Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 214: Sứ Thần Thịnh Quốc

Chương 214: Sứ Thần Thịnh Quốc

=== oOo ===


Chuyện lương thảo bị đốt cuối cùng vẫn bị truyền ra.

Không chỉ quân Thịnh bị hoảng loạn mà ngay cả đại quân Động Quốc cũng cảm giác được áp lực rất lớn.

Đặc biệt là chủ soái đông chinh Lý Hạ của Động Quốc, sau khi nghe được tin tức này thì rất ảo não.

Bởi vì mấy ngày trước hắn nghe được tin đại quân Thương Quốc liên tục vứt bỏ mất tòa thành trì, gần như phải chạy về nước. Vì thế hắn đã viết một tấu chương đưa về kinh khuyên bảo Hoàng Đế Động Quốc kết thúc minh ước với Thương Quốc, sau khi thôn tính được một phần lãnh thổ của Thịnh Quốc thì sẽ đàm phán với Thịnh Quốc, kết thúc trận chiến tranh không có hy vọng này.

Nhưng mới qua mấy ngày ngắn ngủi, chiến cuộc đã hoàn toàn đảo ngược.

Nếu như là một hai vạn binh sĩ, quân Thịnh có lẽ còn có thể thu thập lương thảo trong thành trì để tiếp tục tác chiến.

Nhưng lương thảo của mười sáu vạn đại quân, cơ hồ là không cần nghĩ. Hoặc là thừa thế xông lên đánh bại đại quân Thương Quốc trước khi lương thực còn lại hết, hoặc là có thể thu hồi đại quân chờ đợi đợt tiếp tế lương thảo mới.

Cứ như vậy, Thương Quốc bước đầu đã đánh bại quân Thịnh, tiến quân thần tốc đã là thế cục tất yếu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau ngày lương thảo bị đốt truyền ra, Đặng Chi liền suất lĩnh đại quân lui lại.

Hơn nữa, lui lại không chỉ một chút. Bởi vì kiêng kỵ Kỳ Lân Quân xuất quỷ nhập thần lần thứ hai tập kích lương thảo, vì thế Đặng Chi trực tiếp hạ lệnh lui lại ba trăm dặm.

Vì thế quân đoàn Thanh Long không tốn sức chút nào, lần thứ hai chiếm lĩnh lại mười mấy tòa thành trì, đồng thời cũng chiếm luôn yếu địa và thành trì chiến lược vốn rất khó đánh trước đó.

Đến đây, con đường đi tới biên cảnh Động Quốc đã hoàn toàn mở ra, hai mươi mấy tòa thành trì liên kết với nhau, cả thông đạo đã hoàn toàn bị quân Thương nắm giữ ở trong tay.

Ngay sau đó, quân đoàn Chu Tước và quân đoàn Huyền Vũ cũng liên tục điều động binh sĩ liên tiếp công chiếm mười mấy tòa thành trì của Thịnh Quốc.

Vào cuối tháng bảy, vì phải đối diện với hai áp lực lớn ở vùng phía tây và phía nam, Thịnh Quốc luôn ngông cuồng tự đại kia rốt cuộc cũng phải thỏa hiệp. Một bên phái sứ thần đến Thương Quốc thỉnh cầu đình chiến, một bên để cho Thừa Tướng Chu Lực Hành mang trọng lễ tới biên cảnh Động Quốc thỉnh tội nghị hòa với Dương Mộc.

Thịnh Quốc cũng hiểu rõ thế cuộc. Trận chiến này bạo phát cũng là do bên mình ngăn cản Hoàng Đế Thương Quốc về nước, vì thế mới gây nên trận chiến giữa hai bên.

Cũng chính vì chiến tích huy hoàng này của quân Thương đã để Động Quốc nảy ra ý đồ xấu.

Nếu như có thể khiến cho Thương Quốc lui binh, tránh khỏi việc phải giao chiến ở hai tuyến, như vậy thì lực lượng của Thịnh Quốc và Động Quốc sẽ ngang nhau.

Sứ thần Thịnh Quốc Chu Lực Hành sau khi đến hành dinh cũng không được Dương Mộc lập tức tiếp kiến.

Kéo dài ba ngày.

Trước sau chỉ mới qua năm, sáu ngày, ngũ đại quân đoàn của Thương Quốc đã xuất kích ra xung quanh rồi công chiếm một toà lại một tòa thành trì. Lấy thành Nhạc Nguyên làm trung tâm, cộng với những tòa thành trì đã công chiếm trước đó thì toàn bộ năm mươi ba tòa thành trì phía Tây Nam Thịnh Quốc đã bị nhét vào bản đồ.

Phải biết, toàn bộ Thịnh Quốc cũng chỉ có hơn ba trăm tòa thành trì, chỉ trong lần này đã chiếm cứ được một phần sáu lãnh thổ của Thịnh Quốc. Hơn nữa, bởi vì phía Tây Nam Thịnh Quốc hoang vắng, thành trì phân bố rải rác, cho nên nhìn trên bản đồ thì lớn hơn một phần sáu lãnh thổ nhiều.

Trong lòng Hoàng Đế Thịnh Quốc Mẫn Lôi đang chảy máu. Tổ tiên thật vất vả mới mở mang được lãnh thổ như ngày hôm nay, nhưng giờ Thịnh Quốc lại bị xâm chiếm mất nhiều như thế.

Tuy rằng ngoại trừ thành Nhạc Nguyên thì đều là các thành trì nhỏ, nhưng về vị trí chiến lược thì không cần nói cũng biết, số dân cư khổng lồ ở đây cũng không thể bỏ qua.

Dù sao, hiện giờ Thương Quốc cũng chỉ có ba mươi sáu tòa thành trì, dưới tình huống dân số hơn ba trăm vạn mà có thể thành lập nên một nhánh quân đội cường đại như thế, nếu để cho quốc dân tăng thêm hơn ba trăm vạn nữa, thì chắc chắn trong thời gian ngắn ngủi sẽ trở thành một đại quốc.

Chuyện này đối với Thịnh Quốc không khác nào là uống rượu độc giải khát cả.

Bất đắc dĩ chính là, Thịnh Quốc luôn vênh váo đắc ý lần này thật sự đã không thể vênh váo nổi, chỉ có thể giống như chọi gà bị thua, cúi đầu ủ rũ, tiếp nhận kết quả như thế. Hiện giờ, ngoại trừ việc gia tăng phòng thủ các thành trì thì không có biện pháp nào khác.

Ngày thứ bảy, Thừa Tướng Thịnh Quốc Chu Lực Hành suất lĩnh sứ đoàn rốt cuộc cũng gặp được Dương Mộc.

Đối với sứ đoàn Thịnh Quốc thì đây không khác nào là phán sao phán trăng cả.

Bọn họ rất rõ ràng, Hoàng Đế Thương Quốc sau khi gạt mọi người sang một bên lâu như vậy, bỗng nhiên lại muốn tiếp kiến, khẳng định là có chỗ cần thương lượng.

- Các ngươi muốn nói chuyện?

Sau khi nghe xong Chu Lực Hành trần thuật, Dương Mộc hỏi.

Chu Lực Hành chắp tay:

- Bệ hạ minh giám, chiến loạn giữa hai nước lần này quả thật là do hiểu lầm tạo thành, cục diện như bây giờ cũng không phải là mong muốn của nước chúng thần. Kính xin bệ hạ nhớ tới dân chúng, đình chiến lui binh, để cho lê dân bách tính khỏi phải khổ vì chiến loạn.

Trong lòng Dương Mộc thầm nghĩ, Thịnh Quốc bị đánh cho liên tục bại lui đương nhiên không phải là ý muốn của các ngươi rồi. Còn vì lê dân bách tính, thuần túy là một lời nói thừa. Nếu thật như vậy thì Thịnh Quốc thì sẽ không phái binh xuôi nam.

- Chu Lực Hành sao, ngươi gọi là Chu Lực Hành đúng không?

- Bẩm Bệ hạ, chính là ngoại thần.

- Vốn là… Uhm… Trẫm triệu kiến ngươi lại đây là muốn yêu cầu một chút lợi ích như bạc, lương thực hay vải vóc gì đó. Thế nhưng hiện nay xem ra, những con số này cũng phải lật lên xem lại một lượt.

Chu Lực Hành kinh hãi:

- Sao Bệ hạ lại nói lời ấy, kính xin chỉ rõ.

- Chỉ rõ? Chỉ rõ cái rắm! Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, danh phận đại nghĩa, lời hay lẽ phải đều để cho các ngươi nói rồi, còn muốn cùng Thương Quốc ta đàm luận cái gì ?

Chu Lực Hành lúng túng, chắp tay nói:

- Bệ hạ thứ tội, thần là một xú văn nhân, sợ là bệ hạ không muốn lui binh. Vì thế...

- Hừm! Điểm ấy nói không sai! Loại người như ngươi chính là đọc sách đến choáng váng, cho rằng chỉ có mình mới là người vì dân vì nước, người khác đều là tiểu nhân ích kỷ, là kẻ địch của bách tính trong thiên hạ.

- Lời ấy của Bệ hạ sai rồi! Thần cũng không có ý này, hôm nay tới đây chỉ là muốn nói rõ đạo lý với Bệ hạ, tin rằng Hoàng Đế Động Quốc cũng sẽ đồng ý với chuyện này.

- Hoàng Đế Động Quốc? Ngươi đang uy hiếp trẫm sao?

Dương Mộc cười lạnh, nói:

- Ngươi đã chuẩn bị thương lượng với Hoàng Đế Động Quốc, vậy thì đi thôi, ngày hôm nay trẫm nói nhiều như vậy cũng mệt rồi. Tạm biệt, không tiễn!

- Bệ hạ, chậm đã.

Chu Lực Hành cả kinh, trong lòng đã bắt đầu mắng to. Đây là phương thức đàm phán bình thường hay dùng mà, Hoàng Đế Thương Quốc sao lại không theo lẽ thường mà làm việc chứ. Lòng tham của Động Quốc rất lớn, nếu hắn có thể giao thiệp thì đã sớm đi giao thiệp, còn đợi đến bây giờ sao?

- Xin mời, Chu đại nhân! Quấy rầy Bệ hạ nghỉ ngơi là tội chết.

Thẩm An ở bên cạnh cười lạnh, làm ra tư thế tiễn khách.

Chu Lực Hành còn muốn nói nữa, chỉ thấy Thẩm An nhàng đẩy người hắn một cái, nhất thời cả người giống như bao cát bay từ cửa ra ngoài.

Những người còn lại bên trong sứ đoàn đều hoảng hốt. Bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy người như vậy, nhất thời không rét mà run.

- Thẩm An, Chu đại nhân là khách từ xa tới, sao ngươi có thể đối xử như vậy.

Dương Mộc thản nhiên nói.

- Vâng, nô tài biết sai!

Thẩm An cúi đầu cung kính nói, sau đó nhìn về mấy người còn lại:

- Có nghe thấy không, thủ đoạn tiễn khách của chúng ta có thể không hữu hảo, còn không mau cút đi.

- Vâng vâng vâng...

Tất cả sứ thần Thịnh Quốc đều phản ứng lại, cúi đầu khom lưng nhanh chóng rời đi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận