Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 115: Thí Nghiệm Liên Nỏ

Chương 115: Thí Nghiệm Liên Nỏ

=== oOo ===


Đề nghị này, không thể nói là không tàn nhẫn.

Phải biết, trong những tướng lĩnh cơ sở kia có không ít giai tầng quý tộc và địa chủ, gia tộc bình thường cũng khá lớn, ít thì mấy chục người, nhiều thì mấy trăm người. Nếu như phải tru di tam tộc, lúc đó sẽ liên lụy rất nhiều người?

Suy nghĩ một chút, lúc xử trí phản loạn trước đó, người bị lăng trì cũng chỉ có hai người Bàn Vương và Trạch Vương...

Nhưng mà, ngoại trừ tàn nhẫn thì phương pháp này đúng là dùng được. Bởi vì hiện tại toàn bộ Thương Quốc mới nghe thấy hình phạt lăng trì đều đã sợ mất mật, những tù binh này bị áp giải đi khai hoang khắp nơi nên ít nhiều cũng nghe nói qua một ít. Hơn nữa Khổng Thượng Hiền cố ý tuyên cáo, đã sớm đem sự hoảng sợ này đâm sâu vào trong lòng tất cả tù binh.

Đối với hình phạt lăng trì này, mọi người có bao nhiêu kiêng kỵ đây? Từ một chi tiết nhỏ liền có thể thấy được, trước khi chấn động lớn xảy ra tại Thương Quốc, vẫn còn có mấy tù binh tìm cơ hội lén lút chạy trốn. Thế nhưng từ khi nghe nói đến thảm trạng của những người chịu đại hình thì khoảng thời gian này không có một ai dám lén lút trốn đi cả.

Nguyên nhân cũng là vì Khổng Thượng Hiền bận việc trong Bộ giáo dục nên không có nhiều tinh lực để ý đến đám tù binh này, do đó đã hạ xuống một đạo mệnh lệnh 'Người trốn đều lăng trì', làm cho cả đội ngũ khai hoang vì đó mà nghiêm túc hơn.

Có lẽ là sợ bọn họ nếm qua ngon ngọt nhiều, nên Khổng Thượng Hiền mới đưa ra đề nghị này.

- Hơi tàn nhẫn một chút, nhưng so với nguy hiểm bạo phát hậu quả, chưa hẳn không phải là một biện pháp hay.

Dương Mộc gật gật đầu, xem như đồng ý với biện pháp này. Dù sau chiến tranh muốn chấp hành cũng không có quan hệ gì, bởi vì so với toàn bộ dân chúng Trịnh Quốc thì mấy trăm người này dù sao cũng chỉ là số ít.

Rất nhanh hơn một trăm Bách phu trưởng được triệu tập đến trước ngự giá, lắng nghe huấn cáo.

Vào buổi trưa, khi quân đoàn Thanh Long đang dùng bữa, Dương Mộc bỏ xuống dáng vẻ của Hoàng Đế, tùy tiện bưng lên một bát cơm của tướng sĩ phổ thông ở trong sọt, ngồi cùng một chỗ với binh sĩ, một bên hiền hoà nói chuyện phiếm, một bên từ từ ăn cơm.

Hình ảnh này làm cho toàn bộ binh sĩ trong quân đoàn Thanh Long vô cùng cảm động, từng người đều nhiệt huyết sôi trào.

Sau buổi cơm trưa, vào lúc binh sĩ đang ra sức thao luyện, Dương Mộc dẫn theo mấy trăm thân vệ, dưới sự hầu hạ của một đám tướng quân đi đến đại doanh tuần tra qua một lượt.

Không thể không nói, quân đoàn Thanh Long sau khi dung nhập nhiều yếu tố huấn luyện của hậu thế đã thoát thai hoán cốt, không chỉ có mỗi huấn luyện chém giết, mà còn truyền thụ các kiến thức và kỹ xảo khác.

- Ồ, đây là…

Bỗng nhiên, Dương Mộc nhìn thấy ở ven đường phía xa có một đám binh sĩ đang đẩy một cái xe nhỏ, nhìn qua rất quen mắt.

Thấy vậy, một tên tướng lĩnh đi theo vội vàng nói:

- Bẩm báo bệ hạ, trước đó vài ngày Công bộ có chế tác ra liên nỏ, sau đó giao lại cho Bộ khoa học kỹ thuật. Trước mắt đã bước đầu nghiên cứu chế tạo ra, đang thí nghiệm ở trong quân doanh của chúng ta.

Liên nỏ…

Dương Mộc kinh ngạc. Không trách nhìn quen mắt như thế, hóa ra là Bộ khoa học kỹ thuật căn cứ vào bức tranh lúc trước hắn phác thảo để chế ra liên nỏ.

Kỳ thực, nỏ chính là một loại dùng máy móc để phóng ra tên, dựa trên cơ sở của cung tên mà cải tiến, xuất hiện ở thời kỳ chiến quốc, đến thời Hán thì nỏ đã có thể liên tục phóng ra, vì thế gọi là liên nỏ. Gia Cát Lượng đem liên nỏ thay đổi, thiết kế để có thể liên tục phóng ra mười mũi tên, phóng ra với tốc độ nhanh, uy lực mạnh mẽ, có được công năng tự động lên đạn, có mô hình như súng máy. Thế nhưng bởi vì thể tích lớn cồng kềnh, do đó không thể mở rộng trên quy mô lớn.

Sau đó, nhà phát minh Mã Quân tiếp tục tiến hành cải tiến, khiến cho nó trở thành một loại liên nỏ có thể bắn tới năm mươi mũi tên, uy lực càng lớn. Thế nhưng bởi quá trình sản xuất rất phức tạp, phải sử dụng mũi tên đặc chế riêng, dần dần đã bị hỏa khí thay thế, hậu nhân chỉ là căn cứ theo miêu tả để chế ra một ít mô hình.

Mà loại liên nỏ có thể bắn ra năm mươi mũi tên này bây giờ đặt ở Thương Quốc thì không gì có thể tốt hơn.

- Đi, đi xem một chút.

Dương Mộc cảm thấy rất hứng thú. Hắn luôn luôn hứng thú đối với việc phát triển khoa học kỹ thuật, đây chính là lực lượng chủ yếu có thể giúp Thương Quốc cạnh tranh trong tương lai,. Lần đầu tiên nghe được có người nghiên cứu chế tạo ra được lợi khí chiến tranh mới có thể ứng dụng vào quân đội, trong lòng hắn đang nóng như lửa đốt.

Một đám người tới gần, mấy binh sĩ đang thí nghiệm nhất thời vô cùng căng thẳng, đều tránh ra một con đường.

Dương Mộc nhìn chằm chằm vào liên nỏ.

Loại liên nỏ này cơ bản có kết cấu rất đơn giản, dưới đáy là một cái nỏ bình thừng, mấu chốt là hộp tiễn mặt ở trên. Tiễn trong hộp được sắp xếp thẳng góc với rất nhiều mũi tên, dưới đáy là quỹ đạo phóng ra, phía trước quỹ đạo có miệng mở, hai bên là cánh cung.

Mà phần trước của hộp tiễn có thể trượt ra trước sau, phần sau dùng trục nối liên tiếp tay cầm, trục quay liên tiếp với hai cánh của liên nỏ, tương ứng với vị trí đỉnh cánh của liên nỏ có một viên kim loại hình trụ .

Tinh diệu...

Tuy rằng đã nhìn quen cơ giới cơ khí hiện đại, thế nhưng sau khi Dương Mộc nhìn thấy vẫn phát sinh cảm thán. So sánh với đồ vật trong thế giới này thì dù chỉ vẻn vẹn là một cái liên nỏ, cũng đã có thể coi là xảo đoạt thiên công rồi.

Dương Mộc tiến lên đùa nghịch một hồi. Bên trong tổng cộng có hơn hai mươi mũi tên, không có khủng bố như phiên bản năm mươi mũi tên đã cải tạo. Nhưng lúc dùng cũng không tránh khỏi đặc điểm cồng kềnh phức tạp, trên căn bản một người thì có thể miễn cưỡng sử dụng, hai người hợp lực thì có thể sử dụng rất tốt.

Có thể nói, một tấm liên nỏ như vậy đủ để bù đắp được một đội cung thủ gồm mười người. Nhưng nếu tính về sự phối hợp đoàn đội thì liên nỏ lại không thể so sánh được.

Nguyên nhân rất đơn giản, từ lịch sử hai ngàn năm của quân đội Trung Quốc cổ đại liền có thể thấy được, chiếm cứ địa vị chủ yếu không phải là nỏ, mà là cung. Bắt đầu từ thời Đông Chu, mâu biến mất, kích biến mất, kiếm tiến vào một quãng thời gian lưu hành, sau đó cũng dần dần phai nhạt ra khỏi lịch sử, đao cũng theo thời đại mà không ngừng biến hóa, chỉ có cung tên là bắt nguồn từ xa xưa.

Cung tên kết hợp với chiến trận của bộ binh và kỵ binh mới là tài nghệ thực sự của Trung Quốc cổ đại, mà không phải là liên nỏ gì đó.

Cho nên mới nói, liên nỏ mặc dù tốt, nhưng cũng chỉ là một loại dụng cụ trong chiến tranh mà thôi, tính cơ động và uy lực phóng nhất định không cách nào thay thế được binh khí chuyên dùng như cung .

- À, bảo Bộ khoa học kỹ thuật gia tăng nghiên cứu phát minh thay đổi, đồng thời trước tiên nên chế tạo ra một nhóm liên nỏ. Tuy rằng trong thời gian ngắn không thể nào hình thành sức chiến đấu với quy mô lớn, thế nhưng đưa vào chiến tranh sắp tới, dọa kẻ địch một chút thì vẫn được.

Dương Mộc quay về phía đám binh sĩ nói.

- Vâng!

Binh sĩ cung kính nói, tựa hồ do dự một chút, đẩy ra một người mặc lại phục bên cạnh.

- Ngươi là?

Dương Mộc đánh giá hắn một hồi. Vừa rồi còn chưa kịp chú ý, lần này đúng là phát hiện hắn ăn mặc rất khác so với đám binh sĩ bình thường.

- Hồi bẩm bệ hạ, tiểu nhân là một tiểu Lại của Bộ khoa học kỹ thuật, phụ trách thí nghiệm lần này, sau đó ghi chép nơi cần cải tiến.

Tiểu Lại nói.

- Vậy thì tốt, ngươi trở lại nói cho u Dã, để hắn trong khoảng thời gian này tổ chức nhân thủ, mấy chuyện trước khác để sang một bên, phải làm ra liên nỏ cho trẫm, phương pháp luyện thép… Uh, cũng để qua một bên. Luyện thép liền giao cho Công bộ đi làm, bảo hắn tập trung tinh lực vào liên nỏ. Nếu như ngày xuất chinh trẫm không nhìn thấy mười chiếc liên nỏ, sẽ lấy đầu của hắn.

- Vâng, tiểu nhân tuân chỉ.

—-


Bạn cần đăng nhập để bình luận