Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 228: Đại Chiến Kết Thúc

Chương 228: Đại Chiến Kết Thúc

=== oOo ===


Lần này đã thực sự dọa sợ Cảnh Quý và đám tướng lĩnh, tất cả đều vội vàng thúc ngựa đuổi theo.

Trái với các tướng lĩnh của Kỳ Lân Quân, tất cả binh sĩ Động Quốc thấy cảnh này đều ngây người.

Trên chiến trường, làm sao lại xuất hiện một nữ nhân?

Hơn nữa, nữ nhân này còn bay ở trên trời.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều sửng sốt.

Mấy tướng lĩnh kia của Động Quốc cũng biết có tồn tại võ giả, lại ý thức được "lai giả bất thiện", cho nên vội vàng chỉ huy tướng sĩ xung quanh nghênh địch, mũi tên như mưa rào tầm tã hướng về Diệu Hi giữa không trung.

Dù Diệu Hi có là một cao thủ Tiên thiên, nhưng ở giữa không trung không điểm tựa, nên cũng không có biện pháp gì đối với chuyện này, chỉ có thể dẫm đạp lên mũi tên, vội vàng tránh né.

Nội tức mạnh mẽ như thủy triều, hình thành một cơn gió lốc trước người, sau khi mũi tên tới gần sẽ lập tức trở nên mềm nhũn.

Đồng thời, hồng lăng trong tay giống như linh xà, di chuyển khắp xung quanh, bảo hộ ở bên cạnh nàng.

Thế nhưng, dù Diệu Hi là một cao thủ Tiên thiên thì trạng thái như vậy cũng không thể duy trì được bao lâu.

Qua thời gian mười mấy hơi thở, Diệu Hi đã không thể kiên trì được, từng đợt công kích mạnh mẽ khiến cho nàng phải lùi về sau.

Dù sao, đây chính là do mấy ngàn người đồng thời bắn tên.

Dùng hết khí lực cuối cùng, Diệu Hi giẫm lên mũi tên rơi vào bên trong quân trận, nhưng gặp phải vây công.

Càng buồn bực hơn chính là, cửa lớn thành trì mở ra, chủ soái Lý Hạ của quân Động đã giục ngựa tiến vào trong thành trì.

- Đáng giận! Đừng hòng trốn được dưới mí mắt của Bổn cung.

Diệu Hi rất tức giận, trong lòng rất vội nên trực tiếp quét ngang một cái, bỏ qua quân địch xung quanh, một mình nhảy vào tường thành.

- Xong rồi!

Các tướng lĩnh Kỳ Lân Quân theo sau mà đến, trong lòng lộp bộp một cái, chìm vào đáy vực.

Không ngờ Hi Phi nương nương lại tiến vào trong thành.

Bên trong có hơn vạn tướng sĩ đó, dù võ công của Hi Phi nương nương có cao đến đâu thì cũng không thể giết hết được.

Cảnh Quý dừng ngựa đứng lại, không biết tiếp theo nên làm gì.

Kỵ binh đương nhiên là không thể nào công thành, mọi người muốn giết vào thành cũng là hữu tâm vô lực.

- Đại Tướng quân, kế tiếp nên làm gì bây giờ?

Bên cạnh, một tên Tam thiên nhân tướng hỏi.

- Còn có thể làm gì bây giờ? Trở lại báo cáo bệ hạ, lấy chết tạ tội.

Cảnh Quý bất đắc dĩ thở dài, trong lòng vô cùng hối hận.

Tại sao lại để cho Hi Phi nương nương xông lên phía trước chứ?

Cho nàng một một con chiến mã kém một chút, không phải là tốt rồi sao?

Lần này, trở lại nên bàn giao thế nào với bệ hạ đây?

Đường đường là tần phi của một quốc gia, chết ở trong thành của địch, nếu như truyền ra ngoài thì nhất định sẽ vô cùng nhục nhã.

Đặc biệt Hoàng Đế Bệ hạ, sau này chắc chắn sẽ bị quân vương các quốc gia nhạo báng?

Chủ nhục thần chết, đây là điều tất yếu mà thần tử phải làm, một đời không rửa được vết nhơ.

Lúc này cửa thành đã đóng chặt, sắc trời cũng không còn sớm, mây đen cuồn cuộn.

Dưới những tia sáng lúc mặt trời sắp lặn có vẻ rất âm trầm, tựa hồ làm nổi bật lên bầu không khí của trận đại chiến này.

Năm vạn Kỳ Lân Quân đi tới bên ngoài sông đào bảo vệ thành, kéo lấy dây cương, dừng ngựa chần chừ, lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh của chủ tướng.

Thôi, việc đã đến nước này...

Cảnh Quý hít sâu một hơi, truyền lệnh:

- Thiên nhân đội thứ nhất và thứ hai lưu lại, những người còn lại trở lại chiến trường.

Nghe vậy, đám binh sĩ đều quay ngựa lại, giục ngựa quay về.

Bên ngoài thành trì, hơn sáu ngàn kỵ binh đang tuần tra tới lui, lo lắng nhìn về phía trong thành.

Bỗng nhiên, từ trong thành truyền đến một trận tiếng chém giết.

Đây là?

Trong lòng của các tướng sĩ đều co lại, quay đầu nhìn về phía trước.

Trong thành, nương theo tiếng chém giết là một trận nổ vang, rất nhanh đã ngừng lại.

Một đạo thân ảnh màu đen bay lên trên tường thành, sau đó bay ra.

- Hi Phi!

- Là Hi Phi nương nương!

- Nhanh! Chuẩn bị yểm hộ cho Hi Phi nương nương.

Binh sĩ của Kỳ Lân Quân mừng rỡ như điên, vừa nhìn thấy thân ảnh nữ nhân giữa không trung liền vội vã kết trận.

Trên vai Diệu Hi bị một mũi tên cắm vào, trên người nhiễm đầy máu, trong tay nàng còn nhấc theo một cái đầu.

Lý Hạ!

Đây là thủ cấp của chủ soái Lý Hạ của quân Động, lúc bị Diệu Hi chém xuống, hắn chết không nhắm mắt.

Vừa hạ xuống đất, Diệu Hi đứng cũng không vững, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống.

Mấy tên binh sĩ xung quanh vội vàng xuống ngựa đến nâng, nhưng đã thấy Diệu Hi vươn mình một cái, vuốt mớ tóc tán loạn sang một bên, sau đó cưỡi ngựa chạy về phía chiến trường.

Hơn sáu ngàn binh sĩ Kỳ Lân Quân đều như vừa tỉnh lại từ trong mộng, vội vã đuổi theo.

Ước chừng khoảng nửa khắc sau mới có một tướng lĩnh quân Động lên trên thành lầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn đại quân đi xa.

Chủ soái lâm trận bị giết, mấy trăm ngàn đại quân sẽ như rắn mất đầu, chia năm bè bảy mảng.

Trận chiến này, Động Quốc đã thua.

Tướng lĩnh quân Động duy trì tia lý trí cuối cùng, không mở thành xuất chiến mà là phái người đưa tin tức này về hoàng đô, để cho Thái Tử Động Quốc sớm có chuẩn bị.

Sắc trời dần tối, mây đen cuồn cuộn.

Trận đại chiến kéo dài mười mấy dặm, quân Động đã hoàn toàn tan tác.

Chỉ có điều, nhân lực của quân đoàn Thanh Long và Bạch Hổ quá ít nên cũng không thể tận lực đuổi bắt, chỉ trơ mắt nhìn mấy chục vạn đại quân tháo chạy.

Một khi để những người này chạy trốn, sẽ vô cùng hậu hoạn.

Dương Mộc biết rõ đạo lý này, dù hôm nay có phải hi sinh mấy vạn người cũng phải giữ chân đại quân Động Quốc ở chỗ này, loại bỏ hoàn toàn những phiền toái về sau.

Hắn đang chuẩn bị hạ lệnh thay đổi chiến lược, thì đột nhiên nhìn thấy Kỳ Lân Quân đang trở về từ phía xa.

Có mấy vạn Kỳ Lân Quân gia nhập, đường lui của quân địch lập tức bị chặn lại.

- Thủ cấp của Lý Hạ ở đây, người đầu hàng không giết ——

- Thủ cấp của Lý Hạ ở đây, người đầu hàng không giết ——

- Thủ cấp của Lý Hạ ở đây, người đầu hàng không giết ——

- Thủ cấp của Lý Hạ ở đây, người đầu hàng không giết ——

Nhất thời, toàn bộ chiến trường vang lên từng đợt tiếng hô to, từ phía xa bên ngoài từ từ lan đến khu vực trung tâm, binh sĩ hai bên đang giao chiến cũng dần hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

Lý Hạ là thống soái của một quân, ngày thường cũng hay tuần doanh, trong đại quân bốn mươi vạn, hầu như người nào cũng đã gặp qua hắn.

Cho nên khi Diệu Hi giơ lên đầu của Lý Hạ thì hầu như không có ai hoài nghi thật giả.

Đại soái đều đã chết rồi, không ai ra lệnh, mọi người đều giống như ruồi không đầu, còn đánh cái gì?

Đều không phải là thua sao.

Đã sớm nghe nói quân đội Thương Quốc có thông lệ là sẽ không giết tù binh, đứng trước bờ vực sinh tử thì càng ngày càng có nhiều binh sĩ quân Động vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống đất đầu hàng.

Không tới một phút, toàn bộ chiến trường hầu như đã yên tĩnh lại, ngoại trừ một phần quân Động đã sớm trốn ra ngoài thì tất cả đều buông vũ khí xuống đầu hàng, sau đó bị Kỳ Lân Quân vây thành một vòng, hoàn toàn không phản kháng.

Sợ hãi tử vong, thêm vào đó là hoảng loạn luống cuống, nội tâm hoang mang, quân tâm sẽ lập tức tan vỡ.

Một cái đầu người, làm kinh sợ mấy chục vạn tướng sĩ.

Binh sĩ quân Thương bắt đầu đoạt lại binh khí, thu thập chiến trường, đưa đồng đội bị thương vào trong thành.

Đại phu theo quân của Bộ Y dược đã băng bó, thanh lý vết thương cho một số người bị thương nặng.

Trận chiến này, là trận chiến có thương vong lớn nhất của hai quân đoàn Thanh Long và Bạch Hổ từ trước tới giờ, con số thương vong của binh sĩ hai quân đoàn đạt đến ba vạn. Nếu không phải là Diệu Hi đúng lúc lấy được đầu của Lý Hạ, dù cho cuối cùng bên mình thắng thì cũng phải trả cái giá càng lớn hơn, trong thời gian ngắn hai đại quân đoàn sẽ không có thể nào tái chiến.


Bạn cần đăng nhập để bình luận