Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 250: Thịnh Quốc Không Thở Nổi

Chương 250: Thịnh Quốc Không Thở Nổi

=== oOo ===


Dương Mộc cũng không có nói nhiều lời, cũng không cò kè mặc cả cùng đoàn sứ thần Thịnh Quốc.

Chỉ là một câu nói, bên trong số tiền năm mươi triệu lượng bạc này, ba mươi triệu trong đó dùng quặng sắt đặt cọc, hai mươi triệu còn lại trực tiếp dùng bạc trắng.

Trong đó, quặng sắt do Thịnh Quốc tổ chức nhân công khai thác, sơ luyện thành gang, sau khi vận chuyển đến Thương Quốc sẽ dựa theo một nửa giá thị trường, cũng chính là có giá năm trăm cân (1cân = 0.5968kg) một lượng bạc, bàn giao cho Thương Quốc.

Mỗi một tháng ít nhất phải giao phó một lần, trong vòng ba năm cần phải hoàn thành việc bàn giao toàn bộ số gang bằng ba mươi triệu lượng bạc.

Mặc dù Dương Mộc là người lập ra cái quy tắc này, nhưng sau khi yên lặng tính toán một trận trong đầu, cũng có chút không đành lòng.

Ba mươi triệu lượng bạc dùng gang để đặt cọc, đổi thành đơn vị trọng lượng ở kiếp trước, cũng chính là bảy trăm năm mươi vạn tấn.

Phải biết rằng, nếu như dùng toàn bộ số lượng gang này rèn đúc thành thép, đã đuổi kịp sản lượng một năm của tân Trung Hoa sau năm mươi năm thành lập.

Một quốc gia như Thịnh Quốc, mặc dù chia ra ba năm để trả hết, nhưng cũng là một nhiệm vụ to lớn.

Có thể tưởng tượng, Thịnh Quốc nhất định sẽ vì thế mà điều động một lượng lớn sức lao động, chuyên đi cật lực khai thác khoáng thạch, toàn quốc sẽ lâm vào một loại bệnh trạng, hòa mình vào phong trào điên cuồng khai thác đá.

Trong lịch sử, công việc xây dựng trường thành, đường xá và các loại kênh đào đê điều đã khiến dân chúng cực khổ không thể tả, vậy thì công việc nguy hiểm như khai thác khoáng sản, chẳng phải sẽ càng dẫn đến oán hận sôi trào sao?

Hơn nữa, lượng lớn sức dân đều bị điều động đi phá núi lấy quặng mỏ, việc đồng áng và sinh sản nhất định sẽ gặp đả kích rất mạnh, nông sản lương thực cũng nhất định sẽ giảm xuống với mức độ lớn, mâu thuẫn trong xã hội sẽ ngày càng trở nên kịch liệt.

Không tiền lại không lương thực, tố chất quân đội cũng rất khó bảo toàn và phát triển, có thể miễn cưỡng duy trì quân đội là tốt lắm rồi. Nếu muốn tăng binh và mở rộng quân đội, trên căn bản là việc không thể.

Trong lịch sử, có rất nhiều nỗi đau vong quốc đã sản sinh ra từ một vòng tuần hoàn như vậy.

Dương Mộc cũng không đau lòng cho những bách tính kia của địch quốc, mà ngược lại, trong lòng càng muốn quân thần Thịnh Quốc tàn bạo thêm một chút. Như thế rất có thể sẽ khiến cho cội nguồn dân tâm mấy trăm năm qua của Thịnh Quốc, bị tiêu hủy trong vòng mấy năm ngắn ngủi.

Dân tâm chính là một trong những nền tảng của quốc gia.

Vừa không có tiền và lương thực, vừa không có dân tâm, quân đội sẽ không có sức chiến đấu, sự suy tàn của Thịnh Quốc đã thành điều tất nhiên, từ đó việc phải lệ thuộc vào một quốc gia khác là chuyện sớm hay muộn. Nếu như thời cơ cho phép, Thương Quốc còn có thể lập tức tiến hành thôn phệ.

- Bệ hạ, số tiền hai mươi triệu lượng bạc, Thịnh Quốc thần thực sự là không bỏ ra nổi!

Mẫn Thiện Nghị hầu như muốn khóc. Trước khi đến đây Phụ hoàng đã thông báo rõ ràng, bên trong quốc khố chỉ có mười hai triệu lượng bạc, thêm vào bên trong nội khố còn ba triệu lượng, tổng cộng là mười lăm triệu lượng bạc. Nhưng giờ Thương Quốc lại giở công phu sư tử ngoạm muốn hai mươi triệu lượng bạc trắng, vậy thì năm triệu lượng bạc kia phải lấy ra từ đâu đây?

Năm triệu lượng bạc đấy!

Lấy tình hình hiện nay của Thịnh Quốc, cũng chỉ có cách là tăng thuế. Nhưng mà thu thuế cũng phải qua một quá trình, không thể một lần là xong được.

- Hai mươi triệu lượng bạc cũng không bỏ ra nổi sao?

Dương Mộc cau mày, hừ lạnh:

- Thế còn mười triệu lượng bạc tiến cống hàng năm thì sao? Chắc ngươi cho rằng trẫm lòng dạ mềm yếu ư?

- Chuyện này...!

Mẫn Thiện Nghị á khẩu không trả lời được, mọi lời giải thích vào lúc này đều có vẻ vô cùng bất lực.

Đúng lúc này, bên trong đoàn sứ thần Thịnh Quốc có một lão nhân đứng dậy, bái nói:

- Bệ hạ, không biết chúng ta có thể dùng nô lệ đặt cọc hay không? Thịnh Quốc ta có số lượng nô bộc đông đảo, có thể bán với giá rẻ cho Thương Quốc.

Nô bộc?

Dương Mộc cười gằn. Vào năm trước lúc chiếm đoạt Trịnh Quốc, hắn liền ban bố pháp lệnh thả tự do cho nô lệ. Trải qua thời gian hai năm, phần lớn nô lệ ở Thương Quốc cũng đã thu được tự do, có thể nói chỉnh thể quốc gia thì số lượng nô lệ cũng không nhiều. Quý tộc bởi vì không thể nào nuôi dưỡng nô lệ, thường thường một gia tộc chỉ để lại một số ít nô bộc, ngược lại dùng phương thức thuê người ở để duy trì bộ máy gia tộc vận hành.

Để nô lệ Thịnh Quốc tiến vào Thương Quốc, nên đối xử như thế nào?

Nếu như dựa theo biện pháp như nhau, chẳng phải là tiện nghi cho những nô lệ kia sao?

Thịnh Quốc đúng là cao tay, tính toán thật hay.

- Việc này tuyệt đối không có chỗ thương lượng! Nếu như thực sự không thể nào tập hợp đủ bạc, vậy lấy lương thực gán nợ cũng có thể, giá cả tương đương như cách tính giá quặng sắt.

Dương Mộc nói xong liền vung ống tay áo lên, trực tiếp đi xuống long ỷ, dưới sự hầu hạ của một đám thái giám và cung nữ đi ra khỏi đại điện.

Nhất thời, lưu lại một đám sứ thần Thịnh Quốc hai mặt nhìn nhau

Lương thực cũng bằng một nửa giá?

Chuyện này đối với Thịnh Quốc còn không phải là việc thâm hụt túi tiền hay sao?

Trực tiếp bán ra ở cảnh nội Thịnh Quốc không phải tốt hơn à?

Trong lòng đám sứ thần đầy đau khổ, nhưng bất đắc dĩ vì Hoàng Đế Thương Quốc đã đi rồi, việc này đã không có khoảng trống để cứu vãn, Thịnh Quốc chỉ có thể đánh nát răng nuốt vào trong bụng.

Một bên khác, các triều thần Thương Quốc đều hiểu ý nở nụ cười.

Ngày mùng 2 tháng 10, trải qua mấy ngày đàm phán, cuối cùng đã xác định xong tất cả chi tiết nhỏ.

Về phía Thịnh Quốc, một lần đền số tiền hai mươi triệu lượng bạc trắng, cần phải vận chuyển toàn bộ đến Thương Quốc trong tháng 10.

Ngoài ra, ba mươi triệu lượng bạc quy ra gang, chia làm ba năm, mỗi tháng nộp lên số lượng nhất định.

Sau mỗi một năm, Thịnh Quốc còn phải giao nộp mười triệu lượng bạc tiến cống cho Thương Quốc, năm năm là được mãn hạn.

Bên phía Thương Quốc rất đơn giản, chính là triệt binh ở biên cảnh, toàn bộ quân đội rút khỏi cảnh nội Thịnh Quốc, đồng thời không tấn công Thịnh Quốc nữa.

Ký kết quốc thư và điều ước xong xuôi, đoàn sứ thần Thịnh Quốc không ngừng không nghỉ lập tức quay trở về, mang tin tức này bẩm báo cho quân thần Thịnh Quốc, ngay hôm đó bắt đầu chuẩn bị công tác đền tiền.

Việc còn lại thì giao do mười hai bộ câu thông xử lý.

Dương Mộc rất thoải mái, lại hưởng thụ mười mấy ngày an nhàn hạnh phúc bên người thân, lúc nhàn hạ lại sao chép sách, chơi mạt chược. Ngoài ra, tựa hồ cũng không có chuyện khác để làm.

Thời gian rốt cục đến tháng 12, tiền từ Thịnh Quốc cũng đã vận chuyển đến, quân đội Thương Quốc cũng rút khỏi cảnh nội Thịnh Quốc, tiến hành củng cố mười mấy tòa thành trì đã đoạt được trước kia.

Chỉ là, từ bên trong biên cảnh Thịnh Quốc có rất nhiều dân chạy nạn mạo hiểm đi tới, thống kê qua phỏng chừng có khoảng mười mấy vạn người, hơn nữa càng lúc tới càng nhiều. Nguyên nhân một phần là do chính sách hậu đãi và đãi ngộ hấp dẫn mà quốc dân Thương Quốc đạt được, một phần chính là bị thuế má trầm trọng và lao dịch bức ép tới đây.

Những người này đều bị an bài ở một số biên thành, tạm thời gia nhập hộ tịch Thương Quốc.

Lễ Bộ cũng không nhàn rỗi, in ấn ra hơn triệu tờ báo chí, giao do đội buôn hoặc bách tính sống ở biên cảnh tuyên truyền.

Sau lần đó, trong cảnh nội Thịnh Quốc xuất hiện rất nhiều lời đồn đại và chuyện nhảm. Nội dung đại khái chính là chuyện Hoàng Đế Thịnh Quốc bốc lên chiến tranh, bây giờ đánh thua, rõ ràng trong quốc khố và các quý tộc có lượng lớn bạc, nhưng không nỡ giao ra, dời gánh nặng lên người dân chúng, khi mọi người chịu cực khổ thì Hoàng Đế ở trong cung đình hưởng lạc.

Ngoài ra, còn xuất hiện một lượng lớn bài hát dân gian trào phúng đám quân thần Thịnh Quốc, cùng một ít bí sự đen tối xấu xí của cung đình, trải qua Cẩm Y Vệ thẩm thấu, được nhanh chóng truyền khắp cảnh nội Thịnh Quốc.

Có thể nói, hai tháng này là những tháng ngày rất gian nan đối với quân thần Thịnh Quốc.

Một mặt, phải vội vàng đền tiền và tiến hành công tác đồn trú. Mặt khác, lại không chặn nổi miệng lưỡi của dân chúng nơi xa xôi, trơ mắt nhìn danh vọng triều đình và uy tín quan phủ mất đi từng chút một mỗi ngày.

Cứ như vậy, càng thêm không cách nào phòng bị Cẩm Y Vệ xâm nhập.

Đáng nhắc tới chính là, bây giờ Cẩm Y Vệ đã phát triển đến hơn ba ngàn người, dưới sự thống lĩnh của Nhị Nha Tử, đã thoát ly khỏi sự quản hạt của Thẩm An, bắt đầu xây dựng một bộ cơ chế đặc vụ hoàn chỉnh. Nhị Nha Tử đã mười sáu tuổi, dù đã bị tịnh thân, nhưng bởi ăn mặc rất tốt, lại quanh năm luyện công cho nên thân thủ cũng rất mạnh, hoàn toàn không nhìn ra chỉ mới mười sáu tuổi, rất có uy tín ở bên trong Cẩm Y Vệ.

Lần này, thừa dịp khe hở xuất hiện khi quân thần Thịnh Quốc bận bịu ứng phó đền tiền, lượng lớn Cẩm Y Vệ đã thẩm thấu thành công tiến vào Thịnh Quốc, lợi dụng các loại thủ đoạn để khống chế một số quan chức Thịnh Quốc.

Ngoài ra, cũng tổ chức ra mấy cái thế lực lớn nhỏ ở trong dân gian, xây dựng một mạng lưới thế lực ngầm khổng lồ.

Sau khi Dương Mộc biết được chuyện này thì có chút sững sờ, luôn cảm thấy có chút quen thuộc.

Đây không phải gần giống với Thiên Địa Hội sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận