Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 394: Cường Quốc Đương Đại

Chương 394: Cường Quốc Đương Đại

=== oOo ===


Cho dù là vậy, Thương Quốc cũng không cần lo lắng bị cắn trả.

Dù sao, binh khí cũng giống như trang phục vậy, dùng dần rồi nhất định sẽ biến chất, sau đó phải đào thải, thậm chí chu kỳ này còn ngắn hơn trang phục. Nếu như thường có chiến sự, thì chỉ có thể duy trì tuổi thọ từ ba tới năm năm.

Bỏ cũ lấy mới, bất kể là vũ khí lạnh như thế nào cũng không tránh được vấn đề này.

Đến lúc đó, mấy quốc gia này sẽ giống như hút thuốc phiện, ở trên kinh tế và quân sự đều phải dựa vào Thương Quốc.

Theo Dương Mộc thấy, thiên hạ hiện nay có thể chia ra làm năm khu vực.

Tất cả vùng phía bắc Vương triều Đại Lễ, lấy Nguyễn Quốc làm chủ, ở trong trạng thái một cực mạnh nhiều yếu, trong khoảng thời gian rất dài sau đó sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn.

Phía nam Vương triều Đại Lễ chia ra làm hai khu vực, khu vực phía đông nam và khu vực phía tây nam.

Khu vực phía đông nam không cần phải nói, một đống quốc gia nhỏ, trước mắt cũng chỉ có Vân Quốc là nhỉnh hơn một chút, sau này có Sở Quốc tham gia, còn không biết sẽ phát triển theo hướng nào.

Khu vực phía tây nam, chính là mấy quốc gia Ngô, Mãng, Phạm, Thiệu, La, Nhã và Cát, cũng có thể gộp cả Nguyễn Quốc và Sở Quốc ở bên trong, hình thành một thế cục vi diệu. Sau này, bất luận là Sở Quốc hay Mãng Quốc chiếm ưu thế trong khu vực lớn này, thì đều sẽ có ảnh hưởng sâu xa tới bố cục trong toàn thiên hạ.

Về phần khu vực cuối cùng, cũng là một khu vực quan trọng nhất, Dương Mộc tạm thời gọi là khu vực trung tâm, lấy Vương Kỳ của Vương triều Đại Lễ làm trung tâm. Bất kể là Thương Quốc, Nguyễn Quốc, Tấn Quốc hay Sở Quốc, đều là mấy nước cường thế đóng vai trò quan trọng trong khu vực này, cũng chính là chiến trường quan trọng trong cuộc chiến của mấy nước lớn sau này.

Ở trong bố cục của Dương Mộc, chỉ với lực lượng một nước của Thương Quốc thì không có sức ngăn được các quốc gia, vì thế phải vạch ra một sách lược, đó chính là xử lý ổn thỏa tình hình trong khu vực trung tâm, nhúng tay vào bốn khu vực còn lại, tốt nhất là có thể làm cho các quốc gia trong bốn khu vực này công kích, tiêu hao lực lượng của nhau.

Vì vậy mới có lễ duyệt binh trước khi Hội minh, có chuyện dẫn dắt Hoàng đế các nước tham quan quân doanh và thành Công Nghiệp.

Hoàng đế các nước đều cho rằng đây là một loại mưu kế công kích trên phương diện tư tưởng của Thương Quốc, mục đích là giành được nhiều lợi ích hơn trong cuộc đàm phán ở Hội minh. Trên thực tế, ngay từ lúc đầu Dương Mộc cũng nghĩ như vậy. Nhưng về sau, khi Liên minh mậu dịch các nước được tiếp nhận, trong lòng hắn lại nảy ra một ý nghĩ khác.

Hắn muốn dùng chiến thuật để nâng cao vị trí chiến lược.

Tăng Thập Tam nói xa thân gần đánh đã giúp hắn bừng tỉnh ra.

Vì vậy, hắn lại chắt lọc những suy nghĩ mơ hồ trong đầu, đưa ra được chiến lược can thiệp hiện nay.

Nói cách khác, ở trong khoảng thời gian rất dài sau này, Thương Quốc sẽ thông qua buôn bán vũ khí và can thiệp kinh tế để chế tạo chiến tranh giữa các quốc gia trong khu vực khác.

Cái nọ bù cái kia, mới có cơ hội cho Thương Quốc nhanh chóng quật khởi, nhảy lên làm bá chủ.

Hoàng đế các nước căn bản không có ý thức được chiến lược này, sao có thể hiểu rõ sự sắp đặt của Thương Quốc?

Đến khi bọn họ hiểu rõ, hối hận thì đã muộn rồi.

- Các vị, hãy nghe Ngô Quốc ta nói một lời.

Lúc này, Hoàng đế Ngô Quốc đứng lên, kết thúc cục diện Hoàng đế các nước bàn luận ầm ĩ, cũng cắt ngang mạch suy nghĩ của Dương Mộc.

- Hội minh lần đầu tiên ở Thương Thành, Ngô Quốc ta tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của Thiên tử, phát động binh lính, cùng nhau thảo phạt Tấn Quốc. Trong này có đại nghĩa và quyết tâm được trời cao nhìn thấy! Thế nhưng, vừa mới xuất binh, Thiệu Quốc liền đứng chung với Tấn Quốc, chẹn ở giữa cổ của Ngô Quốc ta. Trẫm thân là người đứng đầu một nước, làm sao có thể không sốt ruột được? Cho nên, trẫm mới tạm hoãn phát động binh lính, để cho quân đội ngoài tiền tuyến tấn công tiêu diệt Thiệu Quốc trước, sau đó mới xuất binh phạt Tấn. Đây vốn là một kế sách chu toàn cả hai bên, nhưng mà Mãng Quốc và Sở Quốc thấy Ngô Quốc ta được lợi từ trong đó, lại phát binh thảo phạt Thiệu Quốc, nghiễm nhiên biến thành cảnh tranh đoạt địa bàn. Ngô Quốc ta tiến thoái lưỡng nan, có khổ nói không nên lời, lúc này mới bị các nước hiểu nhầm, gần như hỏng chuyện lớn!

Hoàng đế Ngô Quốc than thở khóc lóc, lời nói đầy thành khẩn, chắp tay bái lạy mọi người một lượt.

- Ngô Hoàng Bệ hạ không cần đa lễ, chúng ta cũng biết được khó xử của Ngô Quốc, hôm nay nghe bệ hạ kể ra mới hiểu được Ngô Quốc quả thật có nỗi khổ bất đắc dĩ.

Hoàng đế Vân Quốc ở bên cạnh đáp theo.

- Hừ! Ngươi đừng có ngụy biện!

Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột hừ lạnh, chỉ vào mũi của Hoàng đế Ngô Quốc mắng một trận:

- Lời lẽ của thất phu không đáng tin! Từ trước đến nay Ngô Quốc không có đại nghĩa, thấy đại quân các đường giằng co với quân Tấn liền co đầu rút cổ không ra, sau đó thấy khí thế của quân Tấn mạnh mẽ liền gió chiều nào xoay chiều đó, ngả về phía Tấn Quốc, để quân Sở ta rơi vào trong vòng vây trùng điệp, bảy mươi vạn đại quân phải nuốt hận nơi sa trường, là bảy mươi vạn đại quân đấy! Nếu làm ra hành vi ác ý như vậy mà không bị trừng phạt nghiêm khắc, thế thì không cần tới Hội minh này cũng được, ngay hôm nay trẫm sẽ ra khỏi thành, chuyện Hội minh cũng dừng ở đây!

- Ngươi! Ngươi...

Hoàng đế Ngô Quốc xấu hổ, cũng chỉ vào Sở Hoàng mà nghẹn lời không nói được gì.

Đúng là Ngô Quốc để cho quân Sở ở trong vòng vây, đây là sự thật chắc như sắt thép.

Sau đó, Sở Quốc tức giận mới phái ra lão tướng Hùng Phương dẫn năm mươi vạn quân công kích Ngô Quốc, cuối cùng chết trận nơi sa trường, đây cũng là điều thiên hạ rõ như ban ngày.

Vì thế, quân Sở tổn thương nặng nề, trở thành quốc gia bị tổn thất lớn nhất trong các nước phạt Tấn lần này. Thật may là Sở Quốc có nội tình thâm hậu, bằng không sợ rằng hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.

- Các vị đừng tranh cãi nữa, hãy nghe ta nói vài câu.

Vào lúc Hoàng đế hai nước đang tranh cãi tới đỏ mặt, giằng co không dừng, Dương Mộc gõ bàn một cái rồi nói, cắt ngang cuộc tranh chấp giữa hai người.

- Mời Thương Hoàng cứ nói.

Thái độ của Hoàng đế Ngô Quốc nhất thời thay đổi, lập tức hạ thấp tư thế, thể hiện ra phong thái ung dung, đưa tay ra hiệu mời Dương Mộc.

Dương Mộc uống một ngụm trà, chậm rãi nói:

- Vừa rồi hai vị tranh chấp, Sở Hoàng Bệ hạ nói không cần thiết phải tổ chức Hội minh ở Thương Thành nữa, muốn trở về nước... Là Hoàng đế Thương Quốc, là quốc gia được Thiên tử trao quyền lo liệu Hội minh lần này, vì thế trẫm đại biểu cho thần dân bách tính Thương Quốc tuyên bố, Sở Hoàng đi hay ở, trẫm tuyệt đối không ngăn cản, cũng tuyệt đối không miễn cưỡng giữ lại. Đợi lát nữa, trẫm sẽ bảo Lễ Bộ đưa tiễn bệ hạ, làm tròn trách nhiệm của chủ nhà.

Hoàng đế Ngô Quốc nghe vậy thì vẻ mặt bớt giận, trong lòng dấy lên chút hy vọng.

Hoàng đế Thương Quốc hình như đang nói giúp cho Ngô Quốc!

- Chẳng qua là lời lẽ lúc giận mà thôi, Thương Hoàng Bệ hạ không cần xem là thật.

Sở Hoàng Hùng Mẫn Nột cũng ý thức được lời nói của mình có hơi kích động, vì vậy lúng túng chắp tay, nghiêm mặt không nói nữa.

Dương Mộc gật đầu liếc nhìn những người có mặt ở đây, rồi sau đó mới nghiêm túc nói:

- Hội minh lần này chính là chuyện các nước tự mình chủ động tham dự, tuyệt đối không có bất kỳ ép buộc nào, nếu trong lúc trao đổi có mâu thuẫn và phân tranh gì lớn thì có thể tự mình rời đi, Thương Quốc tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Chỉ là vua không nói đùa, các vị đều là quốc quân vâng chịu thiên mệnh, tất nhiên là hạng người nhất ngôn cửu đỉnh, không thể nói đùa như vậy. Bởi vì... Trẫm sẽ cho là thật.

Dương Mộc nói xong, cũng không đợi Hoàng đế các nước có phản ứng gì, đã tự mình ngồi xuống, không nói thêm lời nào nữa.

Lần này, đến lượt Hoàng đế các nước ngơ ngác nhìn nhau.

Trước đó, Hoàng đế Thương Quốc trong ấn tượng của mọi người vẫn luôn là phong thái chủ nhân ôn hòa, cho mọi người ấn tượng tối đa cũng chỉ là nham hiểm nhưng không đủ uy nghi, không khỏi làm cho Hoàng đế các nước cảm thấy có chút khinh thường.

Bỗng nhiên, Hoàng đế Thương Quốc nghiêm túc bác bỏ Hoàng đế Sở Quốc, mượn điều này lập ra quy củ lạnh lẽo, không khác nào đang nhắc nhở cho tất cả mọi người biết.

Đúng vậy, ở đây Hoàng đế Thương Quốc mới là chủ nhân.

Thương Quốc cũng là một cường quốc!


Bạn cần đăng nhập để bình luận