Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 364: Vấn Đề Lương Thực

Chương 364: Vấn Đề Lương Thực

=== oOo ===


Dương Mộc cũng rất đau đầu.

Dựa theo quy định trong cung, sau khi sắc lập Thái tử sẽ phải chọn mấy vị thầy giáo giảng dạy.

Nhưng bây giờ trong Thương Quốc, nên giao cho ai dạy Thái tử đây?

Cũng giống như trong học đường vậy, lựa chọn sử dụng dạy học kiểu mới hay là phương pháp truyền thống giống như các nước, mời mấy danh sư tới dạy dỗ?

Thật lòng, Dương Mộc không thích cả hai phương án.

Nếu là ở đời sau, ở tuổi này của tiểu Dương Quân chắc còn đang ở trường mầm non, muốn đi học lớp một vẫn còn sớm.

Để một đứa bé đi học những thứ khô khan, nghe một vài đạo lý trị quốc, chẳng phải là... quá tàn nhẫn sao?

Dù sao, Dương Quân mới năm tuổi mà thôi.

Có câu bản thân không muốn thì đừng làm với người khác, trước đây lúc Dương Mộc còn nhỏ đã rất ghét đến trường, lúc trước đi học sớm đều là vì đến trường học có rất nhiều bạn nhỏ chơi với hắn, bây giờ con trai của mình làm sao có thể bị nhốt trong thư phòng buồn tẻ, mỗi ngày chìm đắm trong bài vở ở cái tuổi đáng lẽ nên được vui chơi này?

Thời ấu thơ của một đứa trẻ rất quan trọng để đắp nặn nên một người, từ xưa phần nhiều những Hoàng đế trong thời thái bình đều ngây ngô yếu ớt, bởi vì từ nhỏ bọn họ đã bị dạy dỗ phải có quy có củ. Dương Mộc muốn dùng thời gian hơn hai năm cố gắng làm bạn với con, trẻ con thì nên làm chuyện trẻ con nên làm, lớn hơn chút nữa mới nên giáo dục nghiêm khắc.

Về phần giáo dục như thế nào, Dương Mộc nhất định sẽ chọn dạy học kiểu mới.

Dù sao, những thứ kinh nghĩa truyền thống kia thật ra cũng có nhiều điểm trái ngược với cách dạy học kiểu mới, thậm chí là mâu thuẫn. Sự phát triển của Thương Quốc sau này sẽ dựa vào các loại lý hóa và công nghiệp hóa, nếu làm một Thái tử mà không biết đến tầm quan trọng của nó, tương lai làm sao có thể bảo đảm sẽ không bị rơi vào tình cảnh người chết chính trị mất?

Từ xưa đến nay, ngôi vị hoàng đế và giao tiếp quyền lực ngoại trừ lo lắng xảy ra loạn trong giặc ngoài, đây là điều quan trọng nhất.

Tiểu Dương Quân nhìn rất nhiều đại thần đang thảo luận về mình, cũng ý thức được chuyện này rất quan trọng, ngây thơ ngẩng đầu lên.

Dương Mộc cười ha ha, vẫy tay nhưng không nói gì.

Các triều thần đã hiểu, chuyện này sẽ đành bỏ lại đó.

Sau đó, bọn họ thảo luận chính là chuyện khai khẩn ruộng đất.

Cái gọi là khai khẩn ruộng đất được chia ra làm hai phần, một phần là nông dân trồng trọt, một phần là khai khẩn đất hoang.

Bây giờ đang lúc cày bừa vụ xuân, trồng trọt năm nay có liên quan đến vấn đề bảo đảm hậu cần cho các tướng sĩ đóng quân ở ngoài tiền tuyến, cũng liên quan đến cả năm tiếp theo, dân chúng Thương Quốc có rơi vào khó khăn túng quẫn hay không.

Nếu như làm lỡ cày bừa vụ xuân, như vậy lương thảo ngoài tiền tuyến sẽ càng túng thiếu, không chỉ có liên quân ba nước, ngay cả quân đoàn Thanh Long đóng quân ở bên trong Vương Kỳ cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn, không có sức để tiến hành đại chiến, tối đa thì chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình.

Sang năm sẽ chắc chắn không có cách nào khai chiến với bên ngoài nữa.

Cày bừa vụ xuân, thật ra không cần quá lo lắng về vấn đề hạt giống. Tuy không nói có thể lai tạo ra các loại lúa nước, nhưng Công Bộ cũng biết đạo lý lựa chọn phương án nuôi trồng tối ưu, liên tiếp trong năm sáu năm, Sở Nông canh đã sớm thẩm định và chọn lựa ra loại giống tốt nhất, các quận các huyện đều dự trữ hạt giống.

Dân chúng bình thường cũng ý thức được truyền thống giữ lại hạt giống xấu cho mình, cho nên đều trực tiếp mua hạt giống, như vậy sản lượng lúa thu được sẽ cao hơn rất nhiều.

Cho nên vấn đề chủ yếu của cày bừa vụ xuân vẫn nằm ở chỗ nhân lực.

Trước đó đã tập trung quá nhiều người vào phương diện hậu cần vận tải, điều động rất nhiều dân phu, lại thêm lần trước tạm thời trưng dụng binh lính, đã dẫn đến rất nhiều vùng nông thôn trong dân gian hoặc nhiều hoặc ít thiếu đi rất nhiều sức lao động.

Vì vậy hiện nay đang tiến thêm một bước đẩy mạnh việc giải phóng nô lệ, trên cơ sở tăng cao sức sản xuất, sắp xếp sức lao động hợp lý.

Sau đó, chính là khai hoang.

Ngoại trừ chỗ Thịnh Quốc mới sát nhập, trong các quận còn lại, sau khi trải qua việc khai khẩn đất đai với khí thế hừng hực trong mấy năm đầu, bây giờ nghênh đón một thời gian tạm nghỉ ngắn ngủi.

Bởi vì, công việc khai khẩn và tưới tiêu ở các vùng đất tốt trong các thôn, trên cơ bản đều đã bị khai khẩn hết.

Trước mắt Công Bộ đang tổ chức cho dân chúng trong dân gian xây dựng ruộng bậc thang và bao hồ tạo ruộng vân vân.

Bao hồ tạo ruộng tất nhiên là không cần phải nói, phần nhiều là ở các vùng đất có nhiều hồ nước.

Phần lớn ruộng bậc thang chính là dải đất có đồi và núi rừng.

Từ xưa đến nay, dân chúng Vương triều Đại Lễ đã có truyền thống xây dựng ruộng bậc thang.

Sử dụng đê đập để tích trữ nguồn nước, làm cho khu vực đồi núi có khả năng trồng lúa nước, giải quyết vấn đề lương thực ở địa phương.

Nhưng trồng ruộng bậc thang lại tốn nhiều sức lực hơn là ở đồng bằng, sản lượng không chiếm ưu thế, một khi gặp phải đại hạn sẽ có thể không có thu hoạch.

Cho nên ở khu vực lương thực không quá túng thiếu, quan phủ đều không đề xướng, dân chúng cũng không có ý định đi xây dựng tu sửa.

Trong đó, vấn đề lớn nhất chính là bờ ruộng và kênh mương.

Nhưng sau khi xi măng sinh ra, vấn đề này tựa như đã được giải quyết.

Ví dụ như mương máng, giữa hai ngọn đồi không quá xa có thể tu sửa một cái máng nước trên không, làm một loại kênh đặc thù —— Máng treo.

Ở bên cạnh một vài hồ nước lớn sẽ xây dựng một đập nước, từ đó tạo thành một đập chứa nước.

Đập chứa nước lại thành nguồn tưới tiêu.

Cũng đừng xem thường việc kết hợp giữa đập chứa nước và kênh mương, nghe qua thì dường như không có gì, nhưng muốn thực hiện lại không dễ dàng gì.

Đã từng có người so sánh ruộng bậc thang ngang với Trường Thành, nói chúng đều là kỳ tích do con người tạo ra, điểm khác nhau là Trường Thành do Hoàng đế cổ đại cưỡng ép nhân dân xây dựng, ruộng bậc thang lại hoàn toàn tự phát, trải qua nghìn năm hình thành nên quy mô như vậy, tất cả đều thuận theo tự nhiên.

Phía nam Trung Quốc có rất nhiều ruộng bậc thang như vậy, từ đó mới khiến cho Trung Hoa có diện tích chiếm 7% đất canh tác lại trồng ra lúa gạo nuôi sống 22% nhân khẩu trên thế giới, tình huống này nghe vào cảm thấy thật khó tin.

Nói không khách sáo, ở một vài khu vực, ruộng bậc thang chiếm tỷ lệ cao hơn nhiều so với ruộng nước bình thường.

Xuất phát từ nhu cầu cần thiết, Công Bộ cũng nói một lượt về kế hoạch xây dựng ruộng bậc thang, đồng thời có ý ước lượng trước số tiền cần xây dựng kênh mương và đập chứa nước, thò tay đòi tiền từ Hộ Bộ.

- Thương Quốc ta còn có bao nhiêu đồn điền của quân đội?

Dương Mộc đột nhiên hỏi.

Trước đây, khi cần phát triển mạnh lực lượng quân đội, hắn đã trực tiếp huỷ bỏ chế độ quân truân, để cho các binh sĩ tập trung vào huấn luyện chiến đấu.

Nhưng bây giờ, theo địa bàn càng lúc càng lớn, quân đội đối mặt với áp lực cũng càng lúc càng nhỏ. Trên thực tế, ở rất nhiều khu vực, đặc biệt là một vài khu vực mới chiếm được đều có rất nhiều đồn điền của quân đội.

Dân truân khác với quân truân, vấn đề trước không cần nhiều lời, đó là nguồn lương thực dự trữ chủ yếu của Thương Quốc.

Vấn đề sau lại đơn thuần để nuôi sống phủ binh ở các nơi.

Tuy nhiên, dân truân sản lương hơn xa so với quân truân, nhưng nếu cẩn thận so sánh sẽ phát hiện ra, hiệu suất dân truân còn xa mới bằng được quân truân.

Nguyên nhân đơn giản chính là những bệnh chung lưu lại.

Ruộng đất khai khẩn được phân phối không đều, dân chúng lưu luyến quê hương không muốn rời khỏi, giao thông thủy lợi chưa phát triển, sự phân chia thế lực cũ mới trong địa bàn vân vân...

- Nếu như bệ hạ muốn phát triển quân truân, không ngại thay đổi chế độ của phủ binh trước đã.

Lúc này, Thượng thư Binh Bộ Cát Liệt đứng ra, hắn không nói tới quy mô của quân truân, mà trực tiếp đưa ra đề nghị.

- Thay đổi chế độ phủ binh sao?

Dương Mộc khẽ nhíu mày. Bây giờ bọn họ đang thảo luận xem Thương Quốc làm thế nào để nâng cao sản lượng lương thực trong hai năm tới để bù đắp lại, chuyện này có liên quan gì với chế độ phủ binh chứ?


Bạn cần đăng nhập để bình luận