Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 57: Nhìn Trộm

Chương 57: Nhìn Trộm

=== oOo ===Dưới ánh mắt của mọi người, Hoàng Đế Thân Quốc Thân Tử Phu một phát bắt được tay của Dương Mộc, kích động đến mức nói không ra lời.

Đại ân cứu một quốc gia, đã không thể dùng từ ngữ để biểu đạt.

Muốn làm gì đây?

Dương Mộc có chút lúng túng, vẫn còn không thích được. Chắc hẳn là đại ân không lời cám ơn nào biểu đạt hết, nên muốn đưa một loạt công chúa này cho ta sao? Thanh minh trước, quá nhỏ cũng không tốt đâu… À, phi tử mà ngươi đã dùng qua cũng không muốn...

Kích động qua đi, cuối cùng Thân Tử Phu cũng coi như đã bình thường lại:

- Hoàng Đế Đại Thương đường xa mà đến, giải vây cho Thân Quốc ta, từ quân thần cho tới bách tính trăm họ của Thân Quốc đều cảm động đến rơi nước mắt.

- Thân hoàng khách khí. Hai nước có quan hệ hữu hảo, hẳn là nên hỗ trợ lẫn nhau.

Dương Mộc cười gượng, trong lòng có chút mất mát. Không có công chúa gì sao?

- Lời nói là thế nhưng đúng là lần này Thân Quốc thiếu Thương Quốc một cái nhân tình lớn bằng trời.

Thân Hoàng bắt tay hắn rồi nói:

- Hoàng đế Đại thương một đường chinh chiến gian khổ, xin di giá vào trong cung, để Thân Quốc ta có thể làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, trò chuyện biểu đạt lòng biết ơn.

- Được, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.

Dương Mộc gật đầu. Đối với việc trò chuyện với những người cùng cấp, chung quy là có chút không quen.

Chỉ chốc lát sau, tại một toà cung điện bên cạnh triều điện đang cử hành yến hội long trọng.

Đương nhiên, bởi hai người đều là vua của một nước, nên cũng không phân chia chủ vị và thứ vị. Yến hội được tổ chức dọc hai bên cung điện, quân thần hai nước tọa một phương, ăn uống linh đình, trò chuyện với nhau thật vui.

Chắc là do được phóng thích từ mấy ngày ngột ngạt này, quân thần Thân Quốc liên tiếp nâng chén chúc rượu. Rượu quá ba tuần, đều có chút men say.

Liên tiếp những lời khách sáo và khen tặng, Dương Mộc cũng có chút tẻ nhạt vô vị, đồng thời trong lòng rất nghi hoặc. Bây giờ trong thành vừa mới qua chiến loạn, bách tính đều đang thống khổ, lúc này không phải nên động viên dân chúng, tổ chức cứu tế sao? Vậy mà văn võ cả triều đều ở trong cung ăn uống chúc mừng, thực sự là quá không ra gì...

Thế nhưng cân nhắc thấy chính mình là khách, Dương Mộc cũng không nói ra. Sau khi ăn uống no đủ liền chuẩn bị đi vào đề tài chính... Ồ, còn có người nhìn trộm?

Đột nhiên Dương Mộc phát hiện ở chỗ cửa sổ của phòng lò sưởi có một bóng người lấp ló, thông qua khe hở của cửa sổ len lén nhìn chính mình. Mà tựa hồ là một cô gái.

Đã nhìn trộm mà còn rõ ràng như thế?

Dương Mộc bĩu môi. Bên trong phòng đó có ánh nến thiêu đốt, khác với ánh sáng bên ngoài, thân thể nấp ở bên trong nhìn lén, giống như là đèn chiếu lúc xướng kịch vậy, nhất cử nhất động đều có thể thấy rất rõ ràng từ bên ngoài.

Chỉ bằng điểm này, Dương Mộc liền kết luận việc này không có quan hệ với quân thần Thân Quốc. Nói đúng hơn thì đây chính là hành vi của một tiểu hài tử nghịch ngợm.

Rất rõ ràng, nữ tử đang nhìn trộm bên trong buồng lò sưởi cũng không ý thức được mình đã bị bại lộ, còn đang nhìn rất chăm chú.

Dương Mộc sờ sờ cằm. Ta... thật sự soái như vậy?

Sau đó hắn liền bất động thanh sắc đứng lên, như không có chuyện gì xảy ra đi tới. Đợi khi đến bên cạnh buồng lò sưởi thì đột nhiên nhanh chân bước vào.

- A!

Một tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ cung điện.

Trong lúc nhất thời, mọi người bên trong điện đều kinh hãi. Trước mắt, toàn bộ vận mệnh Thân Quốc đều thông qua một ý niệm của Hoàng Đế Thương Quốc, nhất cử nhất động đều tác động tới thần kinh của tất cả mọi người. Lúc này bỗng xuất hiện một tiếng hét, giống như một tiếng sét vậy.

Đặc biệt là thân vệ bên cạnh Dương Mộc, trực tiếp rút ra bội kiếm bên hông, vọt vào buồng sưởi.

Sau đó… sau đó liền bị Dương Mộc một cước đạp đi ra.

Quân thần Thân Quốc đều kinh hãi đến biến sắc, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng rằng Hoàng đế Thương Quốc bị ám sát, sắc mặt liền trắng bệch.

Chỉ có Hoàng đế Thân Quốc Thân Tử Phu, sau khi cả kinh liền đột nhiên nhíu mày.

Quá quen thuộc, tiếng hét này… Hình như là của Y Nặc?

Không sai, lúc này Dương Mộc cũng ngây ngẩn cả người. Trước mặt hắn là một nữ tử vô cùng mỹ mạo, khoảng mười bảy mười tám tuổi, tóc mây hoa nhan, lông mi thật dài hơi rung động. Lại phối hợp một thân quần áo cung trang làm toát ra một cỗ khí chất vô cùng nhẹ nhàng, thoạt nhìn nhã nhặn lịch sự động lòng người.

Đột nhiên bị tập kích làm nữ tử giật mình, thật lâu mới phục hồi tinh thần, hai gò má đỏ bừng, cúi đầu không nói, có một chút e lệ.

Này… Đúng là nữ thần.

Hai mắt Dương Mộc lập tức phát sáng. Tiêu chuẩn nữ thần, thân cao, dáng người lung linh thướt tha, nơi nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm. Quả thực chính là cấp bậc nữ thần trong mộng.

Loại nhan sắc này nếu so với các nữ tử mà Dương Mộc gặp qua thì cũng chỉ có Hoàng Hậu mới có thể sánh ngang. Thế nhưng phong cách… Ha ha, Hoàng Hậu không có phong cách, chỉ có điên cách.

- Ách! Vị mỹ nữ này, nàng đừng sợ! Trẫm không có ác ý.

Dương Mộc có chút lúng túng. Chính mình kích động lại khiến cho một tiểu nữ tử đơn thuần sợ rồi, thực sự là tội lỗi.

Mặt nữ tử đỏ lên tựa như có thể nhỏ ra máu, nghiêng mặt cúi đầu, không nói một lời.

Dương Mộc có chút buồn bực, đây không tính là chính mình quấy rầy chứ? Dù sao, ai kêu ngươi nhìn trộm trước?

Bầu không khí hết sức khó xử, thân vệ và quân thần Thân Quốc ở bên ngoài cũng hai mặt nhìn nhau. Xuyên thấu qua lớp ngăn mỏng manh trên cửa sổ, mọi người đương nhiên có thể nhìn thấy bóng người phản chiếu bên trong buồng sưởi. Ngoại trừ Hoàng đế Thương Quốc thì hình như còn có một cô gái.

Điều này có ý vị gì thì không cần nói cũng biết.

Đường đường quốc yến, dĩ nhiên lại có người không liên quan đến nghe trộm.

Trong lúc nhất thời, quân thần Thân Quốc đều đỏ mặt. Vốn Thân quốc chính là vong quốc được cứu lại, không khác là bao với ăn nhờ ở đậu. Tốt xấu gì việc Hoàng Cung chưa bị công phá đã bảo lưu lại chút mặt mũi, thế nhưng hiện tại lại xuất hiện loại hành vi vô lễ này, nó khiến cho lòng tự trọng vốn mỏng manh của quân thần Thân Quốc đến bên bờ sụp đổ.

Càng quan trọng chính là, nếu như chọc giận vị Hoàng đế Thương Quốc này sẽ có hậu quả như thế nào? Hiện tại hắn đang nắm toàn bộ vận mệnh của Thân Quốc ở trong tay, nếu muốn giết đi một nhóm người cũng chẳng cần phải động miệng lưỡi.

Yên tĩnh...

Tất cả mọi người trong cung điện đều không dám thở mạnh, đám cung nữ và thái giám đã sớm cúi thấp đầu quỳ trên mặt đất, tựa như một con thỏ bị kinh sợ, ngay cả động cũng không dám động.

Dương Mộc nhìn trái phải một chút, bầu không khí xác thực đã lạnh tới cực điểm. Cứ đứng ở chỗ này cũng không phải chuyện tốt, người nữ tử bất phàm này mặc dù tuổi còn trẻ, thế nhưng cũng không loại trừ khả năng là phi tử của Hoàng Đế Thân Quốc, đợi tiếp nữa sẽ dễ dàng gây ra hiểu lầm.

Do đó hắn ra khỏi buồng sưởi, trở lại chỗ ngồi của chính mình.

Quân thần Thân Tuốc nín thở ngưng thần chờ đợi.

Thế nhưng Dương Mộc lại như không có chuyện gì xảy ra. Sau khi ngồi vào chỗ ngồi của chính mình, chuyện thứ nhất hắn làm chính là gắp một miếng thịt nướng để vào trong miệng, sau đó uống rượu rồi bắt đầu ăn.

Thấy vậy, quân thần Thân Quốc hơi thở phào nhẹ nhõm, một ít quan viên còn xoa xoa mồ hôi trên trán, giống như vừa vượt qua được một lần tai kiếp.

- Ha ha ha! Hoàng Đế Bệ hạ Đại Thương, tiểu nữ bất hảo, mong ngài thứ lỗi.

Hoàng đế Thân Quốc Thân Tử Phu lúng túng cười làm lành, sau đó giơ chén rượu trong tay lên.

Dương Mộc có chút không được tự nhiên đáp lễ, sau đó nói:

- Cô gái kia thật là một vị công chúa?

- Này…

Trên mặt Thân Tử Phu cũng có chút lúng túng, ngượng ngùng nói:

- Con gái của ta thật sự đã quá lỗ mãng, mong thứ tội.

Nói tới phần này, Dương Mộc cũng không tiện nói tiếp. Vốn tưởng là phi tử hậu cung gì đó, hóa ra là một Công chúa, cũng thật là thú vị.

Núp trong bóng tối liếc trộm, chẳng lẽ là coi trọng bổn soái ca?

Nếu như Hoàng Đế Thân Quốc chịu bồi thêm mấy vạn lượng bạc làm đồ cưới, bổn soái ca có thể suy tính một chút mang ngươi trở về. Đến lúc đó là có hai cái công chúa, ha ha ha...
Bạn cần đăng nhập để bình luận