Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 467: Thân Phận Không Đủ

Chương 467: Thân Phận Không Đủ

=== oOo ===


Đối với chuyện Sở Quốc chịu thua, Dương Mộc cũng không cảm thấy bất ngờ.

Dưới tình thế hiện tại, nếu Hùng Mẫn Nột còn quyết tâm bưng cái giá đỡ mặt mũi mà không chịu cúi đầu, như vậy hắn cũng sẽ không được mọi người gọi là minh quân.

Sở Quốc liên tục hai lần bại trận, có thể nói tạm thời mất đi tư cách tranh hùng với Thương Quốc, chí ít ở một trong vòng hai năm, bất kể là tập trung đến binh lực bảo vệ biên cương, hoặc là không có quân đoàn nào có thể sánh ngang cùng quân đội Thương Quốc, đó đều là những vấn đề cần Sở Quốc tỉ mỉ cân nhắc.

Chưa kể, Sở Quốc mặc dù là một quái vật khổng lồ, thế nhưng cũng không phải là không có đối thủ. Hai quốc gia Mãng Quốc và Vân Quốc có thể tiếp tục sống sót trong cuộc hỗn chiến giữa các nước, đã đủ để chứng minh họ không phải kẻ hiền lành, dễ bị trêu chọc.

Trước đây, Sở Quốc vẫn luôn đề cao sự uy hiếp của Thương Quốc, để các nước cùng nhau liên minh phạt Thương. Nhưng mà, tình huống bây giờ chính là, Sở Quốc bị Thương Quốc hãm hại, lâm vào tình trạng bốn phía là địch.

Bởi vì rất rõ ràng, bất kể Mãng Quốc hay là Vân Quốc hiện tại, muốn phát triển thêm một bước, đều không thể không vượt qua Sở Quốc. Chỉ khi Sở Quốc ngã xuống, hai quốc gia này mới có không gian để mở rộng phát triển.

- Lần này, vẫn phái Khuất Đan đến sao?

Dương Mộc lẩm bẩm một tiếng, trong lòng bắt đầu tính toán.

Bởi vì, từ rất lâu trước đây, hắn đã mai phục một bút ở chỗ Khuất Đan. Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, chế độ quan trường lấy xuất thân huyết mạch để luận địa vị cao thấp ở Sở Quốc, khiến cho hắn có cơ hội để lợi dụng.

Không ngoài dự đoán của Dương Mộc, ở Sở Quốc Khuất Đan vẫn giữ chức vị là một Thiếu khanh của Đại Hồng Lư tự.

Hàng năm đi sứ siêng năng và tận tâm, mệt mỏi như thân chó, cố gắng nhẫn nhịn mười mấy năm, vẫn cứ là một Thiếu Khanh không mặn không nhạt, người bên cạnh có bối cảnh gia tộc thì đều thăng quan tiến chức, mỗi ngày ngồi ở bên trong trụ sở uống trà tán gẫu... Cái gọi là quan trường, đại khái là như thế đi.

Sau nhiều năm như vậy, Khuất Đan vẫn không hề nản lòng thoái chí, cũng thực sự là không hề dễ dàng.

Có điều, mặc dù đại biểu Hồng Lư tự lần này là Khuất Đan, thế nhưng cấp bậc của hắn vẫn có chút thấp, đặt ở trong lúc ngoại giao bình thường cùng Thương Quốc, khả năng cũng bởi vì có quan hệ không tệ với quan chức Bộ Ngoại giao, nên được Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột ưu ái. Có điều, tăng lên đến mức độ chữa trị quan hệ sau chiến tranh, khó tránh khỏi có vẻ hơi thấp.

Vì thế, phía Sở Quốc còn tăng thêm một nhân vật có trọng lượng, tên là Cổ Nghị.

Cổ Nghị vốn là trí sĩ nghỉ hưu từ lâu, vào lúc này đúng ra nên ở nhà bảo dưỡng tuổi thọ, an hưởng niềm hạnh phúc gia đình. Thế nhưng, từ khi Thương Sở đại chiến tới nay, hắn cũng không thể không quan tâm đến chuyện quốc gia nữa. Trong toàn bộ triều đình Sở Quốc, người có năng lực đi sứ điều đình với Thương Quốc cũng không có nhiều, hắn chính là một người trong số đó.

Nhưng mà, Thương Quốc sẽ để cho Sở Quốc dễ dàng toại nguyện như thế sao?

Nếu như bị đánh bại, mà vẫn có thể dễ như ăn cháo chịu thua và hàn gắn quan hệ, còn muốn đánh trận làm gì nữa, đơn giản thẳng thắn cầu hòa lúc trước khi bắt đầu cuộc chiến cho xong.

Vì vậy, đội ngũ sứ thần Sở Quốc ở Kinh thành mới tận nửa tháng, vẫn cứ không được gặp mặt Dương Mộc.

Thậm chí, bởi vì hai nước không chính thức có quan hệ ngoại giao, nên bọn họ cũng không thể vào ở trong nhà nghỉ sứ thần của Bộ Ngoại giao, toàn bộ đội ngũ hơn một ngàn người, cộng thêm rất nhiều kỳ trân dị bảo, đều thu xếp ở khách sạn trong thành.

Người dân cũng biết đây là đoàn sứ thần Sở Quốc, vì thế đều không cho sắc mặt tốt, thường thường nhìn về phía khách sạn chỉ chỉ chỏ chỏ, làm cho ông chủ khách sạn cũng không chịu nổi áp lực. Nếu không phải chú trọng chữ tín, lại có phí tiền phòng gấp ba bình thường, thì hắn đã sớm đuổi đám người kia ra khỏi cửa.

Dù là như vậy, tin tức sứ đoàn ở trong thành, cũng nhấc lên một luồng trào lưu lớn.

Vì vậy, ở trong một quãng thời gian rất dài, tin tức sứ đoàn Sở Quốc tiến vào Thương thành với mục đích cầu hoà, bỗng nhiên trở thành đề tài nóng nhất ở khắp phố phường, bách tính Thương thành dùng hành động thực tế nói cho đoàn sứ thần Sở Quốc thấy, cái gì gọi là nhiệt tình.

Chính vì như vậy, đoàn sứ thần Sở Quốc càng giao tiếp càng cảm thấy sợ hãi.

Qua nửa tháng rồi!

Hoàng đế Thương Quốc vẫn không có ý muốn gặp, phảng phất không biết sự tồn tại của bọn họ.

Đến ngay cả trụ sở Bộ Ngoại giao, đoàn sứ thần Sở Quốc căn bản không có tư cách đi vào, bởi vì giữa hai nước cũng không có quan hệ ngoại giao, nên không cách nào lấy thân phận thần tử Sở Quốc, tiến vào trụ sở Bộ Ngoại giao Thương Quốc.

Đoàn sứ thần có hơn ngàn người, lại mang theo từng xe từng xe kỳ trân dị bảo, giống như đến Thương Quốc để du lịch vậy.

Làm sao bây giờ?

Sau nhiều khó khăn, nhận sự ủy thác coi trọng của Sở Hoàng, nhưng đừng nói giảng hòa cùng Thương Quốc, cuối cùng ngay cả mặt mũi Hoàng đế Thương Quốc còn chưa thấy được.

Có thể nói là thất bại đến cực điểm!

Cuối cùng, tất cả cao tầng bên trong đoàn sứ thần ngồi cùng một chỗ thương nghị, quyết định để Khuất Đan rất có "Giao thiệp" với Bộ Ngoại giao Thương Quốc, lấy danh nghĩa cá nhân đến gặp vài tên quan chức cao cấp của Bộ Ngoại giao.

Sau một phen chuẩn bị, đoàn sứ thần Sở Quốc cũng coi như đã hiểu rõ, vì sao ngay đến cả cửa trụ sở Bộ Ngoại giao, cũng không bước vào được.

Cấp bậc quá thấp!

Đạo lý rất đơn giản, lần này việc Sở Quốc đến đàm luận và hàn gắn quan hệ, phái ra nhân vật Cổ Nghị cấp bậc nguyên lão này, chỉ cần là hơi hiểu rõ chính sự Sở Quốc đều biết, lão nhân này có địa vị không thấp ở triều đình Sở Quốc, ngay đến Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột cũng phải cho mấy phần mặt mũi.

Tuy nhiên, mọi người cũng cũng đã biết rõ nguyên nhân. Tất cả đều biết vị nguyên lão Sở Quốc này là nhân vật mang cấp bậc lão thành quốc gia, vị trí sĩ đã sớm nghỉ dưỡng, hiện nay ở Sở Quốc chỉ có tước vị, mà không có chức quan.

Tước vị so với quan chức, là hai loại khái niệm bất đồng.

Rõ ràng, Bộ Ngoại giao hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ, cố ý làm khó dễ đoàn sứ thần Sở Quốc, ghét bỏ thân phận của Khuất Đan không đủ.

Thường xuyên qua lại, đoàn sứ thần Sở Quốc trở nên phát sầu.

Không có cách nào cả, về đạo lý đều không sai, tuy rằng Cổ Nghị có thân phận cao, thế nhưng xác thực không có bất kỳ chức vụ gì.

Hơn nữa, một khi đến loại cấp bậc như hắn, khi đã từ quan thì không thể tùy tiện dùng, cũng không thể tùy tiện trao tặng quyền hành.

Hiện tại, hơn một nghìn người ở trong khách sạn, đã đợi hơn nửa tháng, mỗi ngày hao phí hơn vạn lượng bạc, cũng chính là mấy triệu Đại Thương tệ, nhưng vẫn chưa thấy mặt Hoàng Đế. Nếu như trở lại báo Sở Hoàng phái một tên quan lớn đến đây, thế thì phải chờ tới khi nào?

Hơn nữa, xét từ mặt năng lực và mức độ quen thuộc, những năm này Khuất Đan rõ như ban ngày, tuyệt đối là ứng cử viên thích hợp nhất với việc giao thiệp cùng Thương Quốc.

Những người khác, dù là Thừa Tướng và nhân vật cấp bậc Vương gia, nhiều lắm cũng chỉ thân phận cao hơn một chút mà thôi, dường như không hề trợ giúp được gì đối với công việc đàm phán bàn phán, trái lại có thể chữa lợn lành thành lợn què, làm cho cả đoàn sứ thần lâm vào cảnh tiến thối lưỡng nan.

Ý tứ của Thương Quốc, đơn giản chính là ghét bỏ ngươi không đủ cấp bậc mà thôi.

Thăng quan cho Khuất Đan!

Người ta là dao thớt, chúng ta là thịt cá. Ngoài ra, hiện nay đoàn sứ thần Sở Quốc cũng không nghĩ ra có biện pháp gì tốt hơn.

Chỉ có thể chấp nhận!

Bởi vì, quốc gia chiến bại, không có năng lực đề xuất yêu cầu.

Lúc này, đoàn sứ thần phái ra một nhóm nhân mã nhỏ, cố gắng càng nhanh càng tốt mang thư tín quay về Sở Quốc, khẩn cầu Sở Hoàng ban chỉ, để cho Khuất Đan thăng nhiệm trở thành Chính Khanh của Đại Hồng Lư tự, đồng thời phái thêm mấy vị quan chức cấp bậc cao tới đây, nhấn mạnh tầm quan trọng của chuyện này đối với Sở Quốc.

- Ài... Lúc nào Sở Quốc ta lại lưu lạc tới mức độ như vậy.

Trời đêm yên tĩnh, Cổ Nghị tản bộ trong đình viện, nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, đón từng cơn gió nhẹ lành lạnh, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận