Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 465: Không Đuổi Giặc Cùng Đường

Chương 465: Không Đuổi Giặc Cùng Đường

=== oOo ===


Quân Sở bại trận!

Chiến tuyến hoàn toàn sụp đổ, sau khi bị trọng kỵ binh dọa cho sợ mất mật, toàn bộ đều đánh mất đi ý chí chiến đấu.

Sau đó, những binh sĩ ở mặt sau liên tục bị Kỳ Lân quân và bộ binh quân đoàn Thanh Long, điên cuồng giết chóc.

Thế cuộc trên chiến trường đảo ngược hoàn toàn từ tư thế công thủ so với lúc vừa khai chiến, quân đội Thương Quốc trở thành một phương tiến công, quân Sở tuy rằng có lẻ tẻ phân tán ra phòng ngự, thế nhưng chung quy là vừa đánh vừa lui.

Vào lúc này, chính là thời cơ truy kích tốt nhất!

Khuất Dũng truyền đạt mệnh lệnh toàn quân tiến công, đồng thời đích thân điều khiển ngựa, tiến đến hội ý với Nguyên Hồng, hai người ngầm hiểu ý, lệnh cho quân sĩ chỉ huy hai chiếc chiến xa nối liền một chỗ, cùng nhau ở phía sau đôn đốc chỉ huy cuộc chiến.

Vốn dĩ, hai người từng ở cùng một quân đoàn, kỳ thực địa vị cũng gần tương đương, thế nhưng lần này đại chiến cùng Sở Quốc, Khuất Dũng là Đại Tướng quân tổng chỉ huy, Nguyên Hồng chỉ là thống lĩnh một vạn trọng kỵ binh hỗ trợ, vì thế địa vị chỉ huy có thấp hơn một cấp.

Đương nhiên, ở ngoài thời điểm chỉ huy toàn quân, Khuất Dũng cũng sẽ không làm bộ làm tịch làm gì cả.

Hai người vừa gặp mặt nhau, Khuất Dũng trên dưới đánh giá Nguyên Hồng một hồi, không khỏi hiếu kỳ hỏi:

- Nguyên Tướng quân thật giống như nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay, không có một chút bất ngờ nào, chẳng lẽ không kinh sợ gì sao?

Kinh sợ?

Nguyên Hồng lắc đầu một cái, nói:

- Tướng quân có điều không biết, thực ra trong lòng tại hạ, lần này trọng kỵ binh cũng không phải đã phát huy hết sức xuất sắc, vốn ở thời điểm thao luyện, chúng ta còn có thành tích càng tốt hơn.

Còn có thành tính càng tốt hơn?

Khuất Dũng không khỏi hiếu kỳ, nói:

- Chuyện này... một vạn trọng kỵ binh chém giết năm vạn khinh kỵ binh, đem chí ít năm vạn khinh kỵ binh còn lại giết đến tan tác, còn chỉ là bình thường thôi?

Nguyên Hồng nói rằng:

- Trên thực tế, nếu như đại quân Sở Quốc sớm có phòng bị, những binh sĩ kia không úy kỵ trọng kỵ binh ta, chỉ cần sống qua sự hoảng loạn ban đầu, hoàn toàn có thể ngăn trở một vạn trọng kỵ binh. Bởi vì bộ binh hạng nặng chịu phụ trọng rất lớn, sau khi chúng ta đánh bay một tên bộ binh quân Sở, về mặt tốc độ cũng sẽ bị giảm xuống, sức ngựa tuy lớn, thế nhưng cũng là thân thể máu thịt, nếu như rơi vào phòng tuyến dày đặc và trận hình đối phương, vậy thì không thể hoạt động được.

Khuất Dũng bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hắn dần dần hiểu ra, lý do tại sao trọng kỵ binh quân Thương có thể đấu đá lung tung, thế như chẻ tre, cũng là bởi vì trọng lượng cộng với tốc độ. Nếu như tốc độ bị hạ xuống, thì bản thân chính là một khối sắt vụn không linh hoạt, một khi rơi vào giữa loạn quân, không có nhánh quân đội khác hỗ trợ, thật sự sẽ gặp nguy hiểm toàn quân bị tiêu diệt.

Đương nhiên, muốn tiêu diệt được đội trọng kỵ binh, quân Sở cũng phải trả giá gấp vài lần thậm chí gấp mười lần.

- Xin thứ cho ta hỏi thêm một câu, nếu như muốn đánh bại đội trọng kỵ binh này, biện pháp tốt nhất nên làm thế nào?

Thế cuộc trên chiến trường đã được định đoạt, vừa nhìn chằm chằm trận đại chiến, đồng thời hai tên chủ tướng còn nổi hứng tán gẫu.

- Có hai biện pháp!

Nguyên Hồng ngừng một chút, rồi nói:

- Một là tiêu hao hết thể lực của trọng kỵ binh. Ví dụ như dùng khinh kỵ binh, trong tình huống không có bộ binh hỗ trợ, nếu như trọng kỵ binh gặp phải khinh kỵ binh, hơn nữa những khinh kỵ binh này hiểu rõ chi tiết về trọng kỵ binh, như vậy bọn họ sẽ lợi dụng sự cồng kềnh đặc thù của trọng kỵ binh, đánh vòng sang bên sườn nhằm tiêu hao thể lực, trọng kỵ binh tuyệt đối chỉ có một con đường chết.

- Vậy còn cách thứ hai?

- Thứ hai chính là bố trí các loại chướng ngại vật, ví dụ như ở phía trên chiến trường, tuyến phòng ngự đầu tiên có thể dùng một số tấm thuẫn chất lượng cao, bao bọc xung quanh nhiều người kết trận, hoặc là ở phía trước đào một số lỗ rãnh loang lổ, nhằm hạn chế tốc độ xung phong của trọng kỵ binh. Mà trọng kỵ binh là một nhánh quân đội phi thường ỷ lại vào binh chủng hỗ trợ, ở trên chiến trường lâm vào thế giằng co, một khi thể lực tiêu hao hết, hoặc là không cách nào xung phong lần thứ hai, như vậy sẽ bị bộ binh quân địch đẩy ngã xuống đất, trọng kỵ binh nặng nề không có bao nhiêu sức phản kháng, chỉ có thể bị quân địch dễ dàng giết chết.

- Thì ra là như vậy!

Khuất Dũng chợt hiểu ra, sau đó bỗng nhiên nói:

- Bản tướng cảm thấy, tương lai Đại Thương ta có thể thành lập một nhánh bộ binh hạng nặng, dùng để khắc chế khinh kỵ binh và trọng kỵ binh.

- Trên thực tế đã đang gây dựng.

Nguyên Hồng nở nụ cười, nói:

- Từ khi bệ hạ biết các quốc gia đều đang âm thầm phát triển kỵ binh, đã bắt đầu xây dựng trọng kỵ binh, đồng thời để Bộ Khoa học kỹ thuật và Bộ Công nghiệp nghiên cứu phát minh tất cả các trang bị dành cho bộ binh hạng nặng, ước chừng vào năm sau, Đại Tướng quân có thể nhìn thấy phong thái bộ binh hạng nặng của quân đoàn Kỳ Lân.

Khuất Dũng mừng tít mắt:

- Bệ hạ nhìn xa trông rộng, chúng ta tuyệt đối không thể theo kịp, thực sự là vinh hạnh cho đám vi thần chúng ta, cũng là sự may mắn của Thương Quốc!

Hai người trò chuyện vui vẻ, đồng thời cũng quan tâm chiến trường.

Không lâu sau, bộ binh chủ lực quân Sở đã toàn diện tan tác. Dưới sự đuổi giết của hai mươi vạn liên quân Thiệu Thương và ba vạn Kỳ Lân quân, toàn bộ cuống cuồng chạy trốn.

Đại Tướng quân Sở Quốc Vạn Hỉ nhìn thấy cảnh này, hiểu rằng không thể cứu vãn, lập tức phái ra lính liên lạc, cho mười vạn đại quân đang kinh hoảng đợi mệnh lệnh ở phía sau chậm rãi lui lại, đồng thời để các lộ trung quân thắt chặt phòng tuyến, phân làm ba đường rút lui về thành trì sau lưng.

Lúc này, mục tiêu của hắn chính là bảo toàn lực lượng quân Sở cao nhất có thể.

Ô ô ô!

Tiếng kèn lệnh nặng nề vang lên, từ bên trong đại doanh quân Sở truyền đạt mệnh lệnh rút lui.

Trên chiến trường, binh sĩ Sở Quốc vội vàng chạy như được đại xá, vứt bỏ tất cả trang bị, lấy tốc độ nhanh nhất thoát khỏi chiến trường.

- Đại Tướng quân cứ chờ đợi ở đây, tại hạ sẽ dẫn dắt các tướng sĩ dưới trướng, nhất định giết bọn chúng không còn mảnh giáp!

Nguyên Hồng thấy cảnh quân địch rút lui, lập tức muốn giục ngựa tiến lên, chuẩn bị dẫn dắt đội trọng kỵ binh trên tuyến đầu đuổi theo.

- Không thể!

Khuất Dũng vội vã ngăn hắn lại, nói:

- Đạo lý nói, không đuổi giặc cùng đường, ở phía sau chính là thành trì quân Sở, tên Vạn Hỉ này dụng binh cẩn thận, vạn nhất đã sớm chuẩn bị đường lui kỹ càng, ở trên đường bố trí mai phục, thế thì chúng ta sẽ rơi vào mưu kế của hắn, đến khi trọng kỵ binh sức cùng lực kiệt, nhất định bị ăn thòi lớn.

Nguyên Hồng giật mình một cái, nhất thời chắp tay:

- Vẫn là Đại Tướng quân suy nghĩ chu toàn, tại hạ bị tư thế đại thắng che đậy con mắt, thậm chí ngay cả biện pháp phòng bị này cũng thả xuống.

Khuất Dũng khoát tay áo một cái, nói:

- Bản tính con người vốn như vậy, năm đó bản tướng cũng tương tự, thường thường ham chiến, vì thế còn bị Đại Nguyên soái răn dạy và chịu quân cônrất nhiều. Bây giờ nhớ lại một chút, cái mông cũng còn mơ hồ đau nhói đây, ha ha ha...

Thường xuyên trò chuyện qua lại, bầu không khí cũng khá thoải mái, Nguyên Hồng nói:

- Đại Tướng quân không cho tại hạ đuổi theo, e là còn có hàm nghĩa sâu xa hơn.

Khuất Dũng gật gù, nghiêm túc nói:

- Tướng quân nói không sai, bản tướng xác thực có hàm nghĩa càng sâu hơn. Ở trước khi đại chiến xảy ra, bệ hạ có thư mật tới, dặn bản tướng sau khi giành đại thắng, không thể chiếm đoạt bất kỳ một tòa thành nào của Sở Quốc, đồng thời muốn tuyên cáo với thiên hạ, đem phòng tuyến giữa hai nước vốn bị quân ta chiếm cứ, trao trả lại cho Sở Quốc.

Nguyên Hồng cũng là một người thông minh, tự nhiên lập tức hiểu được ý nghĩa then chốt trong đó. Sau trận đại thắng kinh thế như vậy, cộng thêm sự ra đời của trọng kỵ binh, một binh chủng mạnh mẽ hoàn toàn mới lạ, tất nhiên sẽ gây nên sự lo lắng của các nước. Nếu như lại tiếp tục từng bước bức bách đối với Sở Quốc, e rằng sẽ khiến cho các nước khủng hoảng, ngoại giao và thương mại của Thương Quốc bị ảnh hưởng là chuyện nhỏ, nhưng nếu như bị các nước kiêng kỵ mà cùng nhằm vào, vậy thì sẽ phiền toái vô cùng lớn.

Điều này không khỏi làm hắn nhớ lại một lần, vào lúc Hoàng Đế Bệ hạ kiểm duyệt trọng kỵ binh, có nói một câu tương tự.

Hay là, bệ hạ đang chờ đợi một thời cơ, chờ đợi cái tuyệt thế lợi khí nào đó xuất thế, là có thể quét ngang các nước.

Ngay sau đó, hai vị Tướng quân thương lượng thêm một chút, rồi cho nổi trống thổi kèn, lệnh cho binh sĩ liên quân truy sát quân Sở thêm ba dặm, sau đó dừng lại rút quân.


Bạn cần đăng nhập để bình luận