Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 286: Nghị Luận

Chương 286: Nghị Luận

=== oOo ===


Đặng Chi nói ra những lời này, có thể nói là đã rất nể mặt Hàn Đồng.

Thế nhưng, điều này đối với Hàn Đồng, lại là một câu chuyện cười.

- Quý bộ, thực sự ngài cũng cảm thấy như vậy sao?

Hàn Đồng nở nụ cười, nói:

- Ba năm trước, lúc Đại Thương ta vừa mới bắt đầu hưng khởi, quý quốc đã mấy lần dụng binh đối với Thương Quốc ta, đó là đạo lý gì?

Đặng Chi không nói lời nào. Vào thời điểm ba năm về trước, chiến sự xảy ra giữa hai nước vốn là do Thịnh Quốc khơi mào, chỉ là kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Hàn Đồng tự nói một mình:

- Từ xưa đến nay, mạnh được yếu thua chính là thiên lý. Lúc Thương Quốc ta nhỏ yếu, Thịnh Quốc các người xâm lấn, chuyện này cũng là hợp tình hợp lý, không có bất kỳ oán hận nào cả. Bây giờ Thương Quốc ta chiếm đoạt Thịnh Quốc, cũng là đạo lý tương tự.

Đặng Chi gật đầu:

- Tuy rằng lời nói là đúng, nhưng trong lòng các tướng sĩ khó tránh khỏi có mụn nhọt.

Hàn Đồng nói:

- Nhìn chung khi các quốc gia lớn chiếm đoạt các quốc gia nhỏ yếu, lần nào không phải là tàn sát máu tanh, dân chúng lầm than? Trái lại, sau khi Thương Quốc ta chiếm đoạt Thịnh Quốc, gánh nặng sinh hoạt của bách tính đã được giảm bớt, có cơ hội đạt được những tháng ngày giàu có, được hưởng lợi ích đứng trên kẻ khác. Đây là cái gì? Đây là giải cứu! Thương Quốc ta là đến để giải cứu bách tính Thịnh Quốc!

Đặng Chi há miệng, nhưng lại không thể phản bác được.

Đúng vậy, Thương Quốc có những chính sách quá mức hậu đãi, dân chúng trong nước an cư lạc nghiệp. Ở những vùng đất từng bị xâm chiếm kia, rất nhiều bách tính đều khua chiêng gõ trống hoan nghênh, nói là đang giải cứu bách tính Thịnh Quốc cũng không hề quá đáng.

- Tóm lại, với những tướng sĩ quy thuận, quân Thương ta sẽ đối xử giống như tay chân. Các loại biến hóa này, đố với hoàng tộc và tầng lớp quan chức trong triều đình kia, khả năng sẽ giống như trời đất xoay vần. Nhưng mà, đối với dân chúng và binh sĩ phổ thông, cũng chỉ là thay đổi quốc hiệu và hoàng tộc mà thôi. Tộc Mẫn thị kia có tài cán gì để mấy trăm ngàn tướng sĩ vì nó mà chiến đấu? Các vị đi tòng quân, chẳng lẽ là vì mục đích này sao?

Trên trán Đặng Chi, mơ hồ túa ra mồ hôi đầm đìa.

Cũng không phải vì thông suốt đạo lý này, mà là hắn bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Thương Quốc có thể phát triển mãnh liệt như vậy.

Đến ngay cả một võ tướng cũng có thể phân tích chiến lược đến mức rõ ràng như thế, hiểu rõ ràng ưu thế của chính mình và pháp bảo để giành chiến thắng. Một quốc gia như vậy, mới là đáng sợ nhất!

- Đại Thương ta có một câu nói, quốc gia nhỏ mà không khiêm tốn, sức yếu mà không sợ mạnh, vô lễ mà khinh miệt hàng xóm, tham lam mà vụng về, có thể chết bất cứ lúc nào. Một số điểm này, Thịnh Quốc các ngươi đều phạm vào, mà quân chủ Thịnh Quốc các ngươi vẫn luôn tôn thờ còn là một người sợ hãi chịu trách nhiệm. Nếu như Thương Quốc ta còn không chiến thắng, chẳng phải là chuyện cười sao?

- Đại Nguyên soái nói những nhiều này với Đặng mỗ, đến tột cùng là muốn nói điều gì?

Đặng Chi có chút nhìn không thấu, theo đạo lý thì Hàn Đồng căn bản không cần thiết phải nói với hắn những lời này. Hơn nữa, coi như có nói với hắn, thì có thể thay đổi được điều gì?

Thuần túy là khoe khoang sao?

Vào lúc này, Đặng Chi đã sớm bỏ đi cách nhìn đó. Xem xét từ bất kỳ phương diện nào, Đại Nguyên soái của quân đoàn Chu Tước cũng là một người lý trí, mà không phải là một kẻ chỉ biết khoe khoang vũ lực.

- Đặng Tướng quân có từng nghĩ đến, mặc dù không có Thương Quốc ta tấn công, nhiều nhất trong vòng mười mấy năm, Thịnh Quốc ngươi cũng sẽ diệt vong?

Hàn Đồng liếc mắt hỏi.

- Chuyện này...

Trong lòng Đặng Chi chìm xuống.

- Tướng quân là người thông minh, hẳn phải biết uy thế của Tấn Quốc hiện tại, càng bá đạo hơn so với đời trước, bây giờ kể cả Vương kỳ của Thiên tử cũng dám xâm chiếm. Thịnh Quốc ngươi không có quan hệ quá mức thân thiết, mà nhân khẩu lại đông đảo, hai nước có vùng biên giới tiếp giáp rộng lớn, Tấn Quốc có lý nào lại để yên cho Thịnh Quốc tồn tại?

Trong lòng Đặng Chi phát khổ. Trước đây hắn không hề suy nghĩ quá sâu về vấn đề này, bây giờ cẩn thận nghĩ một chút, chẳng lẽ không phải như vậy sao?

- Tướng quân chắc hẳn phải biết, vào hơn 100 năm trước, giữa Thịnh Quốc và Tấn Quốc vẫn chưa có một tấc quốc thổ tiếp giáp với nhau. Nhưng hiện nay thì sao? Trải qua một đường bình định xâm lấn, Thịnh Quốc chính là đối tượng kế tiếp bị bình định. Chỉ có điều hiện tại, chuyện này bị Thương Quốc ta làm trước mà thôi.

- Ý của Đại Nguyên soái là...

- Bản soái ta muốn nhắc nhở, việc Thương Quốc chiếm đoạt Thịnh Quốc các ngươi, đối với quân thần và dân chúng Thịnh Quốc cũng chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt. Nếu như đổi lại bị Tấn Quốc chiếm đoạt, có thể sẽ không có đãi ngộ tốt như vậy đâu.

Hàn Đồng tựa như cười mà không phải cười.

Đặng Chi trầm mặc. Cũng không phải là hắn không muốn phản bác, nhưng dựa theo loại lý luận này thì dường như đúng là như thế.

Chỉ có điều, nếu có thể nói về việc chiếm đoạt quốc gia của hắn tới mức thanh tân thoát tục như vậy, cũng coi như là một nhân vật lợi hại.

Hàn Đồng cũng không tiếp tục thảo luận về đề tài này nữa, làm một động tác tay mời, nói:

- Chư vị mời xem, bên kia chính là những loại khí giới chiến tranh giúp quân Thương ta có thể bách chiến bách thắng.

Khí giới sao?

Cuối cùng cũng nói tới chỗ này?

Trong lòng Đặng Chi và một đám tướng lĩnh âm thầm căng thẳng.

Nồi lẩu ăn rồi, lời vô nghĩa cũng nói rồi, cuối cùng cũng đến món chính sao?

Ngay khi mọi người ở đây còn chưa hiểu được quân Thương sẽ có động tác gì, chỉ thấy Hàn Đồng đứng dậy, gọi một tiểu tướng tới rồi ra lệnh:

- Ngươi lập tức đi chuẩn bị, bản Soái muốn đi qua giao lưu một lát với chư vị tướng quân đây.

- Vâng!

Tiểu tướng tuân lệnh, lập tức mang theo một đám binh sĩ đi ra, kéo những khí giới kia đến khoảng đất trống, sắp xếp chỉnh tề gọn gàng.

Mọi người đi tới bên cạnh một chiếc chiến xa liên nỏ dưới sự chỉ dẫn của Hàn Đồng.

Đám người Đặng Chi vô cùng kinh ngạc, loại khí giới chiến tranh này có thể nói là cơ mật quân sự cũng không quá đáng, giờ Hàn Đồng lại muốn mời mọi người đến cự ly gần quan sát, tiến hành giảng giải một phen sao?

Quan hệ giữa hai quân, lúc nào đã đến mức độ thân mật như vậy?

- Mời các vị xem, đây là liên nỏ mà hiện nay quân Thương ta trang bị. Có thể nói, vào lúc đang đối chiến, đây là vũ khí chiến lược của ngũ đại quân đoàn ta dùng để áp chế chủ lực kẻ địch.

Hàn Đồng lấy một chiếc liên nỏ chưa được cố định từ trên chiến xa liên nỏ xuống, đưa cho Đặng Chi xem.

Người sau vội vã dùng hai tay đỡ lấy. Không nói đến phương diện lễ nghi, chỉ mới nói đến trọng lượng chiếc liên nỏ này, cũng không phải một cánh tay có thể dễ dàng nhấc lên được.

Sau đó, Đặng Chi cúi đầu chăm chú quan sát kỹ.

Thực sự quá khác biệt!

Đặng Chi than thở trong lòng.

Nỏ cũng không hiếm lạ ở trong quân đội của các quốc gia, mà nỏ của quân Thương, quân đội Thịnh Quốc cũng đã lấy được một ít từ trên chiến trường.

Có thể nói, bất kể là về công nghệ hay là uy lực, nỏ của Thương Quốc đều cao hơn một bậc so với các nước còn lại.

Kỳ thực, có thể nói nỏ là một phiên bản khác của cung tên. Cung tên thuần túy dựa vào lực cánh tay người cầm cây cung bắn tên, muốn đồng thời vừa vận sức giương cung vừa nhắm vào đích, vì thế sức người khó mà chịu đựng được lâu.

Thời gian để ngắm bắn thường rất ngắn ngủi, mũi tên bắn tới khoảng cách năm mươi, sáu mươi bước thường rất khó chính xác.

Trong thực chiến, sức công phá của loại cung tên này cũng chỉ có thể bắn giết người ngựa ở khoảng cách gần, mà không thể tạo thành sát thương đối với thành trì, hàng rào, thiết giáp, thuẫn.

Nhưng nỏ thì không như thế, nỏ chính là một trang bị hình chiếc cung lớn được cấu tạo từ cơ quan, nó dựa vào sức lực của chân, eo, đầu gối để mở dây cung. Máy bắn nỏ càng là tập hợp sức lực của mấy chục người, trăm người kéo dây cung, sau đó sẽ có cơ chế giữ cố định mũi tên lại, rồi cứ thế thong dong nhắm mục tiêu, đồng thời bắn một lượt.

Theo cách này, những chiếc cự tiễn dùng để phá giáp cũng hợp thời sinh ra, sức công phá vô cùng mạnh mẽ, cự tiễn trên cường nỏ mang uy lực kinh người, mũi tên dài chừng một trượng, thân tiễn tròn như nan hoa bánh xe, chí ít thô to hơn cánh tay người bình thường, đầu mũi tên to lớn như một chiếc chiến phủ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận