Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 124: Vây Thành

Chương 124: Vây Thành

=== oOo ===


Động tĩnh của nghĩa quân quá lớn, khiến cho tất cả dân chúng bên đường đều chú ý tới.

Đương nhiên trú quân Khang Thành cũng sẽ không coi nhẹ, cứ cách thời gian một chén trà đều sẽ có một nhóm trinh sát cưỡi khoái mã chạy vào thành, bẩm báo động tĩnh bên ngoài.

Thân là Tam thiên nhân tướng, Mạc Lý là người đầu tiên leo lên thành lâu, nhìn nghĩa quân hình chỉnh tề phía xa.

“Năm ngàn sao!” Mạc Lý thầm thì thầm. Nhiều ngày giao chiến, đương nhiên hắn đã thăm dò được nhân số quân Thương, năm ngàn binh lính chỉ là một phần nhỏ trong số đó thôi.

- Báo…

Một tên tiểu binh chạy lên thành lâu, quỳ một chân xuống trình lên một ống trúc:

- Khởi bẩm Tướng quân, Đặng Tướng quân cấp báo!

Đặng Phi?

Mạc Lý kinh ngạc. Đặng Phi là đồng liêu của hắn, cũng là một Tam thiên nhân tướng, dưới trướng có một Tam thiên nhân đội đủ biên, trú đóng ở trong Khang Thành. Nhưng sao giờ này lại có cấp báo?

Trong lòng Mạc Lý dâng lên một cảm giác không lành.

Hắn nhận lấy ống trúc từ tay gã tiểu binh, mở thư ra.

- Chuyện này… lần này quân Thương tới thật sao?

Mạc Lý quá sợ hãi. Trong thư Đặng Phi báo rằng còn có hai nhánh quân ngàn người khác ở mặt bên Khang thành, một đội trú đóng đằng sau, một đội đi thẳng tới Tân An Thành.

Điều này có nghĩa là gì? Không cần nói cũng biết, chẳng những quân Thương vây khốn Khang thành, mà còn cắt đứt hậu phương của Khang thành!

Tân An thành…

Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng Mạc Lý. Bởi vì Tân An thành ở ngay phía bắc Khang thành, nếu viện quân Trịnh Quốc tới chắc chắn phải cứu Tân An thành trước, khi đó song phương sẽ giằng co một trận. Chờ viện quân tới được Khang thành, chí ít cũng phải năm sáu ngày.

Trong năm sáu ngày đó, với cái tường thành thấp bé này của Khang thành, có hy vọng giữ nổi sao?

Gần như nếu không có gì bất ngờ, chỉ e Khang thành không thủ nổi lấy một ngày. Bởi vì cho tới nay tòa thành trì này chưa bao giờ bị phương nam uy hiếp, nên đã mấy chục năm không tu sửa. Tường thành chỉ cao không đến hai trượng, phòng một chút tiểu mao tặc cũng còn khó, chớ nói đến quân Thương có thang mây công thành!

- Nhanh! Đi hỏi Tam Điện hạ xem nên làm cái gì!

Mạc Lý cuống lên hô lớn. Một khi Khang thành bị công phá, làm một Tam thiên nhân tướng, dù hắn không chết thì đời này cũng xong rồi.

Thành trì bị vây, binh lính trong Khang thành đều rối loạn.

Nên nhớ, dù trong Khang thành có hai Tam thiên nhân đội, nhưng đều là nông dân binh mới chiêu mộ hai tháng nay, sức chiến đấu còn không bằng năm ngàn nghĩa quân.

- Trời ạ! Làm sao mà nhiều người như vậy!

- Nghe nói phía sau Khang thành chúng ta còn có một đội quân nữa đấy, trận này nhất định chúng ta sẽ thua thôi!

- Ông đây mặc kệ, đánh cái chim ý! Nếu như thành dân chúng Thương Quốc, trong nhà còn được chia thêm ruộng nữa!

- Mạc Tướng quân vừa mới vội vã đi xuống, chắc chắn là đến tìm Tam Điện hạ!

Trên tường thành, sĩ tốt bàn luận ầm ỹ. Mặc dù còn chưa khai chiến, nhưng nhìn đội nghĩ chỉnh chỉnh tề tề bên dưới, ai nấy đều rụt rè, theo bản năng bước lùi lại.

Ô…

Tiếng kèn vang lên, quân trận bộ pháp chỉnh tề dần tới gần tường thành.

Cố Phong Nam cưỡi ngựa đi đến trước trận, rút bội kiếm trong tay rồi quát to:

- Các tướng sĩ, thể hiện khí thế của các ngươi ra nào! Thay trời hành đạo!

Hống…

Một tiếng hô lớn đinh tai nhức óc vang lên sau lưng hắn, đây là tiếng gầm nhẹ mười phần trung khí của các binh lính.

Cố Phong Nam hài lòng gật đầu. Trận này không chỉ liên quan đến việc Khang thành thuộc về ai, cũng là trận chiến liên quan đến tiền đồ của nghĩa quân. Trước khi xuất phát, Vệ Trung Toàn đã hạ mệnh lệnh phải bày ra trận thế thật hoành tráng, dọa sợ trú quân Khang thành, nhưng không cần tấn công.

Đúng vậy, không tấn công!

Mặc dù hiện tại đánh Khang thành với hai đội nghĩa quân cũng không phải việc khó khăn gì, nhưng cái giá phải bỏ ra cũng rất thảm trọng, đặc biệt là khi tình hình chiến sự còn chưa hoàn toàn mở ra. Nếu mới đầu đã tiêu hao quá nhiều binh lực, sẽ có bất lợi với thế cục về sau.

Cho nên ròng rã suốt một buổi chiều, Cố Phong Nam chỉ suất lĩnh năm ngàn nghĩa quân đứng dưới tường Khang thành đến trưa.

- Cái này… Bọn họ đang chơi trò xiếc gì thế?

- Không phải giống mấy lần trước chứ?

- Rốt cuộc trận này có đánh hay không đây?

Trên cổng thành, tất cả binh lính quân Trịnh đều ngẩn ra. Mấy lần trước sấm to mưa nhỏ thì cũng thôi, nhưng vì sao lần này quân Thương hưng sư động chúng tới đây lại không công thành?

Làm chủ nhân Khang thành, Trịnh Khang cũng đi cùng Mạc Lý leo lên thành lâu quan sát, cau mày không nói lời nào.

Trực giác nói cho hắn biết sự tình không đơn giản như bề ngoài thế này. Bởi vì vị Hoàng Đế Thương Quốc kia đã ảnh hưởng lên hắn quá sâu sắc, vừa có sự hung ác quả quyết của mãnh hổ, lại có sự xảo trá của hồ ly. Một người làm việc quỷ dị như vậy sao có thể chỉ phái một đội quân tới trước cửa thành rồi đứng đó?

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra…

Tư vị trong lòng Trịnh Khang thật khó hiểu. Một mặt hắn hy vọng quân Thương có thể chiến thắng Trịnh Hàn, mặt khác lại hy vọng Trịnh Hàn sẽ tiêu hao quân Thương hết sức có thể, để mình làm ngư ông đắc lợi. Cho nên ngay từ đầu hắn đã hạ lệnh cho bộ hạ rút lui, cố gắng không để sĩ tốt dưới trướng liều mạng với quân Thương. Nhưng mà bây giờ thì không lui được nữa rồi.

Hoàng đế Thương Quốc sao lại muốn liều chết ở Khang thành?

Đây là điều duy nhất mà Trịnh Khang không hiểu được. Dù sao cũng muốn đánh vào trong cảnh nội Trịnh Quốc, chứ không phải chỉ có Khang thành. Hoàng Đế Thương Quốc thực sự muốn đánh vào Khang thành và Tân An thành được trọng binh phòng thủ sao?

Tâm tình thấp thỏm, Trịnh Khang trơ mắt nhìn Khang thành bị bao vây một ngày một đêm, sĩ khí đê mê, lòng người bàng hoàng.

Đặc biệt là một chút quý tộc ở trong thành, vốn đang lớn tiếng la hét muốn quân đội hộ tống mình ra khỏi thành, nhưng nghe thấy Tân An thành cũng bị tiến đánh, đường rút lui lên bắc đã bị chặn, liền bắt đầu phàn nàn với Trịnh Khang, yêu cầu phải lập tức cầu viện Hoàng Đô.

Chẳng có cách nào khác. Ngay trong đêm, Trịnh Khang đành phải viết một bức thư phân tích lợi và hại cho hoàng huynh Trịnh Hàn ở Hoàng Đô xa xôi.

Mùng 3 tháng 10, Đông Đại Doanh và Trung Đại Doanh xuất lĩnh một vạn binh lính bản bộ và ba vạn nông dân binh khẩn cấp xuôi nam cứu viện. Trịnh Hàn coi trận này là để tiêu diệt quân Thương, cũng là triệt để đánh cho Trịnh Khang rơi xuống vực sâu.



Cùng lúc đó, một đội quân Thương từ một nơi hoang vu ở Khang thành lặng lẽ bắc thượng theo bên trái, nương theo bóng đêm âm thầm tiến vào thung lũng Cô Lang.

Thung lũng Cô Lang nằm ở giao giới của Khang thành và Hoàng Điền thành, coi như một thông đạo nối liền hai miền nam bắc của Trịnh Quốc. Bình thường thương đội áp vận hàng hóa đều đi qua nơi này, hai bên là núi đồ gồ ghề nhấp nhô. Nếu quân Trịnh muốn nhanh chóng cứu viện thì đi đường này chính là lựa chọn nhanh nhất.

Năm ngàn binh lính quân đoàn Thanh Long như năm ngàn bóng ma đi trong đêm tối, không ai nói chuyện, cả đội ngũ đều kiềm chế và bình tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân đạp lên bùn đất tơi xốp kêu lép nhép.

Có rất nhiều binh lính giơ khí giới trong tay lên, sắc mặt nghiêm túc như đứng trước đại sự, ngực bình bịch nhảy lên không ngừng.

Dần dần, quân đoàn Thanh Long đã đi được hơn mười dặm trong thung lũng Cô Lang uốn lượn gập ghềnh. Đột nhiên Vệ Trung Toàn thấy phia xa có ánh đuốc.

Những cây đuốc kia không cố định, dường như có người giơ lên vung vẩy vẽ thành vòng tròn.

Một lát sau, những cây đuốc kia biến mất. Có thể đã có người dập tắt.

Xem ra đó là nơi tốt nhất để phục kích…

Vệ Trung Toàn đoán không sai, những người giơ đuốc phía đó là trinh sát hắn phái đi trước điều tra. Thực ra từ mấy ngày trước binh lính được phái đi các nơi đã thám thính được rõ ràng, thung lũng Cô Lang là một nơi cực kỳ thích hợp để phục kích.

Thế là quân thần định ra một chiến lược lớn. Đầu tiên sẽ phái quân đội không ngừng quấy rối, khiến cho địch giảm cảnh giác. Sau đó bao vây Khang thành và Tân An thành, dẫn dụ quân chủ lực quân Trịnh tới cứu viện.

Tiếp đến, quân đoàn Thanh Long sẽ phục kích bên đường, đón đánh chủ lực quân Trịnh, tổn thương nhuệ khí của đối phương. Sau đó quân đoàn Huyền Vũ xâm nhập vào cảnh nội Trịnh Quốc, khai chiến toàn tuyến!


Bạn cần đăng nhập để bình luận