Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 337: Xuất Binh Tây Cảnh

Chương 337: Xuất Binh Tây Cảnh

=== oOo ===


Ninh Vương cười đáp ứng nhưng trong lòng thầm mắng những lão hồ ly này, ai nấy đều tỏ ra đường hoàng lắm, nhưng trong lòng không phải đều nhớ thương gia sản của mình hay sao?

Đồng thời trong lòng hắn lại càng đồng tình Hưng Vương, tiểu tử kia thật sự tưởng đây là một cuộc họp tộc nhân công bằng sao? Con người có ai không ích kỷ, đám tộc nhân không nhận được lợi ích thực tế, chỉ nói suông về cách phá địch thì có tác dụng gì chứ?

Đương nhiên, trong lòng Ninh Vương cũng không quá mức đắc ý. Bởi vì những hoạt động lén lút này không phải do hắn nghĩ ra được, tất cả đều do Trâu Cát giỏi về quyền mưu chỉ giáo sau lưng, ngay cả rất nhiều lời nói hôm nay cũng đã được Trâu Cát dự đoán được từ trước.

Thật sự là một cao nhân!

Ninh Vương thầm nghĩ, cuối cùng lại vô thức kính nể Trâu Cát.

- Nói linh tinh!

Lúc này, Hưng Vương ở phía đối diện thấy mình bị gạt sang một bên thì tức đến giậm chân.

Đám người hoàng tộc này có ý gì? Bọn họ quyết định nâng Ninh Vương lên ngôi sao?

Nhưng mà, đám tộc lão kia có thể quyết định được chuyện này sao?

- Ha ha ha! Nực cười, quá nực cười!

Hưng Vương cười ha ha một tiếng, vỗ tay cười to:

- Nói đến nói đi, vẫn là các ngươi coi trọng lợi ích của mình mà thôi. Các ngươi cũng không suy nghĩ thử xem, Thương Quốc chính là quốc gia đề xướng chuyện hợp minh phạt Tấn, bọn chúng sẽ vô duyên vô cớ nhổ ra miếng thịt béo trong miệng à? Cho dù các ngươi có thương lượng ra một ngàn một vạn trò gian, trong việc lựa chọn người lên kế vị, cũng thua ý chí của đại quân cần vương.

- Ngươi muốn thế nào?

- Theo ý ta, không bằng để cho đại quân Nguyễn Quốc tiến vào quan ải, đến lúc đó lại đánh giá!

- Ngươi! Ngươi! Ngươi sao có thể như vậy!

Các tộc lão cực kỳ hoảng sợ, trong lúc chó cùng rứt giậu, không chừng Hưng Vương sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.

- Lớn mật! Lòng muông dạ thú đã quá rõ ràng!

Ninh Vương nắm cơ hội này, lập tức gây khó dễ:

- Mọi người mau nhìn xem, đây là bộ mặt thật của Hưng vương đấy. Tất cả chỉ vì ngôi vị hoàng đế, một khi không thể giành được, ngay cả chuyện dẫn binh vào quan ải mà hắn cũng có thể làm được, thật sự đáng giận!

- Đáng giận!

- Uổng công là con cháu hoàng thất!

- Đuổi ra khỏi dòng họ, xóa khỏi gia phả!

Các con cháu hoàng tộc giống như mèo bị đạp cái đuôi, ai nấy đều công khai lên án, vô cùng tức giận, hận không thể giết chết Hưng Vương ngay ở đây.

Ninh Vương thấy thời cơ đã đến liền hô lớn:

- Các vị, đại quân đã tiến sát vào biên giới, đất nước đang lâm nguy nên chúng ta càng không thể nội chiến. Ta nhận được các vị tộc nhân coi trọng, bằng lòng dẫn dắt mọi người cùng nhau chống lại Nguyễn Quốc tấn công, nước thắng thì sống, nước thua sẽ chết, đây là bản sắc của hoàng tộc Đại Tấn ta!

- Nước thắng lại sống, nước thua thì chết!

- Nước thắng lại sống, nước thua thì chết!

- Nước thắng lại sống, nước thua thì chết!

Trong giây lát, những cây đuốc đều được giơ cao, tiếng hô chấn động khắp nơi.

- Được!

Ninh Vương rút bội kiếm bên thắt lưng ra, cao giọng nói:

- Từ hôm nay trở đi, cả hoàng tộc Đại Tấn ta sẽ chống địch, chiêu mộ binh lính ở các nơi, kết hợp với đại quân Trâu Cát đi tới biên giới chống lại đại quân của Nguyễn Quốc!

Hả?

Đi tới biên giới chống lại đại quân Nguyễn Quốc?

Lời này vừa được nói ra, đám con cháu hoàng tộc vừa rồi còn có chút kích động đã lập tức bình tĩnh lại, ngơ ngác nhìn nhau.

- Ninh Vương, ý của ngài là muốn con cháu hoàng tộc ta cùng tới biên giới để giết địch sao?

Một tộc lão dè dặt hỏi.

- Đúng vậy! Con cháu hoàng tộc ta phân tán các nơi, nhưng có tới hơn sáu phần mười hoàng tộc tập trung xung quanh Tấn Thành, tư binh và gia đinh trong nhà cũng nhiều vô số kể. Nếu điều động hết thì đủ để tạo thành mười vạn đại quân, kết hợp với mấy đại quân cần vương xung quanh, có thể đạt đến ba mươi vạn đại quân. Khi đó kết hợp với binh mã dưới quyền của Trâu Cát, chắc chắn sẽ tạo thành thế nghiền ép tiêu diệt đại quân của Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc.

- Vậy... vậy còn liên quân bên trong Tấn Thành...

- Liên quân không đáng sợ.

Ninh Vương nói rất chắc chắn:

- Cho dù có điều động đại quân đi, nhưng xung quanh Tấn Thành vẫn có trăm vạn đại quân đang trú đóng, mà Thương Quốc dẫn đầu liên quân, bây giờ đã không có sức để phát động đại chiến, thuộc về cục diện tấn công chưa đủ, tự bảo vệ mình có thừa. Chúng ta chỉ cần đánh bại liên quân bốn nước ở biên giới phía tây, là có thể tiến hành đàm phán với Thương Quốc.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả. Các vị, quốc gia yếu sẽ không có tư cách nghị hòa. Ở dưới hoàn cảnh hai phe giáp công mà chúng ta tiến hành nghị hòa, vậy Đại Tấn ta sẽ phải trả giá đắt tới mức nào? Sợ rằng đến lúc đó, sẽ có rất nhiều người trong các vị có mặt ở đây khó giữ được thực ấp của mình đấy.

- …!!?

Im lặng, sự im lặng đầy chết chóc.

Ninh Vương nói lời này đã đánh sâu vào trong tâm khảm của mọi người.

Cho dù bọn họ muốn nghị hòa, cũng phải có tiền vốn trong tay. Nếu cứ một mực hy vọng liên quân chống đỡ không nổi tự mình lui lại, như thế không phải là để cho người khác nắm cái mạng nhỏ của mình trong tay sao?

- Hôm nay lão phu mới biết, Ninh Vương đúng là đại tài, Đại Tấn ta có Ninh Vương chủ trì đại cục thì có thể yên tâm rồi.

Một tộc lão thở dài một hơi rồi nói.

- Như vậy lại căn cứ vào lời Ninh Vương nói, sau khi chúng ta trở về lập tức tổ chức tư binh và gia đinh, giao cho Ninh Vương thống lĩnh, đi vào ép lui quân địch ở biên giới phía tây.

- Ninh Vương đúng là đại tài!

- Ninh Vương quyết đoán như vậy, nếu lên ngôi hoàng đế thì thật sự hoàn toàn xứng đáng.

...

Nghe tiếng bàn luận và nịnh hót của mọi người, trong lòng Ninh Vương đã có chút nhẹ nhõm, hận không thể cười phá lên, hứa hẹn cho những người này các loại lợi ích.

Nhưng hắn biết mình không thể nhiều lời.

Bởi vì những lời nói tối nay đều không phải do tài học của bản thân hắn, nói nhiều ngược lại sẽ sinh ra rắc rối.

- Các vị tộc lão, ta còn có một chuyện muốn nhờ.

- Mời Ninh Vương cứ nói.

- Mong các vị tộc lão lấy danh nghĩa hoàng tộc ta, cùng đề tên viết một phong thư tới cho Tần Kham, bảo hắn phối hợp với ta, cùng chống lại quân địch ở biên giới phía tây.

- Được, đây là chuyện nên làm!

...

Mùng 2 tháng 11, đại quân bắt đầu khởi hành.

Lúc này, đại quân trong Tấn Thành đã sớm có giao hẹn với hoàng tộc Tấn Quốc, hai bên tạm thời đình chiến.

Gương mặt Trâu Cát rạng rỡ, vì muốn đắp nặn cho mình ấn tượng của một vị thần phục hưng trước mặt người bên ngoài, lần đầu tiên hắn tự mình cưỡi ngựa, mặc áo giáp, trong tay cầm một thanh trường thương, dáng vẻ đầy cương nghị.

Nhìn rất nhiều dân chúng đứng ở hai bên đường đang ngắm nhìn, Trâu Cát siết chặt trường thương trong tay:

- Các tướng nghe đây, kỵ binh mở đường, cần phải đến tiền tuyến trong thời gian ngắn nhất, đánh đuổi liên quân ra khỏi Trần Bố Quan, nâng cao uy thế của Đại Tấn ta!

Lệnh vừa được phát ra, sừng trâu bên cạnh Trâu Cát được thổi. Trong giây lát, xe ngựa binh giáp đi theo thứ tự, đội xe ngựa lại lần lượt lên đường trong những tiếng hoan hô, một đường đi thẳng về phía tây.

Trên thực tế, Tấn Thành vốn nằm ờ phía tây của Tấn Quốc, chính là nơi Tấn Quốc phát tài, cách Trần Bộ Quan cũng không quá xa. Mà những quan ải ở giữa đều là người một nhà với quân Tấn, cho nên tốc độ hành quân rất nhanh, một ngày đi một trăm hai mươi dặm, chỉ bảy, tám ngày là bọn họ đã gặp được đại quân của Tần Kham.

- Phù! Quả thật là đại tướng am hiểu phòng thủ, không trách được liên quân bốn nước mãi không có cách nào đột phá được phòng tuyến!

Một ngày này, Trâu Cát vừa nhìn thấy doanh địa của đại quân dưới quyền Tần Kham liền sợ hãi than thở.

Mênh mông bát ngát!

Trâu Cát leo lên một đỉnh núi nhìn, doanh địa với lều vải đủ kiểu dáng kéo dài đến bên trong Trần Bộ Quan, tất cả đều ngay ngắn trật tự, không ít binh sĩ đang giúp đỡ chế tạo các loại vũ khí phòng thủ.

Hắn đang quan sát thì thấy một tướng lĩnh mặc soái bào dẫn theo một đám tướng sĩ đi tới.

...

Thành Nhạc Nguyên.

Dương Mộc vừa nhận được tin tức gửi tới từ Tấn Thành.

- Có thể thu lưới được chưa?

Dương Mộc thì thầm một câu rồi ném lá thư vào trong lò lửa.

- Người tới, nghiền nát!


Bạn cần đăng nhập để bình luận