Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 496: Phá Thành

Chương 496: Phá Thành

=== oOo ===


Trong lều tướng soái của quân Thương ở ngoài thành.

Khuất Đan cung kính đứng ở một bên, sau lưng hắn là những thi thể nằm đầy đất.

Những thi thể này đều là đám tùy tùng của Sở Quốc đến đây đàm phán

Trên thực tế, Khuất Đan vừa mới đến lều chủ soái liền nói chuyện với Vệ Trung Toàn, dáng vẻ khúm núm như nô tài.

Biểu hiện như thế bị một đám tùy tùng phía sau nhìn thấy, làm sao có thể không chấn động được?

Đương nhiên, khi Khuất Đan đi tới đại doanh của quân Thương, lại chưa từng nghĩ sẽ để cho bọn họ sống sót rời khỏi.

Cho nên bọn họ không thể không chết.

- Đại Nguyên soái, ngày mai ty chức có thể trở về thành, chỉ cần trình lên công văn của Nguyên soái, quân thần Sở Quốc nhất định sẽ tiếp nhận tất cả điều kiện.

- Tất cả điều kiện sao?

- Khởi bẩm Đại Nguyên soái, tân quân Hùng Vũ của Sở Quốc không đủ uy vọng, khi có chuyện liên quan tới tính mạng gia tộc, chúng thần trong triều và hoàng tộc đã sớm lục đục, trong hoàng tộc cũng mỗi người một ý, lúc này Sở Quốc đã sớm không chịu nổi một đòn, đầu hàng là đường ra duy nhất. Cho nên, bất kể là điều kiện gì, chỉ cần có thể làm cho hoàng tộc Sở Quốc giữ được tính mạng thì bọn họ đều sẽ tiếp nhận.

- Ồ... Không chịu nổi một đòn.

Vệ Trung Toàn trầm ngâm một chút, nói:

- Ngày mai ngươi đi về trước, mang theo ý tốt của Đại Thương ta truyền lại cho hoàng tộc Sở Quốc. Tuy nhiên, có thể trao tặng tước vị Hầu tước cho Hoàng đế Sở Quốc, đây là điều kiện mà Hoàng đế Bệ hạ đưa ra, các Vương còn lại có thể nhận được Bá tước... Về phần những sâu mọt trong thế gia quý tộc và hoàng tộc kia đều sẽ không có tước vị, nhưng có thể hưởng đãi ngộ tước dân.

- Vâng, vậy ty chức sẽ đi chuẩn bị ngay, sáng sớm ngày mai sẽ về phục mệnh.

Khuất Đan cúi đầu, chắp tay nói.

...

Sau khi Khuất Đan đi, Vệ Trung Toàn bảo người thu dọn đống thi thể, sau đó lại trao đổi ánh mắt cùng các tướng lĩnh còn lại, không hẹn mà cùng cười.

- Khuất Đan này đúng là thú vị, Sở Quốc có Thừa Tướng như vậy, sao có thể không vong được.

- Bệ hạ mưu tính sâu xa, thời đại thuộc về Đại Thương ta sắp đến rồi.

- Ngày mai, cuối cùng có thể cho các tướng sĩ vào thành, hưởng thụ mấy ngày tốt lành. Mẹ nó, mấy tháng chiến tranh, các huynh đệ còn chưa từng được ăn một bữa ngon.

- Nghe nói đám thế gia quý tộc Sở Quốc rất có tiền, đều là những kẻ làm giàu bất nhân, ngày mai nhất định phải vơ vét một phen.

- Ha ha ha! Sở Quốc vừa bị tiêu diệt, sẽ loại bỏ được mối họa lớn. Lấy thực lực của Đại Thương ta, ngày nay trong thiên hạ còn có kẻ địch nào nữa?

- Đại Thương vạn tuế!

Trong lều chủ soái tràn ngập bầu không khí thoải mái vui vẻ, các tướng chịu áp lực quá lâu, nghĩ đến ngày mai có thể không chiến mà vào thành, thu hết đường sống của Sở Quốc, trong lòng mọi người đều được thư giãn.

- Mọi người im lặng một lát.

Vệ Trung Toàn khoát tay áo, nói:

- Mọi người đừng vui mừng quá sớm! Tuy Hoàng Đô Sở Quốc bị chúng ta bao vây chặt chẽ, nhưng trong thành ngoài thành vẫn còn có đại quân đang đóng giữ, một ngày chưa diệt thì vẫn còn một ngày ở trong uy hiếp.

- Vậy ý của Đại Nguyên soái là...

- Tiếp tục công thành!

Vệ Trung Toàn nói chắc như đinh đóng cột:

- Sở Quốc là nước lớn có lịch sử bốn trăm năm, tự có chỗ kiêu căng của mình, nếu chẳng may trong lòng tồn tại may mắn, dành cho quân ta một đòn bất ngờ thì được một mất mười. Không bằng chúng ta tiếp tục công thành, tất nhiên sẽ làm cho Hoàng đế Sở Quốc dễ bảo. Nếu để chúng ta phát hiện có lòng dạ khác sẽ để cho hắn ngồi xe tù, đi tới Thương Thành tạ tội!

- Vâng!

- Ngày mai, Khuất Dũng dẫn đầu đại quân số một dùng liên nỏ áp trận, công phá cửa thành, sau đó xông thẳng vào Hoàng cung lùng bắt Hoàng đế Sở Quốc.

- Vâng!

- Ba đường đại quân số hai, ba và bốn giám sát hành động của Cấm Vệ Quân và quân cần vương ngoài thành, tuyệt đối không thể để cho chúng ra khỏi nơi đóng quân, tạo thành quấy nhiễu cho đại quân công thành.

- Vâng!

Cuối cùng, Vệ Trung Toàn nghiêm mặt dặn dò:

- Sở Quốc là nước lớn, lãnh thổ bao la, lúc xông vào không thể để cho Sở Hoàng chạy thoát theo ám đạo, bằng không sẽ rất khó bắt được. Vì thế, trọng tâm của đội quân do Khuất Dũng dẫn đầu không ở chiếm Vương thành, mà là bắt được Sở Hoàng! Một khi phá thành, lập tức điều bộ binh chặn giết tàn quân trốn bên trong thành, chặn các đầu đường đánh du kích. Như vậy có thể bảo đảm tuyệt đối không thể sai sót.

- Vậy việc chiêu hàng...

- Ngày mai bất kể thế nào, đại quân cũng không thể bình yên vào thành, nhất định phải nhanh gọn, quyết đoán, thanh thế lớn, không quan tâm Hoàng đế Sở Quốc có đầu hàng hay không,

Đã muốn hành động như vậy, sau khi quân ta xông tới mới có khả năng chiếm các thành trì còn lại dễ hơn! Trung tâm của Sở Quốc mới chính thức vào trong túi Đại Thương ta!

- Vâng!

Các tướng đồng loạt chắp tay, rõ ràng rất kính phục những lời phân tích của Vệ Trung Toàn.

Ví dụ như đám người Khuất Dũng, Hà Tang, Văn Phi,... Vẫn luôn tuyệt đối nghe theo lệnh của Vệ Trung Toàn, điều này không chỉ vì kinh nghiệm, lý lịch và địa vị quyết định, còn bởi vì khi vị Đại Nguyên soái bày trận thật sự kín đáo không chút sơ hở.

Đại quân xuất chinh, người có thể chú ý đến tình hình chỉnh thể của nước địch để lên kế hoạch không phải là không có, nhưng đã ít lại càng ít. Mà người có thể thấy rõ toàn cục giống như Vệ Trung Toàn, lại càng ít hơn.

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Khuất Đan trở về thành một mình.

Nguyên nhân vì sao các sứ thần khác không cùng về, hắn có thể dùng lý do lời lẽ không thỏa đáng chọc giận Thương Quốc để lấp liếm cho qua.

Cho dù có người nghi ngờ, lúc này chỉ cần đầu hàng và đàm phán đáng tin cậy, tạm thời sẽ không truy cứu.

Tất cả đều không nằm ngoài dự đoán của Vệ Trung Toàn.

Không tới một giờ, vô số máy bắn đá và liên nỏ cỡ lớn xếp thành hàng bắn ra những mũi tên và tảng đá giống như mưa, bắn sập cửa thành phía bắc của Sở Thành.

Khối đá mấy trăm cân và tên nỏ giống như trường mâu chẳng khác nào bão tố từ trên trời giáng xuống, thành cổ trăm năm như Sở thành sao có thể chịu nổi.

Vì vậy, tường thành phía bắc vừa sập xuống, Khuất Dũng dẫn đầu đại quân số một lập tức lao vào trong thành như cơn lốc.

Vệ Trung Toàn lại phái ra hai vạn đại quân chặn các đầu đường ở bên trong thành.

Quân thần Sở Quốc đang thảo luận công việc đầu hàng lập tức khiếp sợ, mặt không còn chút máu.

Không phải nói đã tiếp nhận chuyện Sở Quốc đầu hàng sao?

Tại sao sứ thần vừa trở về thành, quân Thương đã đánh tới rồi?

Ngay cả quân phòng thủ cũng không kịp trở tay.

Khuất Dũng dẫn đầu đại quân, chỉ gần nửa canh giờ đã tấn công thẳng vào Hoàng cung.

Không bao lâu lại truyền ra tin tức, Hoàng đế Sở Quốc Hùng Vũ và thần tử thế gia đại tộc chủ yếu trong thành đều bị bắt!

Ngoài thành, Cấm Vệ Quân và đại quân cần vương nhận được tin tức, mới chuẩn bị phát động tiến công quân Thương thì phát hiện trên đầu tường thành đã cắm cờ của quân đoàn Thanh Long, từ đó dập tắt luôn tâm tư muốn cứu viện của bọn họ.

Lần đầu tiên Vệ Trung Toàn luống cuống tay chân, vừa hạ lệnh cho đại quân còn lại chuẩn bị vào thành, vừa hạ lệnh ngăn chặn quân Cấm Vệ, đồng thời bắt đầu chiêu hàng, sau đó lại phải chỉ huy các quân tiến hành phong tỏa các đại gia tộc trong thành.

Tiếp đó, hắn sai người phát ra tin tức, Thương Quốc thật lòng tiếp nhận Sở Quốc đầu hàng, điều kiện cho ra cũng có thể thỏa mãn.

Nhưng mà, điều kiện chính là Sở Quốc phải hoàn toàn đầu hàng.

Bao gồm hoàng tộc và thế gia quý tộc, tất cả gia sản và lợi ích đều phải giao cho quân Thương xử lý.

Qua một canh giờ sau, Vệ Trung Toàn leo lên một chiếc chiến xa, được ba nghìn kỵ binh bảo vệ rầm rập lao vào thành.


Bạn cần đăng nhập để bình luận