Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 320: Đặc Sứ Khao Quân

Chương 320: Đặc Sứ Khao Quân

=== oOo ===


Vào đầu xuân, khắp trời mưa xuân liên miên.

Tấn Quốc nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, không phải chỉ ngắn ngủi hai, ba tháng là có thể công phá được.

Nói to lớn, là nếu so với những quốc gia còn lại, đất nước này có nhân khẩu đông đúc, sản vật phong phú.

Nói không lớn, đó là so với toàn bộ lãnh thổ của Vương triều Đại Lễ.

Trong số ngũ đại Vương triều, Vương triều Đại Lễ hùng cứ toàn bộ một đại lục, được xem như nơi có cương vực lãnh thổ rộng lớn nhất trong ngũ đại Vương triều. Đến ngay cả Vương triều Đại Thống vốn luôn tự cao là chính thống của Đế quốc Trường Xuân, cũng chỉ phồn vinh ở bốn trăm năm trước mà thôi. Mà trải qua bốn trăm năm phân phong và phát triển, hiện giờ Vương triều Đại Lễ đã không hề kém cạnh gì ở trên mặt nhân khẩu và cương vực lãnh thổ.

Các nước cũng hiểu rõ một điều, đại nghiệp phạt Tấn đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Việc cấp bách lúc này chính là ưu tiên ổn định, chỉ cần tiến thêm một bước đánh bại quân đội Tấn Quốc, nói cách khác là cần tới một trận chiến hủy diệt quy mô trăm vạn binh sĩ, như vậy thì Tấn Quốc chắc chắn sẽ rơi vào cục diện thất bại hoàn toàn.

Vị bá chủ khi xưa, cuối cùng cũng có một ngày bị đánh bại!

Các nước đều được hãnh diện lớn một lần. Những quốc gia xung quanh Tấn Quốc, bao gồm cả các tiểu đệ của nó, có kẻ nào không bị Tấn Quốc đè đầu cả trăm năm qua? Không nói đến việc tiến cống đúng hạn, việc cúi đầu xưng thần, dâng hiến công chúa và kết thông gia là việc tất yếu, thi thoảng còn lo lắng Tấn Quốc sẽ phát binh đến tấn công chính mình.

Đến bây giờ, tất cả đã trở thành dĩ vãng!

Lần này, mặc kệ có thể hoàn toàn tiêu diệt Tấn Quốc hay không, các nước đều đã là người chiến thắng, rất nhanh sẽ xuất hiện cục diện các nước hùng mạnh cùng tồn tại, cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm tép.

Đương nhiên, kẻ vui sướng là liên quân phạt Tấn, người lo lắng chính là liên quân hộ Tấn.

Ngoài ra, còn có một cái Ngô Quốc.

Lúc này, Ngô Quốc bị ba nước cùng công phạt, phải đối mặt với tình cảnh còn khó khăn hơn so với Tấn Quốc, không thể không kéo toàn bộ quân đội của mình về nước phòng thủ, đồng thời phái ra sứ thần triều kiến Hoàng Đế Tấn Quốc, tìm kiếm cơ hội liên minh.

Thậm chí, Hoàng đế Ngô Quốc còn tự mình phái ra sứ thần đến Nguyễn Quốc và Phạm Quốc, một mặt vì lo lắng Nguyễn Quốc cũng xuất binh, một mặt chính là động viên Phạm Quốc có khả năng lui binh nhất.

Không nghĩ tới, loại này hành vi yếu thế này, càng khiến cho mấy quốc gia láng giềng thêm kiên định với quyết tâm diệt Ngô Quốc. Đến ngay cả Nhã Quốc trước đó còn im lặng quan sát, cũng phái ra mười vạn đại quân, muốn kiếm được một món béo bở.

Lần này, quân thần Ngô Quốc đã thật sự hối hận đứt ruột gan rồi.

Hoàng đế Ngô Quốc càng vì vậy mà phát bệnh nặng không gượng dậy nổi. Lúc trước khi chuẩn bị lừa Sở Quốc một vố, cũng từng có thần tử can gián, nói không thể làm ra chuyện phản bội liên minh, nên tìm kiếm lợi ích lâu dài, nhưng sau đó đều bị hắn bỏ ngoài tai.

Vốn dĩ, lúc Thiên tử Đại Lễ hạ chiếu đá Ngô Quốc ra khỏi liên minh phạt Tấn, hắn cũng không quá để ý, thậm chí đối mặt với tình thế ba nước phạt Ngô, cũng vô cùng bình tĩnh.

Giờ đây, chỉ một trận đại chiến từ liên quân Thương Sở, đã hoàn toàn thay đổi tình thế các nước. Nhìn tình hình này, mấy quốc gia không tiêu diệt được Ngô Quốc, thì nhất định sẽ không bỏ qua.

. . .

Bên trong lều trại trung tâm.

Kể từ sau khi liên quân bốn nước đại chiến một trận với đại quân Tấn Quốc, soái trướng liên quân đã được thiết lập ở nơi đây.

Trải qua hai tháng này, liên quân và đại quân Tấn Quốc triển khai giằng co, song phương có thắng có thua, chiến tuyến cũng không có cách nào đẩy mạnh về trước, vì thế soái trướng vẫn được thiết lập ở đây.

Từ khi nhận được tin tức liên quân Thương Sở đánh bại một trăm ba mươi vạn đại quân Tấn Quốc, nơi này bỗng trở nên náo nhiệt, thế cuộc đang lung lay lại đảo ngược về xu hướng ổn định.

Thống soái ba nước Nguyễn Quốc, Tào Quốc và Lan Quốc cũng đều đến bên trong soái trướng.

Đêm đó, Công Tôn Chỉ cử hành quân yến đơn giản, chào mừng các vị Thống soái của ba nước.

Yến tiệc chưa bắt đầu, trước mặt doanh trướng bỗng có quân sĩ hô lớn:

- Đặc sứ khao quân của Ngụy Quốc đến!

Công Tôn Chỉ và các vị tướng quân ra ngoài soái trướng nghênh đón. Đặc sứ Ngụy Uy chắp tay, cười to nói:

- Chúc mừng chúc mừng! Chư vị tướng quân đều ở đây, nỗ lực cùng nhau tạo ra thịnh thế. Hiện nay thiên hạ chấn động, lúc này chính là thời điểm gặt hái thành quả!

Công Tôn Chỉ cũng cười to:

- Nhân dịp có rượu ngon, đồng thời cùng đặc sứ ăn uống một trận thỏa thuê!

Vừa nói xong, ra hiệu thân vệ bên cạnh mang đến mười mấy đàn rượu ngon, đồng thời giới thiệu:

- Mấy vị tướng quân, đây là đặc sứ Ngụy Uy của Ngụy Quốc ta, lần này được cử đến khao quân.

Ba vị Đại Tướng quân Nguyễn Phụ Ninh, Tào Thương và Lan Phương lập tức chắp tay chào Ngụy Uy.

Lúc này, Ngụy Uy cũng thầm nghĩ trong lòng. Lần này mấy quốc gia tham gia phạt Tấn đều rất rõ ràng địa vị của mình, phái tới đều là con cháu hoàng tộc mà không phải danh tướng gì cả, xem ra cũng có tâm tư coi trận chiến này như đá mài dao.

Hai người Tào Thương và Lan Phương thì khỏi bàn, hai người này đều là Hoàng tử Tào Quốc và Lan Quốc, cũng là người cạnh tranh mạnh mẽ cho ngôi vị Hoàng đế ở hai nước, chỉ có vị Đại Tướng quân Nguyễn Phụ Ninh này thì có chút đáng chú ý.

Bởi vì dựa theo bối phận, Nguyễn Phụ Ninh là đồng lứa với Nữ hoàng Nguyễn Quốc, cũng không nằm trong thành phần cần bồi dưỡng gì.

Khả năng duy nhất chính là do mấy bè phái tranh chấp, cuối cùng Nữ hoàng Nguyễn Quốc nghiêng về phía Ninh Vương Nguyễn Phụ Ninh này, giao trăm vạn đại quân cho hắn chỉ huy.

Trong một thoáng suy tư, Ngụy Uy nghĩ đến rất nhiều điều.

Sau đó, hắn liền đưa mắt đặt ở trên người những vị Tướng quân phía sau ba vị Đại Tướng quân này.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, ở bề ngoài là ba người Nguyễn Phụ Ninh, Tào thương và Lan Phương cầm quân trong lần phạt Tấn này, thế nhưng trên thực tế chỉ huy đại chiến lại chính là mấy vị tướng quân phía sau bọn họ.

Có thể trở thành đặc sứ của Hoàng đế Ngụy Quốc, Ngụy Uy cũng là một người tinh tế, trò chuyện vui vẻ cộng thêm hết lời ca ngợi tướng sĩ bốn nước, khiến cho không khí trong soái trướng náo nhiệt hẳn lên.

Trong bữa tiệc, Ngụy Uy tuyên đọc chiếu thư của Hoàng Đế Ngụy Quốc, khen ngợi và khuyến khích đối với tướng sĩ bốn nước, ban thưởng phong phú. Đồng thời đặc biệt cho phép, sau lần đại chiến này, vàng bạc châu báu thu được, sẽ phân một phần cho các tướng sĩ bốn nước, mỗi người đều có phần.

Trong lúc nhất thời, tin tức này vừa được tuyên đọc xong, hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của tướng sĩ bốn nước.

Xưa nay, Đại tướng xuất ngoại chinh chiến, đều cực kỳ coi trọng đối với ban thưởng, dù cho chính mình không cần đến, nhưng cũng sẽ tranh một phần vì những tướng sĩ dưới trướng, dùng để khích lệ lòng người.

Ngụy Quốc và Nguyễn Quốc có đất đai có thể chiếm, vẫn tính rất tốt.

Thế nhưng Tào Quốc và Lan Quốc bị ngăn cách với Tấn Quốc bởi lãnh thổ của Nguyễn Quốc, cho dù có đánh thắng Tấn Quốc cũng không thể chiếm được một tấc đất. Tuy nói quân pháp nghiêm minh nên các tướng sĩ sẽ không có dị nghị gì, thế nhưng trải qua chiến trường đẫm máu trở về, các tướng sĩ cũng sẽ oán thầm.

Bây giờ nghe thấy chiếu thư đọc ra, Tào Thương và Lan Phương liền vỗ bàn tán thưởng. Tấn Quốc giàu có nổi tiếng thiên hạ, trong nước có vô số đại thành, đến ngay cả phần lãnh thổ xâm chiếm được của Ngụy Quốc, cũng vô cùng giàu có. Hai nước Tào, Lan nằm ở vùng ở cực Tây, tất nhiên kém xa tít tắp so với hai nước Ngụy Tấn. Nếu như sau cuộc chiến có thể trắng trợn cướp bóc một lần, vậy thì có thể bù đắp đầy đủ cái giá phải trả cho trận chiến này.

Đợi đến khi tin tức truyền ra ngoài doanh trướng, tướng sĩ bốn nước liền hoan hô nhảy nhót, những tiếng la hét "Ngụy hoàng vạn tuế" "Ngụy Quốc vạn tuế" vang lên khắp nơi.

Dù sao, đây cũng là một bút của cải không nhỏ!

Ngụy Quốc bỏ qua không cần, đều biếu tặng cho tướng sĩ của liên quân, điều này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện ở trong lịch sử khi các nước hợp minh.

- Chư vị, lần này tại hạ tới đây, cũng có một điều muốn thỉnh cầu.

Ngay ở thời khắc mọi người cao hứng, Ngụy Uy từ chỗ ngồi đứng lên, chắp tay cúi đầu, hai mắt lấp lánh có thần, nhanh chóng nhìn quét lều lớn một lượt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận