nào, lúc lệnh phủ nội vụ chế tạo mạt chược ngọc thạch còn sai người chế tạo ra một bộ ngân trù tử riêng, lớn bằng một ngón tay, mặt trên có khắc hoa văn cực kỳ tinh xảo, trên mặt còn có ký hiệu phượng hoàng đặc thù.

Vì thế lúc chơi mạt chược bên trong Hậu cung đều là dùng ngân trù tử làm thẻ đánh bạc, ngươi tới ta đi, một lượng bạc đúc thành ngân trù tử, ở trong mắt các nàng nghiễm nhiên trở thành bảo bối hiếm có.

Cũng khó trách, bởi vì sau khi nữ nhân tôn quý nhất sử dụng ngân trù tử thì nó đã thành một loại tiền quý giá.

Người khởi xướng là Thái Hậu, cũng là Diệu Hi thu xếp, quy định một ngân trù tử ở trong cung có thể đổi một trăm lạng bạc, đồng thời ngân trù tử còn có thể đổi đặc quyền.

Ví dụ như Hậu phi có thể dùng mười ngân trù tử đổi một cơ hội thị tẩm, một ngân trù tử có thể đổi một lần không cần đi Dục Linh Cung và Ý Nhân Cung thỉnh an, nếu là trong Hậu cung phạm vào các lễ nghi cũng có thể cùng ngân trù tử để đổi.

Sau khi Dương Mộc nghe nói chuyện này liền trợn mắt há mồm.

Có thể nói, loại này giao dịch này có lợi nhất chính là Diệu Hi, nàng thiên tính không thích gò bó, lại thích tranh đua, cả ngày suy nghĩ làm sao để có càng nhiều cơ hội thị tẩm.

Cứ như vậy, chỉ cần có đầy đủ ngân trù tử liền có thể đi đổi, đơn giản lại có đạo lý.

Thái hậu cũng rất có lợi, dù sao phi tần bên trong hậu cung bao gồm cả Hoàng Hậu mỗi ngày đều phải đi Ý Nhân Cung thỉnh an, ngân trù tử xin nghỉ đương nhiên cũng vào túi của nàng, trở thành một tư bản chơi mạt chược.

Dương Mộc nhìn mấy người phụ nhân thành thạo đếm ngân trù tử thì sờ sờ mũi.

Được rồi, đồ vật lười biếng đều là do kẻ lười phát minh, đồ ăn ngon đều là người tham ăn làm ra, đồ chơi hay đương nhiên cũng là do người chơi…


Bạn cần đăng nhập để bình luận