Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 497: Sở Quốc Hoàn Toàn Diệt Vong

Chương 497: Sở Quốc Hoàn Toàn Diệt Vong

=== oOo ===


Có thể nói, năm tháng cuối cùng của Sở Quốc là không thể tưởng tượng nổi.

Không người nào dám tin tưởng, trước kia Sở Quốc vẫn vô cùng cường đại, sau khi gặp phải thất bại, thậm chí ngay cả một lần đại chiến cấp trăm vạn người cũng không thể nào tổ chức được.

Trong này có một phần nguyên nhân do quân Thương cắt ngang lãnh thổ, cũng có một phần cũng là do triều điều mắt ù tai điếc, không có năng lực, còn bởi vì nội tình bị móc sạch.

Trước kia, cho dù Ngô Quốc vẫn đang trong cuộc chiến bảo vệ đất nước cũng có được biểu hiện đặc biệt lóa mắt, thiếu chút nữa diệt Thiệu Quốc, cải tử hoàn sinh.

So sánh ra, hai cuộc đại chiến trong những năm tháng cuối cùng của Sở Quốc nhìn như sinh động, nhưng lại một đòn liền thua. Ở dưới tình huống đánh mất ưu thế của kỵ binh, lại không có lực lượng quân cứu viện nên liên tục thua trận, có thể nói là mất hết mặt mũi của đại quốc.

Tới ngày nay, con quái vật khổng lồ Sở Quốc này càng giống như một con cọp giấy.

Nếu Thương Quốc không xuất chiến, quân Sở có thể thắng sao? Sở Quốc có thể được bảo vệ sao?

Không thể nào!

Đầu tiên, trạng thái khách quan đã xảy ra là thứ mà chúng ta không thể lấy bất kỳ logic nào để phân tích được. Trong những năm tháng cuối cùng, Sở Quốc với đủ loại cố gắng nhưng nguy cơ mất nước đã đạt tới giới hạn lớn nhất.

Các loại cản trở đã giảm xuống mức thấp nhất, còn năng lượng tụ hợp tăng đến mức lớn nhất.

Một phần là do không nỗ lực, cũng có một phần là do Sở Quốc không thể nào làm được.

Như vậy, phần không thể nào làm được rốt cuộc là gì?

Với tình trạng sức sống của quốc gia như vậy, phần không thể nào làm được chính là lực hiệu triệu của quốc gia không đủ.

Dựa theo năng lực động viên của quốc gia thì mức độ ở Sở Quốc vẫn còn hơi thấp, nhất là dưới tình huống Sở Quốc trắng trợn mở rộng lãnh thổ quá nhanh.

Cụ thể, nếu so sánh với kẻ địch, năng lực tập trung lực lượng của Sở Quốc kém xa Vân Quốc và Mãng Quốc.

Hiệu suất quyết sách của triều đình quá thấp, thế gia quý tộc cản tay, tốc độ khôi phục lại sau khi chiến bại, quy mô triệu tập động viên, đồ quân nhu lương thảo thông suốt, bạc trong phủ khố của quốc gia, trang bị vũ khí hoàn mỹ hay không, chiến tâm của dân chúng... Đủ loại như vậy, không một cái nào không thua kém các quốc gia còn lại.

Điều này có liên quan tới lịch sử của Sở Quốc và những năm gần đây liên tục mở rộng lãnh thổ, cũng có liên quan đến chế độ triều đình, thậm chí phần lớn là do mấy năm nay quốc gia tuy đang mở rộng lãnh thổ, nhưng nội tình đã bị móc rỗng.

Lại giống như một người đàn ông khỏe mạnh liên tục bị đói phải làm việc nặng nhọc, một ngày nào đó sẽ không chịu nổi gánh nặng, một khi ngã bệnh thì rất khó bình phục được.

Tất cả những thứ này, Sở Quốc đã không thể nào thay đổi được khi đang đối mặt với cuộc chiến tồn vong, càng không có cách nào đạt được trạng thái tốt nhất như Thương Quốc. Cho nên, kết cục đã rõ ràng, dù Thương Quốc có tham gia vào cuộc chiến hay không, sau khi đại quân của Vân Quốc được thế, Mãng Quốc nghe tin cũng sẽ lập tức hành động, thậm chí là Nguyễn Quốc và Phạm Quốc...

Cùng với nói Sở Quốc diệt vong là vì Thương Quốc, còn không bằng nói là Thương Quốc thực hành chiến lược chính xác, tăng nhanh tốc độ sụp đổ của nó.

Quân Thương tiến vào chiếm giữ bên trong thành, giam giữ Hoàng đế Sở Quốc Hùng Vũ cùng với các thành viên hoàng tộc và thế gia... Cả buổi trưa, ở trong Sở Thành có thể nhìn thấy cảnh nhiều đội nhân mã trùng trùng điệp điệp, áp giải từng nhóm quý tộc quần áo gọn gàng xinh đẹp từ trong các phủ, đeo còng tay và gông xiềng cho bọn họ, tập trung vào bên trong lao tù mới lập ở trong thành.

Những quý tộc bình thường tao nhã, cử chỉ ung dung bây giờ đều khiếp sợ đến mức mặt không còn chút máu, thấp thỏm lo âu, thậm chí giống như nô tài, lấy lòng quân binh Thương Quốc đang tạm giam mình.

- Nhìn kìa, đó không phải là thiếu công tử Cổ gia sao, mấy ngày hôm trước còn hào phóng ném thiên kim ở thanh lâu vì một kỹ nữ, phong cảnh vô hạn, không ngờ mới mấy ngày không gặp đã chán nản như vậy.

- Nhìn kìa, đó là gia chủ gia tộc Bành thị, những năm trước chính là hắn xua đuổi mấy trăm gia đình của trấn Cô Lâm, chiếm đoạt đất đai của bọn họ, mấy năm nay ngoài sáng trong tối cũng không ít lần bắt nạt dân chúng chúng ta.

- Phi! Ai nấy đều là quan lớn đó, mấy năm nay ngầm làm không ít hoạt động trái với lương tâm.

- Nữ nhi số khổ của ta cũng bị những tên đáng chém ngàn đao kia bắt đi bán.

- Đúng là hả lòng hả dạ!

- Ah, nhìn các tiểu thư phu nhân này đi, bọn họ tranh cướp nhau gả vào thế gia quý tộc làm thiếp, bây giờ còn chẳng bằng dân chúng như chúng ta!

Trong Sở Thành, khắp nơi trên phố lớn ngõ nhỏ đều là người.

Bắt đầu từ đêm qua, vốn đã không bao nhiêu người dám ra cửa.

Nhưng hôm nay, sau khi quân đội Thương Quốc vào thành, kỷ luật trong quân vô cùng nghiêm minh, đối với dân chúng không cầm vũ khí phản kháng cũng không có bất kỳ sự thù địch nào, thậm chí tổ chức đội ngũ tạm thời duy trì trị an trên phố phường, trừng phạt nghiêm khắc những kẻ vi phạm pháp lệnh, làm cho sự sợ hãi trong lòng dân chúng trong thành dần dần tiêu tan.

Sau đó, bọn họ lại ban bố chính sách chiêu an, xem như đã loại bỏ nghi ngờ của dân chúng.

Sau khi một vài người to gan đi đầu xem náo nhiệt, dân chúng phát hiện thật sự không có nguy hiểm gì, vì vậy liền chạy ra khỏi nhà, nhìn cảnh tượng náo nhiệt hiếm thấy này.

Dân chúng Sở Thành cũng không xa lạ gì với tình cảnh này nữa.

Đây không phải là xét nhà sao?

Ngày hôm qua không phải nói Thương Quốc đã chấp nhận đầu hàng à, thế nào bỗng nhiên lại nói một đằng làm một nẻo, sau khi đến Sở Thành liền bắt đầu xét nhà các đại thế gia quý tộc vậy?

Tuy nghi ngờ, nhưng dân chúng trong Sở Thành cũng không có bao nhiêu thương hại.

Giống như trong phố lớn ngõ nhỏ thảo luận, đánh giá về quý tộc Sở Quốc ở trong dân chúng vẫn luôn không tốt. Hoặc là nói, giữa các tầng lớp của Sở Quốc có sự phân chia rất rõ ràng, từng tầng bóc lột xuống, cho nên người tầng lớp dưới chỉ có thù hận chứ không có đồng tình đối với tầng lớp quý tộc bên trên, cho rằng bọn họ đáng bị như vậy.

Tình hình trong thành là vậy, trong hoàng cung cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Trước đó, tất cả cho rằng sau khi quân Thương vào thành sẽ bình yên trao nhận, hoàng tộc Sở Quốc cũng sẽ nhận được đãi ngộ tốt, cho nên tất cả vẫn như cũ, hạ nhân trong cung vẫn tận tâm phụng dưỡng, không ai chạy trốn.

Nhưng không ngờ hiện thực hoàn toàn ngược lại, quân đội Thương Quốc giống như mãnh thú, hung thần ác sát vọt vào trong cung đình, khống chế tất cả người trong hoàng cung.

Ngay sau đó, ngay cả Hoàng đế Hùng Vũ cũng bị mang đi trong những tiếng kêu gào bất bình.

Khoảng một canh giờ, từ phía ngoài hoàng cung lại có một nhóm thành viên hoàng tộc bị áp giải tới, không ngờ bát vương cũng có mặt trong đó.

So với thế gia quý tộc bên ngoài, hoàng tộc Sở Quốc được đối xử đỡ hơn một chút, tối thiểu không bị nhốt vào trong lao tù. Ngoại trừ đeo xiềng xích, còn lại đều không bị ngược đãi, được thu xếp ở trong cung điện, coi như đã để ý tới mặt mũi của hoàng tộc.

Sau khi xử lý tốt chuyện lớn, Vệ Trung Toàn đi vào đại điện.

- Đại Nguyên soái, Sở Quốc đầu hàng là chuyện đã sớm đàm phán xong với quân Thương, miệng nói nghĩa khí mà sau lưng làm như vậy, sợ rằng không ổn lắm đâu?

Hùng Vũ đứng chắp tay, tuy cơ thể có chút run rẩy nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ bất khuất của một Hoàng đế.

Vệ Trung Toàn cười:

- Sở Hoàng Bệ hạ hãy yên tâm, quân đội Đại Thương ta cũng không có ý thất hứa. Nhưng mà, làm chủ soái của ba quân thì nhất định phải chịu trách nhiệm về tính mạng của các tướng sĩ, cho nên ta tạm thời áp dụng thủ đoạn đặc biệt để khống chế lại Sở Thành mà thôi, vẫn mong bệ hạ không cần chú ý.


Bạn cần đăng nhập để bình luận