Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 586: Quân Nguyễn Bại (1)

Chương 586: Quân Nguyễn Bại (1)

=== oOo ===


Chương 586: Quân Nguyễn Bại (1)

Đến ngày hôm nay, Ninh Mạc không thể không thừa nhận rằng liên quân ba nước đã bị quân Thương dắt mũi dẫn đi mất rồi.
Sự thật đã chứng minh, liên quân vẫn không coi quân Thương ra gì ngay từ những ngày đầu tiên của cuộc chiến, vậy nên luôn phải ứng
đối một cách bị động.
Chọn quả hồng mềm mà bóp trước, rồi sau đó tung ra hỏa lực mạnh nhất, phải nói sách lược của Thương Quốc đã thành công rực rỡ.
Mà Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc đều coi thường Thương Quốc.
- Đuổi không kịp cũng phải đuổi!
Ninh Mạc nổi giận đùng đùng trong soái trường, nếu quân Thương đánh lén vào Nguyễn Quốc thì còn đỡ, dẫu sao thì đi đường dài phong ba mệt mỏi, cực kỳ tốn thời gian, hậu cần phía sau cũng không thể theo kịp. Dù có thể đánh cho quân Nguyễn không kịp trở tay, nhưng một khi bị Nguyễn Quốc phát hiện ra thì cũng đủ phiền toái.
Nhưng mà, điều đáng sợ nhất chính là, quân Thương chặn đứt đường quân lương của quân Nguyễn.
Ở cái nơi tuyết ngập trời này, nếu lương thảo bị trì hoãn thì sẽ là tai họa lớn nhất của quân Nguyễn, dù có muốn lui binh về nước cũng không thể.
Đến khi ấy, đại quân này sẽ bị trời tuyết nuốt chửng!
Trong lòng Ninh Mạc dâng lên một cảm giác thất bại, bởi vì hắn không thể tìm ra được phương pháp xoay chuyển tình thế.
Dường như chuyện gì quân Thương cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui hết, cứ thế tiến lên phía trước không ngừng, tình hình này mà kéo dài thêm nữa thì quân Nguyễn sẽ không bị đánh bại, mà là bị tóm gọn trong lòng bàn tay.
Trên thực tế, quân Thương có khả năng làm cho toàn bộ quân Nguyễn bị tiêu diệt ở chốn này.
Mà lần này càng khó có thể tin nổi, dưới tình huống đã biết rõ quân Thương có thể ra tay, nhưng lại dễ dàng bị đột phá phòng tuyến, điều này làm cho Ninh Mạc cảm thấy có chút mờ mịt. Rõ ràng quân Nguyễn không hề yếu, nhưng sao lại lưu lạc đến bước đường này?
Ngay lúc Ninh Mạc đang tự trách chính mình, suy nghĩ lung tung, thì quân Thương đang chờ quân vận lương của quân Nguyễn đến.
Tuy theo mặt chữ thì quân vận lương dường như chỉ phụ trách chuyển lương thảo cho đại quân mà thôi, nhưng trách nhiệm thực sự của nó không chỉ là vận chuyển quân lương, mà còn vận chuyển cả dược phẩm và quân nhu hậu cần đến cho tiền tuyến.
Có thể nói đây là một đội quân tiếp tế.
Cũng tương đương với một nhân tố quyết định cho một trận chiến.
Lúc này, trong lòng của Lưu Đinh Sơn đang vô cùng thoải mái.
Ai mà ngờ được rằng, một trại chủ của Huyết Nha trại lại trở thành Đại Tướng quân thống lĩnh năm vạn binh mã như ngày hôm nay chứ?
Lần này hành quân ba trăm dặm, tuy không thể đột nhập vào thành lũy then chốt của Nguyễn quốc, nhưng để cắt đứt đường quân lương của quân Nguyễn thì cũng đủ rồi.
Bấy giờ quân Nguyễn chỉ còn hai con đường nữa thôi.
Thứ nhất, tiếp tục đóng quân tại chỗ, rồi quân Thương sẽ cử ra mười vạn binh đến bao vây, dưới tình trạng bị động không hề có ưu thế của quân Nguyễn hiện giờ, chắc chắn sẽ bị quân Thưởng tiêu diệt.
Thứ hai, lui quân lại ba trăm dặm, Có đầu rụt cổ chạy về nước.
Theo Con đường thứ nhất thì quân Nguyễn chỉ cần chịu đựng được qua mùa đông này, sau khi lương thảo được tiếp tế đến nơi thì quân Nguyễn lại có thể chiến đấu.
Còn theo con đường thứ hai thì khi ấy mối quan hệ liên minh của hai nước Nguyễn Ngụy đã bị rạn nứt rồi, khi quân Nguyễn rút lui thì chỉ còn tám mươi vạn quân của quân Ngụy mà thôi, chỉ bằng từng đó thì không thể chống lại tứ đại quân đoàn của Thương Quốc được.
Cộng thêm cả mấy chục vạn quân của Tấn Quốc đến hỗ trợ, cũng không chịu được sự tấn công của Thương Quốc.
Cứ như thế, chờ đến đầu xuân khi quân Nguyễn muốn quay về đã không kịp nữa rồi.
Lưu Đinh Sơn tính toán trong lòng, trận chiến này phải là một trận chiến thành danh. Dù đây là công sức của tất cả mọi người, xe trượt tuyết là kết quả của Bộ Khoa học kỹ thuật, nó được những thư sinh đã học vật lý kia nghĩ ra, nhưng người dẫn binh đi làm nhiệm vụ chính là Lưu Đinh Sơn hắn... Chỉ dựa vào điều đó thôi, cái tên Lưu Đinh Sơn của hắn sẽ được lưu trong sử sách truyền đến muôn đời, trở thành ví dụ kinh điển trong học viện quân sự của Binh Bộ, là truyền kỳ trong dã sử được mọi người đàm luận, trên người được phủ một lớp hào quang sáng chói.
Lưu Đinh Sơn đi được đến ngày hôm nay, trong lòng hắn không hề có hứng thú đối với vàng bạc phú quý hay là đám nữ nhân đàn bà kia, hắn chỉ khao khát có được quyền lợi và vinh quang, vậy nên hắn cực kỳ để ý đến danh vọng của bản thân mình.
Về mặt quân sự thì quân Nguyễn và quân Ngụy cũng là đội quân tinh nhuệ của một quốc gia, trăm vạn đại quân chắn ngang trước mặt quân đoàn Bạch Hổ và quân đoàn Kỳ Lân, làm cho hắn cảm thấy rất bức bối khó chịu, đã vài lần dẫn binh tiến công nhưng không thu hoạch được gì.
Lần này, cuối cùng hắn cũng có thể trút được gánh nặng trong lòng đi rồi.
- Có thể lần này quân Nguyễn sẽ chọn truy kích, khả năng lui binh không lớn lắm, Ninh Mạc sẽ không ngu đến mức để cho chúng ta có thể hai mặt giáp công như vậy.
Lưu Đinh Sơn tính toán trong lòng. Trong tuyết lớn như thế này, dù đại quân có đẩy nhanh tốc độ thì tối đa cũng chỉ đi được khoảng ba mươi dặm trong vòng một ngày đêm. Mười ngày sau, nếu ban đầu hắn xông vào doanh trại của quân Nguyễn thì quân Nguyễn sẽ phải binh đến truy kích, lúc ấy quân Nguyễn đã đuổi kịp rồi.
Nhưng khi nãy thám báo đã trở về báo tin rằng, hình như quân Nguyễn vừa khởi hành mà thôi.
Tập kích lương thảo lần này chắc chắn sẽ thành công!
Lưu Đinh Sơn đã quên mất rằng, lần này đại quân dùng xe trượt tuyết vòng xuống hậu phương của quân Nguyễn, nếu tiết kiệm lương thảo thì đủ dùng trong khoảng hai mươi ngày, mười ngày trước quân Nguyễn không vận chuyển lương thảo tới, vậy thì chắc chắn trong vòng mười ngày sau lương thảo sẽ được vận đến nơi.
Dù sao cũng là đại quân trăm vạn người, số lượng quân lượng tiêu hao là cực kỳ lớn, trong tình huống bình thường thì khoảng nửa tháng sẽ có lương thảo được vận đến, mà dưới trời tuyết thì cũng chỉ khoảng hai mươi ngày là đã có rồi.
Mà chế độ vận lương của Nguyễn Quốc cũng rất kỳ lạ, ở phía sau đại quân sẽ có một vài tòa gì đó như trạm gác được dựng lên.
Thám báo của quân Thương báo lại rằng, mười dặm phía trước có một doanh trại lương thảo của quân Nguyễn.
Lưu Đinh Sơn không hề do dự, lập tức phái ra một vạn kỵ binh, cũng chính là Kỳ Lân quân, đến đột kích tòa doanh trại kia, đồng thời
chiếm đóng nó.
Đại quân còn lại thì tạm thời đóng quân tại chỗ.
Đánh trận này cũng không sợ Có người báo tin, bởi vì nếu xét về tốc độ thì xe trượt tuyết của quân Thương là nhanh nhất, có thể đuổi theo mục tiêu rất nhanh chóng, đồng thời cũng có khả năng đột nhập vào bên trong thành trì của quân Nguyễn để bắt người cướp của,
bổ sung vào quân lương của phe mình.
Quả nhiên, chỉ sau nửa ngày Lưu Đinh Sơn đã nhận được tin tức, nói rằng đã công chiếm thành công doanh trại kia, giải quyết xong xuôi các binh lính canh giữ.
Lại thêm khoảng hai ba canh giờ nữa, đại đội của quân Thương đã tiếp nhận doanh trại.
Đồng thời còn phát hiện ra được một lượng lương thảo lớn, dù đối với trăm vạn quân ở tiền tuyến chỉ đủ ăn trong vài ngày, vì phải lui binh nên mới dự trữ ở đây, nhưng đối với mười vạn quân Thương thì nhiều đó cũng đủ để ăn trong vòng nửa tháng.
Chắc chắn khi Ninh Mạc biết tin này sẽ tức đến mức muốn phun máu cho mà xem, hắn chuẩn bị doanh trại để làm hậu phương cho đại quân, cuối cùng lại bị quân Thương chiếm đóng và thu hoạch hết lương thảo quân nhu.
Lưu Đinh Sơn lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi, tính sẽ ở lại nơi đây vài ngày. Nhiệm vụ của quân Thương sẽ là chặn nguồn lương thảo sắp được đưa đến, giữ lại một ít còn lại thì thiêu hủy toàn bộ, tránh cho quân Nguyễn đến cướp lại.


Bạn cần đăng nhập để bình luận