Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 454: Sở Hoàng Phẫn Nộ

Chương 454: Sở Hoàng Phẫn Nộ

=== oOo ===


- Buồn cười!

Hùng Mẫn Nột đấm một cái lên trên bàn, tức giận, phẫn nộ quát:

- Trẫm vô lễ với tên nhãi ranh kia khi nào chứ? Từ khi mới bắt đầu tiến vào Thương Thành, cái thành nhỏ cũ nát đó, trẫm cũng bởi vì thưởng thức hắn cho nên chưa bao giờ có nửa phần khinh thường, lúc gặp mặt cũng khách sáo, vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận làm khách, chưa từng vô lễ đối với hắn!

- Hoang đường!

- Lời nói vô căn cứ!

- Nói xấu! Vô sỉ!

Hùng Mẫn Nột rít gào trong đại điện, nội thị trong điện đều nằm rạp trên mặt đất, thậm chí không dám cử động.

Không có cách nào, gần vua như gần cọp. Trong khoảng thời gian này tính tình Hoàng đế Bệ hạ không tốt, đã có không ít nội thị bị trượng hình đánh chết, nguyên nhân chính là làm Hoàng đế Bệ hạ chướng mắt, hoặc lúc đưa nước gì đó bỗng nhiên run tay, làm cho Hoàng đế Bệ hạ khó chịu.

Ngày hôm nay, bệ hạ càng nóng tính hơn, rất dễ xảy ra án mạng.

- Hừ! Đơn giản là khinh người quá đáng. Lần trước, nói xấu trẫm cấu kết với kẻ thù bên ngoài đoạt vị thì cũng thôi, trẫm khoan hồng độ lượng, tất cả đều là do bụng tiểu nhân. Không ngờ người này càng tệ hại hơn, tự nhiên lại một lần nữa dội nước bẩn, bôi nhọ danh tiếng của người khác!

Hùng Mẫn Nột tức giận đến mức run rẩy, trong bụng có nỗi khổ không thể nói ra. Hắn lên ngôi hoàng đế chẳng có chút quan hệ gì với Ngô Quốc, bởi vì hắn vốn chính là trưởng tử, hơn nữa trong các Hoàng tử cũng có biểu hiện xuất sắc nhất, dĩ nhiên nhận được sự tán thưởng của Tiên Đế, được sắc phong làm Thái tử, sau đó thuận lợi kế thừa ngôi vị Hoàng đế.

Căn bản không có âm mưu cùng gian kế gì cả, thuần túy là lời nói vô căn cứ.

Điều này cũng thôi, tối đa chỉ là thêm một ít đề tài cho dân chúng phía dưới nói chuyện sau bữa cơm. Hắn rốt cuộc leo lên ngôi vị Hoàng đế thế nào, thế gia đại tộc biết rõ ràng nhất, mọi người đều coi như nghe một chuyện cười.

Dù sao, nói thế nào đi nữa Ngô Quốc cũng bị tiêu diệt ở thế hệ của hắn, vừa vặn có thể chứng minh hắn quả thật có năng lực phi phàm. Thứ hai, Ngô Quốc đã bị diệt vong nên căn bản không có chứng cứ, không thể làm gì khác được.

Nhưng mà, nói hắn sinh hoạt hậu cung thối nát, có mơ tưởng đối với Vương phi của Hoàng tử, trước đây tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế không vẻ vang, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, ban đầu khi ở Hội minh Thương Thành, hắn ngạo mạn khinh thường Hoàng đế Thương Quốc, cái này thì bảo người ta làm sao chịu nổi!

Đức hạnh của một Hoàng đế là bằng chứng pháp lý.

Hoàng đế thất đức, sau khi truyền ra ngoài, vậy danh tiếng liền hỏng rồi.

Làm không tốt, bị sử quan nước nào đó tưởng thật, ghi chép vào sổ, vậy thanh danh của hắn có thể sẽ thật sự thối hoắc.

Thật là đáng giận!

Liên tiếp mấy ngày, Hùng Mẫn Nột đều ăn không ngon.

Trong đầu hắn chỉ nghĩ tới, cái tin tức không thật này sẽ truyền ra thành hình dáng gì?

Cuối cùng, hắn không nhịn được, phái ra một ít nội thị ra khỏi cung hỏi thăm.

Sau khi nghe ngóng xong, những nội thị về cung quỳ trên mặt đất cũng không dám bẩm báo, cuối cùng cố gắng tìm từ, cẩn thận kể lại.

Nghe được một nửa, Hùng Mẫn Nột đã bắt đầu đập đồ.

Bây giờ, dân chúng trên đường đều bàn luận ầm ĩ về hắn!

Thế tộc Sở Quốc rất cường đại, hoàng tộc không có khả năng hoàn toàn hạn chế ngôn luận của thế tộc, lâu ngày đã hình thành một hiện tượng, chính là ở trong Sở thành, chỉ cần không bôi nhọ người cầm quyền thì đều xem như một loại thảo luận chính sự, là quyền lợi đương nhiên của các lão bách tính.

Các lão bách tính bàn luận về Hoàng đế cũng không người nào quản, như vậy tất nhiên sẽ càng lúc càng kịch liệt, dù sao cũng chính là thật thật giả giả, lời đồn bay đầy trời, suy đoán thất vọng đau khổ gì đó đều có.

- Bệ hạ, những thế tộc kia thật đáng giận, biết rõ những lời đó không phải là thật nhưng căn bản không tiến hành hạn chế, trái lại còn ở phía sau trợ giúp, làm hỏng danh tiếng của bệ hạ.

Một nội thị bẩm báo xong, trong lòng sợ Hoàng đế sẽ nắm lấy mình trút giận, vì vậy lại lấy ra một vài hiện tượng thế tộc không quản mà mình nhìn thấy ở trong thành, lại thêm mắm thêm muối nói một lượt.

- Thế nào?

Hùng Mẫn Nột bị kích thích trí tò mò, hỏi:

- Bọn họ làm chuyện gì?

- Bẩm báo bệ hạ, nô tài hỏi thăm tin tức ở một tửu quán trong thành, lại nghe nói các đại thế gia chẳng những không đứng ra làm sáng tỏ về lời đồn lần này, trái lại còn ở gần đó bí mật trợ giúp, rõ ràng là muốn làm hỏng danh tiếng của bệ hạ. Có người nói, các thế gia trong thành kín đáo phê bình về chuyện bệ hạ trở mặt với Thương Quốc, trong khoảng thời gian này đang phát tán lời đồn, nói học đường hàn môn của bệ hạ là kế sách loạn quốc.

- Buồn cười!

Hùng Mẫn Nột giận dữ, chỉ tay ra ngoài cửa quát:

- Học đường hàn môn rốt cuộc làm loạn nước chỗ nào? Bây giờ vẫn chỉ được phổ biến ở xung quanh Sở thành mà bọn họ đã bịa đặt như vậy, nếu lúc này thật sự mạnh mẽ quyết đoán mở rộng trong cả nước, bọn họ còn không phải muốn lật trời sao!

Trong lòng Hùng Mẫn Nột rất khó chịu.

Vì sao?

Học đường hàn môn là chuyện hắn đắc ý nhất, còn được hắn gửi gắm kỳ vọng cao, mấy năm nay chỉ nhẹ nhàng sắp đặt, chính là để không kích thích thế gia đại tộc, gây ra ngăn cản quá mãnh liệt. Mấy năm nay bởi vì mở rộng ra bên ngoài đã khiến các đại thế gia kiếm được đầy bồn đầy bát, tất nhiên cũng sẽ không có người nào đặc biệt chú ý tới chuyện này, hắn cũng đang chuẩn bị đánh ra quyền thứ hai.

Cái gọi là quyền thứ hai, chính là chuẩn bị thi cử giống như Thương Quốc, chuẩn bị sắp xếp một ít chức quan cho học sinh nghèo.

Không ngờ được, cuộc chiến thôn tính vừa đánh xong, các đại thế gia còn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết lợi ích ngậm trong miệng, đã bắt đầu ngăn chặn kế sách cường quốc này.

Đến trong miệng của bọn họ, tự nhiên lại biến thành kế sách loạn quốc!

Hoàng đế hỏi thăm, nô tài chắc chắn không thể không nói, vì vậy nội thị kia dừng lại một lát mới nói tiếp:

- Hồi bẩm bệ hạ, dưới sự tuyên truyền của thế gia đại tộc, lúc này dân chúng trong dân gian đều cho rằng học đường hàn môn lãng phí rất nhiều tiền tài, tiêu hao tài lực vật lực, còn làm lỡ thời gian của những thiếu niên kia. Đọc sách không có ích với việc làm ruộng, lại không thể dựa vào biết chữ để kiếm tiền, cho nên lãng phí sức dân.

- Đây chính là lý do của bọn họ sao?

Hùng Mẫn Nột cảm thấy bất đắc dĩ. Vốn hắn còn tưởng rằng những thế gia đại tộc này sẽ mang ra lý luận trị quốc thâm ảo gì, không ngờ cuối cùng cũng chỉ đưa ra hai điều đơn giản như vậy.

Lãng phí tài lực?

Có người nào tiêu tiền như nước, vung tiền như rác mua đồ pha lê, lãng phí tài lực như các ngươi sao?

Làm lỡ thời gian của thiếu niên?

Lẽ nào, bán mình làm nô cho các ngươi sẽ không làm lỡ thời gian sao?

Đọc sách không có ích đối với làm ruộng, vậy lại càng thêm mâu thuẫn.

Đọc sách là để làm ruộng à?

Đọc sách là đường ra duy nhất của học sinh nhà nghèo!

Đương nhiên, trên một điểm này, ở Sở Quốc tạm thời còn chưa rõ ràng. Bởi vì chế độ thi cử còn chưa được ban bố, từ góc độ nào đó, trước mắt đọc sách quả thật không nhìn thấy được lợi ích gì, tất nhiên không có bất kỳ ích lợi nào đối với chuyện làm ruộng.

Không thể không nói, các thế gia đại tộc đã chớp được thời cơ, chiếm được ưu thế rất lớn.

Một mặt, tạo dư luận trong dân gian gây bất lợi cho Hoàng đế. Mặt khác, các thế gia đại tộc lại hiếm khi thống nhất ý kiến cao độ, tất cả đều muốn cho Hoàng đế xem thử chút sắc mặt.

Hết lần này tới lần khác, chỉ thiếu chút thời gian là chế độ thi cử sẽ được đẩy ra.

- Đáng giận!

Hùng Mẫn Nột không giấu được khó chịu trong lòng nữa, hắn thầm mắng một câu, sau đó bỗng nhiên nhớ ra điều gì, nói:

- Các thế gia đại tộc giở trò, trẫm sẽ trừng phạt bọn họ sau. Ngươi nói cho trẫm biết, các quốc gia còn lại truyền tới tin tức gì không? Bọn họ rốt cuộc có quan điểm thế nào về những chuyện trên báo kia.

- Bệ hạ, thần dân của các quốc gia khác có cái nhìn thế nào về bệ hạ thì nô tài tạm thời không biết, nhưng nghe nói quân đoàn Thanh Long đóng quân ở biên giới Thiệu Quốc đã có động tĩnh khác thường vào nửa tháng trước.

- Cái gì! Lời này là thật sao?

Hùng Mẫn Nột vô cùng kinh ngạc, mở to hai mắt không dám tin, hỏi lại lần nữa.


Bạn cần đăng nhập để bình luận