Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 492: Thuyền Vận Binh

Chương 492: Thuyền Vận Binh

=== oOo ===


Đừng trách là không báo trước!

Câu nói này trong mắt chư Vương quả thật rất chói tai.

Không nếm qua vị đắng, có Vương gia nào bằng lòng bỏ xuống địa vị của mình?

Câu uy hiếp này lọt vào trong tai của bọn họ, chính là trắng trợn khiêu khích và sỉ nhục.

- Giết chết hắn!

- Bệ hạ, hoàng tộc Sở Quốc không thể mất mặt được, cho dù là mất nước cũng không thể để tiểu nhân sỉ nhục!

Chư vương đều giận dữ.

- Im miệng!

Hùng Vũ đen mặt, nặng nề quát to một tiếng, sau khi dừng lại một lát mới nói:

- Các ngươi đừng làm loạn thêm nữa. Hai nước Thương Sở vẫn có khá nhiều hiểu nhầm, lời lẽ của Sở đại nhân có hơi kích động cũng là do cuộc đời trắc trở vì quý tộc Sở Quốc trước kia, các ngươi cũng nên hiểu và tha thứ một chút đi.

- Nhưng...

- Không nhưng gì cả!

Hùng Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Buổi bàn bạc hôm nay dừng ở đây, chư vương tạm thời trở về phủ đi. Chuyện hôm nay cũng không nên để lộ ra!

- Vâng, chúng thần tuân chỉ...

...

Sở Quỳnh được một đội binh sĩ đưa ra khỏi thành, hắn ngửa mặt lên trời thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng may mắn thoát hiểm!

Ban đầu hắn nhận lệnh tới cung đình Sở Quốc là do nhận được tin ngầm của Khuất Đan, nghe theo Vệ Trung Toàn cắt cử, tới đây thử ý của Hoàng đế Sở Quốc, chuẩn bị tốt chiến lược cho tình hình chiến sự với Sở Quốc sau đó.

Không ngờ được, hắn vẫn thật sự thử ra một vài điều.

Sở Quốc đã là nỏ mạnh hết đà.

Giống như Khuất Đan nói, Hoàng đế Sở Quốc Hùng Vũ là một Hoàng đế vô cùng nhu nhược, hơn nữa cũng không có bao nhiêu trách nhiệm với dòng họ ở Sở Quốc.

Cho dù hắn từng bước ép sát, không ngừng uy hiếp và sỉ nhục vẫn có thể vì mạng nhỏ và tiền đồ của bản thân, cam tâm tình nguyện chịu sỉ nhục và áp bức.

Nếu là một người bình thường, có khả năng xem như người vì việc lớn nhẫn nhịn nhất thời.

Nhưng làm một Hoàng đế lại tuyệt đối được tính là nhu nhược.

So sánh ra, những Vương gia không biết tình hình nổi giận đùng đùng trái lại có khí phách hơn.

Sở Quỳnh quay đầu liếc mắt nhìn thành trì phía sau rồi lắc đầu.

Gỗ mục không thể điêu khắc!

Tòa nhà nghiêng một nửa, Sở Quốc đã không có sức xoay chuyển tình thế nữa.

Không lâu sau đó, tòa thành trì này sẽ là vật trong bàn tay của Thương Quốc, thần dân bên trong đều thần phục Thương Quốc, những quý tộc thế gia trăm năm cao cao tại thượng đều trở thành bình dân.

Không tận mắt nhìn thấy sẽ không có sự so sánh.

Ở trong lòng Sở Quỳnh, kết hợp tất cả những gì mình nghe thấy cùng suy nghĩ và biết được, tất nhiên không tìm được một lý do nào khiến Sở Quốc không diệt vong.

Sở thành với dáng vẻ cổ xưa nặng nề, cấp bậc của những người lui tới rất rõ ràng, bách tính bình thường dè dặt và quý tộc kiêu ngạo hống hách hình thành đối lập rõ nét. Trong mắt người sinh sống ở tầng đáy không có giãy giụa và khát vọng, chỉ có nước chảy bèo trôi, mỗi ngày trôi qua đều không như bọn họ mong muốn.

Thương Thành mới đầy tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, bất kể là thân phận hay địa vị gì, ở trước luật pháp đều là bình đẳng, quý tộc có thể tài trí hơn người nhưng cũng không dám tùy ý giết người, bách tính bình thường thông qua lao động và phấn đấu có thể nhận được cuộc sống tốt hơn, cho dù là xuất thân nghèo khó thấp hèn cũng có cơ hội làm Thừa Tướng.

Đây là do thể chế của triều đình hai nước quyết định, so với Thương Quốc, Sở Quốc không có bất kỳ ưu thế nào.

Nếu lần này Sở Quốc không đầu hàng, thành trình mấy trăm năm lịch sử cũng sẽ bị ngọn lửa chiến tranh phá hủy trong chốc lát, hoàng tộc Sở Quốc thậm chí không có cách nào giữ nổi một chút tôn nghiêm cuối cùng.

- Đi thôi, qua một thời gian nữa, chúng ta sẽ trở lại.

- Được!

Người đánh xe ngựa quát lên một tiếng rồi vung roi, các binh lính mặc giáp bảo vệ bên cạnh cũng đều thúc ngựa đuổi theo, chạy về phía bến tàu ngoài thành.

Sau một ngày, trong lều chủ soái của quân đoàn Thanh Long, Vệ Trung Toàn nghe Sở Quỳnh báo cáo xong liền trầm ngâm suy nghĩ.

Khuất Đan không nói sai, Sở Quốc có thể chiêu hàng.

Vệ Trung Toàn sai người đưa một phần tấu chương đến Thương Thành, lại bắt đầu xoay quanh việc chuẩn bị chiếm đoạt Sở Quốc.

Từ tình hình trước mắt thì thấy được, Thương Quốc vì chặt đứt liên hệ giữa phía đông và phía tây của Sở Quốc, theo Đại Vận Hà tiến vào trung tâm của Sở Quốc, tuy nhận được địa bàn nhỏ hơn Mãng Quốc và Phạm Quốc, nhưng từ trên phương diện chiến lược lại có thể uy hiếp Sở Quốc lớn hơn.

Lấy tình thế trước mắt mà nói, xung quanh Sở Quốc đều đang không ngừng rơi vào tay giặc, chỉ cần quân đội Thương Quốc uy hiếp đối với Sở Thành, như vậy hoàng tộc Sở Quốc căn bản không còn chỗ nào có thể trốn được nữa.

- Bên phía Vân Quốc thế nào?

- Khởi bẩm Đại Nguyên soái, rất nhiều quân đội bên phía Vân Quốc đã rút lui về nước, sau khi tân hoàng Vân Quốc lên ngôi, Đại Hoàng tử Vân Nghị liên kết với chúng thần trong triều phản đối, quân đội ở các nơi cũng đều hưởng ứng, trước mắt hai bên đang hỗn chiến.

- Tình hình chiến đấu thế nào? Khi nào sẽ đánh xong?

- Bây giờ, Đại Hoàng tử Vân Nghị rơi xuống hạ phong. Chắc hẳn... chậm thì một, hai tháng, lâu thì ba tới năm tháng sẽ phân ra thắng bại.

- Một, hai tháng?

Vệ Trung Toàn nhíu mày, nói:

- Một, hai tháng có thể làm gì chứ? Đám người Cẩm Y vệ kia đang làm gì thế không biết?

- Điều này... Tân hoàng Vân Quốc Vân Câu đăng cơ là danh chính ngôn thuận, tất nhiên có thể điều động được rất nhiều quân đội. Nếu không phải Đại Hoàng tử Vân Nghị được Mạnh Hỏa ủng hộ, chỉ sợ từ nửa tháng trước đã thua trận mà bị giết chết rồi.

- Ừm... Lúc này tạm thời gác lại, bản soái tự nhiên sẽ báo cáo với bệ hạ, để Cẩm Y vệ gây ra thêm một chút hỗn loạn, thời điểm mấu chốt cho dù phải giết chết Tân hoàng Vân Quốc cũng phải kéo dài thời gian!

- Đại Nguyên soái nghĩ lại đi, nếu Tân hoàng Vân Quốc bị ám sát, Cẩm Y vệ rất có khả năng sẽ bị lộ, cho dù chúng ta nuốt Sở Quốc vào cũng khó có thể thừa thế xông lên...

- Mà thôi, chuyện này cứ giao cho Cẩm Y vệ đi làm, không phải chuyện tướng soái chúng ta nên suy nghĩ.

Vệ Trung Toàn khoát tay, nói:

- Mang địa đồ tới đây, phải nghiên cứu một chút về chuyện công thành.

Các tướng còn lại đều gật đầu.

Tuy hai bên đang đàm phán, Sở Quốc cũng có lòng muốn hiến quốc đầu hàng, nhưng bên phía Thương Quốc cũng không thể chỉ chờ người ta tới đầu hàng, chuyện bao vây công thành nhất định phải đi trước một bước.

- Thuyền vận binh đến rồi sao?

- Đến rồi, chỉ là số lượng thuyền vận binh xưởng đóng tàu chế tạo có hạn, cho nên...

Vệ Trung Toàn khoát tay áo:

- Ta đã biết chuyện này rồi! Tuy nhiên, những chiếc thuyền vận binh này không phải dùng để vận chuyển binh lính của quân đoàn Thanh Long ta, mà là vận chuyển tân binh trong nước qua, xem như đã đủ rồi.

Các tướng nghe vậy đều tán thành.

Lúc này, binh lực của quân đoàn Thanh Long hết sức phân tán, cũng chỉ có thể điều động được mười lăm vạn binh lính.

Nếu muốn lấy chút binh lực đó để đi bao vây Sở Thành, đơn giản là mộng tưởng hão huyền.

Cho nên bọn họ phải điều binh từ hậu phương qua.

Từ lúc Đại Vận Hà được mở rộng, Thương Quốc đã đặc biệt xây dựng các xưởng đóng tàu, thuyền vận binh chính là một trong số đó, nhiều năm như vậy bọn họ vẫn chưa dùng tới, chính là để có thể phát huy tính bất ngờ trong thời điểm quan trọng.

Tháng tư, ven bờ Đại Vận Hà, dương liễu xanh tốt.

Từng chiếc thuyền vận binh cỡ lớn xuôi dòng.

Thân tàu rất lớn, dưới đáy đều được chế tạo bằng sắt thép.

Xung quanh thuyền là từng lỗ nhỏ, phía sau là từng chiếc liên nỏ cỡ lớn.

Quan trọng nhất là, những thuyền này có tốc độ hết sức nhanh, còn rung động ầm ầm!

Thuyền đi qua nơi nào, từng người dân Sở Quốc đứng ở bên bờ đều sẽ cố gắng quan sát, vô cùng tò mò về chiếc thuyền có hình dáng kỳ lạ này.


Bạn cần đăng nhập để bình luận