Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 447: Giao Dịch (hạ)

Chương 447: Giao Dịch (hạ)

=== oOo ===


Ánh mắt tất cả mọi người đều lập tức sáng lên.

Từ khi bắt đầu bước vào đại điện đến bây giờ, đây là câu hứa hẹn đầu tiên mà mọi người nghe được từ trong miệng của Hoàng đế Thương Quốc.

Một câu hứa hẹn khiến người ta đầy hy vọng.

Bốn năm đã sớm mài bằng góc cạnh của bọn họ, cho dù là một phần vạn hi vọng cũng đủ để bọn họ phấn chấn, hơn nữa còn là Hoàng đế Thương Quốc tự mình tỏ thái độ.

Đơn giản là niềm vui trời giáng.

Đương nhiên, trong đó cũng có người cảnh giác, ví dụ như Quận Chúa Cơ Khanh Nguyệt kia.

Thân là Quận Chúa, nàng hiểu rõ một vài điều ở cấp độ sâu hơn.

Hoàng đế Thương Quốc cảm thấy hứng thú với thân phận của Công Chúa như vậy, chắc chắn phải có mục đích, chứ không phải chỉ muốn nghe thử về chuyện cũ. Hoặc là hắn có mưu đồ, hoặc là biết một vài tin tức gì đó.

Về phần là tin tức gì... Đây mới chính là điều nàng lo lắng.

- Bệ hạ muốn nghe điều chưa biết, hay muốn nghe cả điều đã biết và chưa biết?

Cơ An Lăng hỏi.

- Ngươi thấy thế nào?

Dương Mộc lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng thầm cười lạnh.

Đây là một nữ tử thông minh, đến bước này vẫn còn thử thăm dò mình, muốn tránh nặng tìm nhẹ.

Lẽ nào trẫm thoạt nhìn là một người rất dễ lừa sao?

Dương Mộc gặp qua không ít nữ nhân thông minh, ví dụ như Diệu Hi, ví dụ như Nguyễn Thải Nhị, thậm chí còn có Hoàng Hậu xem thường chuyện giở trò khôn vặt, tất cả đều là nữ tử vô cùng thông minh, nhiều lần suýt chút làm cho Dương Mộc trúng chiêu.

Nhưng mà, loại người như Cơ An Lăng, hắn vẫn thấy lần đầu tiên.

Bốn năm trước, nàng không biết tới tình hình của Vương triều Đại Lễ và Thương Quốc nên phạm sai lầm là chuyện rất bình thường, nhưng trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, nàng đã giao phong với mình mấy lần.

Từ trên phương diện khí thế đến chủ động về đề tài, lại đến việc lẩn tránh vấn đề mẫn cảm, nàng căn bản không giống với một nữ tử hai mươi mấy tuổi, trái lại giống như một lão hồ ly thường xuyên giao thiệp với người khác, có kinh nghiệm phong phú.

Nếu không phải mình chiếm ưu thế tuyệt đối, ngày hôm nay làm không tốt sẽ bị nàng nắm mũi dắt đi mất.

Cơ An Lăng có phần thất vọng khi biết tâm tư của mình bị nhìn thấu, nhưng nàng ta che giấu rất tốt, vẫn chưa bị người phát giác. Nàng ta nói:

- Nếu bệ hạ đã phái người đến Vương triều Đại Hoành tìm hiểu, chắc ngoại thần cũng không cần nói thừa nữa. Thật ra, địa vị của ngoại thần ở Vương triều Đại Hoành xem như không thấp, chính là Đế cơ nhiếp chính của thế hệ này.

- Trách nhiệm chủ yếu của Đế cơ nhiếp chính là gì? Còn nữa, đừng có mở miệng lại xưng là ngoại thần, các ngươi đã không phải là thần tử của Vương triều Đại Hoành nữa, thân phận bây giờ là tội phạm bị truy nã.

Dương Mộc bỗng nhiên sửa lời.

- Ngoại thần... Không, trách nhiệm của nô tỳ là phụ giúp chuyện triều chính. Chuyện quan trọng của một nước không thể nằm trong tay người ngoài hoàng tộc, trước khi Thiên tử mười sáu tuổi thì đều do thần thiếp làm chủ, thống ngự sáu đại thần phụ chính, cho đến khi Thiên tử mười sáu tuổi tự mình chấp chính, thần thiếp sẽ trả lại đại quyền.

- Thì ra là thế!

Dương Mộc thầm gật đầu nói:

- Ngươi đã là Đế cơ nhiếp chính, nói vậy cũng có thực quyền rất lớn, không biết ngoại trừ quyền lực do thân phận mang đến, còn có nguyên nhân gì khác?

- Có phải bệ hạ muốn hỏi tới ngọc tỷ Thiên tử của Vương triều Đại Hoành hay không?

Cơ An Lăng đáp lại.

Dương Mộc cười. Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái, lúc này mình mới nhắc tới, còn chưa nói rõ ràng thì nàng ta đã tự mình hỏi lại.

Rất thoải mái!

- Trước đây, ngọc tỷ Thiên tử của Vương triều Đại Hoành thật sự bị nô tỳ mang ra ngoài.

Cơ An Lăng dừng lại một lát rồi nói tiếp:

- Trước đây nô tỳ đi qua sa mạc lớn tới Vương triều Đại Lễ, chính là để hợp tác liên minh,. Chúng ta thế đơn sức mỏng, tất nhiên phải có một vài vật chứng minh thân phận, lại thêm Thiên tử tuổi nhỏ đã có phần giống với hôn quân, nô tỳ bị gian thần mê hoặc, cho nên mới mang ngọc tỷ Thiên tử theo bên người.

- Vậy bây giờ ngọc tỷ Thiên tử đang ở đâu?

Dương Mộc nhìn nàng ta hỏi.

- Nô... nô tỳ cả gan xin hỏi bệ hạ, nếu nô tỳ hiến ngọc tỷ Thiên tử cho bệ hạ, đám người nô tỳ có thể được gì?

- Được gì à? Ha ha ha!

Dương Mộc bỗng nhiên cười, nói:

- Ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có khả năng mặc cả sao? Ngọc tỷ Thiên tử chính là một mối họa, không bằng giao cho Đại Thương ta, cầm tới làm giao dịch với Thiên tử mới của Vương triều Đại Hoành, chẳng phải tốt hơn sao?

Cơ An Lăng im lặng.

Dương Mộc nói quả thật không sai, bởi vì đệ đệ đã mất, nàng còn có thể làm thế nào đây?

- Đại Thương ta cũng có thể ủng hộ các ngươi đối địch với Thiên tử mới của Vương triều Đại Hoành.

Dương Mộc bỗng nhiên nói.

- Ý của bệ hạ là...

- Ngươi đoán không sai, giữa quốc gia không có khả năng đơn giản là bạn hay thù, trẫm có thể dùng một miếng ngọc tỷ Thiên tử này giành được thiện cảm của Vương triều Đại Hoành, nhưng cũng có thể đâm lén một đao từ phía sau lưng.

Dương Mộc nói.

Cơ An Lăng nghe được lời ấy lại không nói gì nữa.

Nàng ta hiểu ý của Dương Mộc, trong lòng Dương Mộc, đám người các nàng chỉ là quân cờ mà thôi.

Hơn nữa, còn là quân cờ có thể đem ra dùng bất kỳ lúc nào.

Thương Quốc có thể giúp đỡ bọn họ hay được quyết định bởi phương hướng chiến lược sau này, điều duy nhất nàng ta có thể làm chính là chờ đợi.

- Xin hỏi bệ hạ định lúc nào sẽ cho nô tỳ được tự do?

Cơ An Lăng hỏi.

- Trẫm sẽ không cho ngươi tự do.

Dương Mộc ngồi trên long ỷ, nói:

- Nhưng những người còn lại có thể đi.

- Vậy...

- Sau này hai người các ngươi sẽ vào cung.

Vào... Vào cung?

Cơ An Lăng và Cơ Khanh Nguyệt lập tức cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt chấn động.

Cái gọi là vào cung, chính là trở thành hậu phi của Thương Quốc.

Từ trên một ý nghĩa nào đó, sau khi bọn họ trở thành hậu phi, thì sẽ tương đương với mất đi tự do.

- Không... Không thể nào! An An, nàng không thể nhận lời được!

Trương Toản vẫn quỳ ở bên cạnh, kích động vội vàng hô to.

Bộp...

Hành động này dĩ nhiên là bị ăn một roi mạnh của Cẩm Y vệ, tiếng xích sắt leng keng vang vọng trong đại điện.

Vẻ mặt Dương Mộc trở nên lạnh lùng, trêu tức hỏi:

- Ngươi phản đối à?

Môi Trương Toản giật giật, nhưng cuối cùng không nói ra.

Trong khoảng thời gian bị giam giữ này, hắn đã chứng kiến qua sự khủng khiếp khi Cẩm Y vệ. Có lẽ bởi vì thượng cấp từng căn dặn nên những năm gần đây tuy bọn họ bị hành hạ, nhưng trước sau không ai gãy chân gãy tay, hoặc cơ thể xuất hiện sự tàn tật, tối đa cũng chỉ là một vài vết thương ngoài da mà thôi.

Thậm chí năm sáu nữ tử cùng bị bắt giữ cũng chưa từng bị xâm phạm, tuy về sau hắn mới biết trong cao tầng của Cẩm Y vệ đều xuất thân từ thái giám, ngay cả Cẩm Y vệ canh ngục áp giải bọn họ cũng là từ trong thái giám mà ra, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng trong lòng hắn khiếp sợ đám người cai ngục này.

Bởi vì nhìn những hình phạt dường như rất nhẹ nhàng, nhưng thoạt nhìn không quá tàn nhẫn mới càng làm cho người ta khiếp sợ.

Ví dụ như bốn năm qua, hắn vẫn chưa từng ăn một miếng thịt nào.

Đây tuyệt đối không phải khoa trương, mà là một sự trừng phạt đặc biệt của Cẩm Y vệ đối với tù nhân, cũng là một cách chăm sóc dạy bảo đặc biệt, rất nhiều người bởi vì một miếng thịt nạc mà cũng không tiếc bỏ xuống tôn nghiêm.

- Nô tỳ... tuân chỉ, tạ ơn long ân của bệ hạ.

Cơ An Lăng quỳ xuống dập đầu.

Cơ Khanh Nguyệt có chút do dự, đấu tranh tư tưởng rồi cũng quỳ xuống đất tạ ơn.

Dương Mộc rất hài lòng, cuối cùng đã bước ra được bước đầu tiên.

Xa thân gần đánh, dựa theo khoảng cách của Vương triều Đại Hoành có tính là một loại kết giao xa hay không?

Vũ Quốc, Ngụy Quốc... Ha ha.


Bạn cần đăng nhập để bình luận