Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 104: Pháp Lệnh Đại Thương

Chương 104: Pháp Lệnh Đại Thương

=== oOo ===


Quan viên Hình Bộ tuyên án thật dài, quyết định vận mệnh của đám người này.

Bàn Vương và Trạch Vương hưởng thụ đãi ngộ cấp cao nhất, bị lăng trì tại chỗ.

Nghi vương, Thượng Quan Minh Văn và Địch lão bị chôn sống.

Còn lại một đám phản quan và tướng lĩnh, hoặc là bị chém ngang lưng, hoặc là bị ngũ mã phanh thây, căn cứ theo chức quan và tội nghiệt sẽ phải chịu hình phạt khác nhau.

Ví dụ như Bàn Vương và Trạch Vương, cùng là lăng trì tại chỗ, nhưng quy định chỉ cắt ít nhất một ngàn đao trên người Bàn Vương, còn trên người Trạch Vương phải cắt ít nhất năm trăm đao. Nếu trước khi cắt xong mà hai người này tắt thở, đao phủ thi hình sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

Lúc đầu, hẳn là Trạch Vương sẽ chịu tội tương đương Nghi Vương là chôn sống, nhưng ai bảo y dám bất kính với Hoàng Hậu. Dám to gan ngấp nghé lão bà của mình, còn dám quang minh chính đại như vậy, Dương Mộc ghi thù rồi, không thể thiếu một phen chiếu cố.

Tràng diện huyết tinh quá tàn khốc, ngay cả lão Địch thấy chết không sờn cũng bị doạ đến ê cả răng. Khi tiếng kêu rùng mình Bàn Vương và Trạch Vương vang lên thì tất cả phản quan đều hỏng rồi.

Giết người cũng có nhiều phương pháp như vậy sao?

Chưa ai từng nghe nói về những thủ đoạn giết người này, dường như không phải hình phạt, mà là một loại nghệ thuật giết người, chỉ đơn giản là muốn để cho tội phạm đau khổ.

Nếu nói tử vong là một loại tuyệt vọng, thì cái chết vô cùng đau khổ này là một cơn ác mộng.

Một đám quan viên xem hình trên giám trảm đài cũng thấy sau lưng lạnh toát, trán đổ mồ hôi, âm thầm cảm thấy may mắn trước đó mình không tham dự vào trận phản loạn này, bằng không, hôm nay trên hình đài chịu sự đau khổ kia sẽ có thêm mình nữa.

Trong đó, có gia chủ Vương gia Vương Ưng, âm thầm ném ánh mắt cảm kích tới Hữu Tướng Phạm Hoành Tể bên cạnh. Lúc trước nếu không nhờ có Phạm Hoành Tể kịp thời đề tình, rất có thể lão cũng sẽ bị mê hoặc, không chỉ kéo cả Vương gia vào vực sâu bi thảm, mà chính mình cũng sẽ là một trong số những người chịu hình thê thảm trên kia, có thể nói, Phạm Hoành Tể kịp thời xuất hiện đã cứu được cả Vương gia!

Trong biển người có không ít bách tính răng run lên cầm cập, dù biết không có quan hệ tới mình những vẫn không áp chế nổi sự buồn nôn và sợ hãi trong lòng.

Một vài dân chúng đưa con theo đều che mắt chúng lại.

Rất nhiều dân chúng muốn rời đi, lại được thông báo, để phòng ngừa sinh ra hỗn loạn, trước khi hành hình xong xuôi, tất cả mọi người đều cấm được rời đi…

Đây nhất định là một ngày không bình thường. Biến pháp phổ biến gần hai tháng, lần đầu tiên Hoàng Đế Bệ Hạ lộ ra răng nanh sắc nhọn, đại khai sát giới với kẻ phản loạn, công khai biểu thị uy nghiêm của hoàng quyền với tất cả những kẻ không phục, không cho phép trái nghịch!

Thi hình sắp xong, Dương Mộc không có tâm tư xem, mở thư viện trong đầu ra, bắt đầu sao chép một vài pháp điều cổ đại, chuẩn bị quy phạm luật pháp Thương Quốc.

Vì hiện tại Thương Quốc quá cần quy củ. Pháp luật như bánh răng, một khi vận chuyển hoàn hảo sẽ có ích lợi rất lớn khi với việc quản lý quốc gia, dù tương lai Dương Mộc có là một hôn quân mấy năm không vào triều, nhưng chỉ cần các chuẩn mực đều được chấp hành đâu vào đấy, các quốc sách cơ bản được tôn sùng như quy củ, thì cả quốc gia vẫn vận chuyển được như bình thường.

Pháp luật đại cương sao chép và chỉnh đốn quy định rõ ràng nhất là huỷ bỏ đặc quyền giết người vô tội của quý tộc, phù hợp với chế độ Công Huân Tước, chế định ra luật pháp của Thương Quốc.

Đương nhiên, hắn chỉ có thể kê ra một đại cương, còn chi tiết cụ thể vẫn cần giao cho Hình Bộ hoàn thiện.

Cuối cùng, Dương Mộc phát hiện pháp luật đại cương mình viết ra có vẻ quen quen, hình như đã từng thấy trong pháp lệnh của một thời kỳ nào đó.

Nước Tần!

Trong lịch sử Trung Quốc, Xuân Thu Chiến Quốc có thể nói là một thời kỳ lịch sử phi thường đặc biệt, chư hầu tranh bá, các quốc gia không thời khắc nào không mưu đồ thống nhất thiên hạ. Ròng rã hơn bốn trăm năm, các nước chư hầu lớn không ngừng điều chỉnh phương châm trị quốc căn cứ theo hoàn cảnh nội bộ và bên ngoài, dù là mấy năm chinh chiến liên tục vẫn luôn duy trì sức chiến đấu trong nước ở mức cao nhất.

Đến cuối cùng chỉ còn lại mười quốc gia. Những quốc gia bảo thủ lấy nhân nghĩa trị quốc đều bị diệt vong đầu tiên. Bảy nước không ngừng biến pháp lại sống đến cuối cùng, trong đó, biến pháp của Tần Quốc là triệt để nhất, lấy pháp gia và Mặc gia làm căn cơ, cuối cùng thống nhất thiên hạ.

Kiến tạo của nó là một pháp chế xã hội trong thời chiến loạn.

Mà pháp luật đại cương lúc này Dương Mộc viết ra cũng có rất nhiều điểm tương đồng với Tần Quốc, nhưng thêm vào rất nhiều thứ dân sinh, đồng thời đề cao quốc lực, vẫn cho cả nước vận hành bình ổn.

Hai điều này không hề mâu thuẫn, có hiệu quả hỗ trợ lẫn nhau. Nếu nhất định học theo thời kỳ chiến quốc toàn dân là binh, thì chỉ có thể gọi một cách chính xác là hại nhiều lợi ích, kéo dây cung quá căng, lại dễ đứt.

Trận hành hình này tổng cộng mất gần hai canh giờ, ước chừng đến chạng vạng tối mới chính thức kết thúc.

Từ đầu tới cuối, Dương Mộc rất ít khi ngẩng đầu nhìn, vì quá thê thảm. Đặc biệt là màn lăng trì Bàn Vương và Trạch Vương giống như cạo thịt heo, ngoài cai đầu, thịt đều được ném vào trong sọt bên cạnh, không biết là cắt từ ai ra nữa.

Sau đó, hắn bãi giá hồi cung. Loan giá đi xa dần, đám quan chức Hình Bộ mới thở dài một hơi, trong lòng vẫn sợ hãi, sơ tán mười vạn bách tính.

Ngày thứ hai, chi tiết buổi hành hình hôm nay lập tức được lưu truyền khắp cả Thương Quốc, trong dân gian đều bàn luận thảm trạng, một truyền mười, mười truyền trăm, càng ngày càng ly kỳ, đến mức có thể doạ trẻ con nửa đêm dừng khóc.

Còn dân chúng không tham gia thì vô cùng hiếu kỳ, sau khi nghe qua miêu tả sinh động như thật thì không biết họ cảm thấy may mắn hay tiếc nuối vì mình không tới đó.

Ngày hai mươi sáu tháng tám, trong hoàng cung lại truyền ra chiếu lệnh, lập tức tróc nã mấy chục quan viên, phần lớn là tham quan ô lại tham dự đút lót. Mấy chục người đều phải chịu cực hình, sung công toàn bộ gia sản, nam cung hình làm nô lệ, nữ đuổi vào Giáo Phường Ti làm quan kỹ.

Còn nô bộc trong nhà các quan viên thì nhập vào quan nô, cho phép đổi điểm tích luỹ thông qua lao động, một ngày nào đó sẽ trở thành bình dân.

Không nghi ngờ gì đây là một đại sự khiến mọi người đều vỗ tay khen hay. Tham quan ô lại cướp trực tiếp lợi ích của lão bách tính, bị xử quyết thật đại khoái nhân tâm, các gia tộc nhỏ ủng hộ hoàng quyền cũng gặp được kỳ ngộ ngàn năm một thuở, mỗi gia tộc, hoặc ít hoặc nhiều, đều chiếm được chức quan mấy nơi.

Ngày hai mươi chín tháng tám, Tử Thần Điện tổ chức đại triều hội, nội dung chủ yếu là ban bố bộ pháp điển lớn nhất, có đầy đủ uy nghiêm nhất từ khi Thương Quốc có sử tới nay: “Pháp lệnh Đại Thương”!

Nói đây là bộ pháp điển có đầy đủ uy nghiêm nhất không phải vì trước kia Thương Quốc không có pháp lệ điều văn, mà là vì những pháp điều trước kia căn bản không được chứng thực rõ ràng, mà rất mơ hồ, rất thiếu công bằng.

Ví dụ như có một người vào nhà hàng xóm trộm một con gà, chuyện lông gà vỏ tỏi này quan phủ sẽ không để ý tới, hoặc nếu ai đó trộm một lượng bạc quan phủ sẽ tuỳ ý phán xét, từ đánh gậy cho đến chặt tay, không thống nhất, chênh lệch cực lớn, cực kỳ thiếu công bằng.

Mà “Pháp lệnh Đại Thương” thì khác, thay đổi cực kỳ chi tiết, không chỉ liên quan đến chính lệnh, hình pháp, hành vi quan viên, còn quy định tất cả luật lệ phải nghiêm túc chấp hành, nếu dám tự suy diễn điều lệ pháp lệnh sẽ bị Bộ Giám Sát giáng tội.

Không sai, chính là Bộ Giám Sát. Bởi vì cùng ngày này, triều đình bắt đầu một lần cải cách lớn, chính thức xác lập chế độ mười hai bộ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận