Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 153: Hướng Lên Trên

Chương 153: Hướng Lên Trên

=== oOo ===


- Đợi một chút.

Dương Mộc gọi nàng lại.

- Bệ hạ còn có gì phân phó?

Cơ Linh Nhi có chút thấp thỏm, trong lòng nghĩ có phải là bệ hạ đã sinh khí, hoặc là cái gì khác.

Dù sao hầu hạ bệ hạ cũng đã lâu như vậy, bình thường thiếp thân nha hoàn của quý tộc người nào mà không bị phá thân lúc mười lăm, mười sáu tuổi?

- Đem nước đổi một lần.

Dương Mộc nhàn nhạt phân phó.

Đổi nước?

Cơ Linh Nhi sững sờ, sau đó trong lòng buông lỏng, đồng thời cũng có chút mất mác.

Trong lòng buông lỏng là vì lần này đến vội vàng, trên tư tưởng còn không có chuẩn bị.

Mất mát là bởi vì nghĩ lẽ nào bệ hạ thật sự không có bất kì hứng thú nào đối với nàng? Đối với một nữ quan đế lệnh, chuyện này không thể nghi ngờ là chuyện thất bại nhất.

Lúc này Cơ Linh Nhi mang theo một đám cung nữ cáo lui, đến phòng phía sau bể, châm lửa thêm nước, chậm rãi đem nước ở trong bồn tắm đổi một lần.

Ở giữa có thêm một khúc nhạc dạo ngắn, Dương Mộc cũng không cảm thấy lúng túng. Lúc cùng Nặc Phi trước đó, sát vách còn có một đoàn cung nữ. Đây là quy của nhà đế vương, các cung nữ cũng tập mãi thành quen, không có gì phải ngượng ngùng cả.

Hắn một lần nữa nhìn về phía một nữ tử trong đó.

- Ngươi tên là gì?

Dương Mộc hỏi.

- Nô tì Diêu Minh Nguyệt.

- Ồ, Diêu Minh Nguyệt.

Dương Mộc nhẩm lại cái tên này trong đầu một lần. Nhớ lại lúc chúng nữ tự giới thiệu mình trước đó, giọng nói của nàng cũng là lanh lảnh nhất, không có một tia dây dưa hay khiếp đảm. Vì thế lần này là người đầu tiên tiếp nhận sự an bài của vận mệnh cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

- Ngươi tại sao lại đứng ra đầu tiên?

- Nô tì muốn trèo lên trên.

Được rồi, một lời hai ý nghĩa. Dương Mộc cũng coi như đã hiểu được.

Rầm!

Bỗng nhiên Dương Mộc vọt mạnh một cái, trực tiếp ôm lấy Diêu Minh Nguyệt rồi đặt ở bên cạnh bể.

Dương Mộc có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương, dáng vẻ nhắm mắt lại, e thẹn vô hạn.

Ngày hôm sau, Dương Mộc từ từ tỉnh lại.

Cảm giác cả người đầu váng mắt hoa. Nghiêng đầu nhìn một chút, trên long sàng có mấy thân thể mềm mại của nữ tử đang nằm.

Không, phải nói là nữ nhân.

Nhớ tới đêm qua điên cuồng, Dương Mộc lắc lắc đầu, cảm giác mình giống như một kỵ sĩ rong ruổi xung phong liều chết, quyết chiến sa trường. Có lẽ là do quá lâu không có cùng nữ nhân thân thiết, cho nên đã phát tiết toàn bộ tinh lực ở trên người bốn mỹ nhân này.

Dương Mộc không khỏi ngẩng đầu, xốc lên màn che, phát hiện cách đó không xa còn quỳ một ít cung nữ, Cơ Linh Nhi cũng ở cách đó không xa.

Mà vị trí của chính mình, chính là phòng tắm.

Nói cách khác, ngày hôm qua sau khi có một đêm hoang đường, hắn căn bản không có về phòng ngủ, mà là Cơ Linh Nhi chỉ huy các cung nữ đem Long tháp đưa vào phòng tắm này.

Nhìn xuống bên dưới, quả nhiên ở chỗ cửa lớn có một cánh cửa đã bị tháo xuống.

Không để ý tới bốn nữ tử đang ngủ say bên trong, Dương Mộc phủ thêm áo choàng, nhẹ nhàng đi xuống giường. Khi nhìn thấy bên bể còn có tia máu màu đỏ, Cơ Linh Nhi tựa hồ đang ngủ gật ở đằng xa.

- Này, tỉnh lại đi.

Dương Mộc có chút buồn cười đẩy nàng một chút.

Cơ Linh Nhi giật mình một cái, từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại. Khi nhìn thấy Dương Mộc đứng trước mặt thì khuôn mặt lập tức đỏ lên, sau đó dặn dò các cung nữ thay y phục cho Dương Mộc.

Sau đó Dương Mộc cũng hạ chỉ, thăng bốn Mỹ nhân thị tẩm tối hôm qua thành Quý nhân, cũng coi như là khen thưởng cho các nàng, khuyến khích những nữ tử còn lại. Dù sao hậu cung không phải là nơi để che chở các nàng, nơi này là nơi để Hoàng Đế hưởng thụ, ai có thể hầu hạ được thì sẽ có địa vị càng cao.

Vội vã dùng qua đồ ăn sáng rồi xử lý một ít chính sự, trên căn bản đều là chùi đít cho triều đình Trịnh Quốc đã mục nát, huỷ bỏ một số luật lệ hà khắc, tụ lại dân tâm.

Sau đó lại ban bố thêm một số ý chỉ, trấn an các thế gia đại tộc và quan viên các nơi. Đồng thời lấy danh nghĩa Nghĩa quân, ở bên trong Trịnh Quốc chiêu thêm khoảng ba vạn quân.

Theo như dự liệu thì đạo ý chỉ này sau khi ban bố trong Trịnh Thành sẽ rất được hưởng ứng.

Bởi vì Nghĩa quân ở trong quân cũng gần với tứ đại quân đoàn, khác biệt chỉ là ở trên quân lương. So với binh sĩ của tứ đại quân đoàn thì ít hơn một phần ba, thế nhưng đối với bách tính Trịnh Quốc nó vẫn cứ được xem là một tin tức vô cùng tốt, dân chúng nhập ngũ tăng vọt.

Với tốc độ này, Trịnh Quốc có tổng cộng mười bảy tòa thành trì, bình quân phân phối xuống thì phỏng chừng trong vòng một ngày ba vạn lính liền có thể chiêu đủ.

Đợi đến khi ba vạn lính vừa đến, lại huấn luyện thêm một chút, toàn bộ Thương Quốc sẽ có tám vạn binh sĩ.

Tám vạn quân chính quy là điều chưa từng có ở trong lịch sử hai nước.

Quyết định như thế nếu đặt ở trước đây thì tuyệt đối sẽ bị các đại gia tộc mắng là phá của, tướng lĩnh trong quân cũng không hiểu. Thế nhưng trải qua cuộc chiến Bắc phạt này, tất cả các tướng quân đều biết được quân chính quy và nông dân binh khác nhau như thế nào, đối với đạo ý chỉ này của Dương Mộc đặc biệt tán thành.

Mặt khác chính là, lấy tài lực hiện nay của Thương Quốc, quốc khố có sáu triệu lượng bạc thì tuyệt đối có thể nuôi được tám vạn binh sĩ.

Tuy nói phải cân nhắc lạm phát, không nên sử dụng bạc với quy mô lớn như vậy. Thế nhưng sau khi một loạt chính sách đồng bộ được phổ biến xuống thì sức sản xuất của nhân dân sẽ tăng cao, có thể ức chế bành trướng, cũng có thể phái ra đội buôn đế buôn bán ở Đại Thịnh Quốc, đem bạc đều tiêu vào quốc gia khác.

Ngày 18 tháng 10, quân đoàn Bạch Hổ và Huyền Vũ đã giải quyết xong chiến sự ở biên cảnh Thân Quốc, từng bên đều trở lại nơi đóng quân. Tư Mã Hoành qua mấy ngày cứu trị và tĩnh dưỡng, cũng đã không còn đáng lo ngại.

Ngày 20 tháng 10, Thương Quân khải hoàn trở về.

Tính xuống, mới qua thời gian một tháng mà toàn bộ phạm vi Trịnh Quốc đã thành thế lực của Thương Quốc. Qua hai tháng nữa là có thể chân chính cử hành đại lễ nhường ngôi, để Trịnh Quốc chính thức nhập vào Thương Quốc, trở thành một phần của Thương Quốc.

Lần này khải hoàn về triều, cũng không phải là toàn bộ quân đội.

Ngoại trừ quân đoàn Thanh Long, tam đại quân đoàn còn lại vẫn an bài như lúc trước. Quân đoàn Chu Tước và Huyền Vũ ở lại bên trong Trịnh Quốc chỉnh đốn sáu vạn nghĩa quân, chia ra đóng quân trong mấy tòa thành trì ở phía Bắc Trịnh Quốc.

Chức trách chủ yếu của bọn họ cũng không phải trấn áp phản loạn, mà là phòng ngừa Đại Thịnh Quốc phương Bắc nghe được tin tức mà thừa cơ xuôi Nam. Có gần tám vạn đại quân này chống đỡ, tạm thời ổn định tình thế thì không có vấn đề gì.

Dù sao hiện tại Nghĩa quân và dân chúng đều rất hoan nghênh quân Thương, bách tính căn bản chưa từng xuất hiện sự phản kháng nào cả. Nếu như Đại Thịnh Quốc muốn xâm chiếm, nhất định mọi người sẽ đồng tâm hiệp lực chống lại. Dù cho Đại Thịnh Quốc có điều động binh lực toàn quốc, cũng tuyệt đối không thể một sớm một chiều liền có thể đánh được.

Mà bản thân Đại Thịnh Quốc khi đối mặt với một kẻ địch là Thương Quốc sẽ không thể đem toàn bộ binh lực đều điều đến đây được.

Lấy lực lượng của một quốc gia chống đỡ lại một phần binh lực của Đại Thịnh Quốc thì vẫn có thể bảo đảm.

Ngày 21 tháng 10, quân đoàn Thanh Long đại thắng trở về, trùng trùng điệp điệp trở lại quốc nội, thẳng đến Thương Thành.


Bạn cần đăng nhập để bình luận