Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 342: Tư Tưởng Mới

Chương 342: Tư Tưởng Mới

=== oOo ===


Ép tiền tài các nước!

Loại hình dung này rất chuẩn xác.

Ví dụ như rượu mạnh, chưng cất rượu độ tinh khiết cao tuyệt đối hơn xa các loại rượu nhạt, chỉ cần là người yêu thích uống rượu, ai không yêu thích thứ này chứ?

Còn có đồ gia vị, nhà nào hơi chút chú ý tới chuyện ăn uống trong nhà thì nhất định sẽ cất giữ một ít.

Một khi ăn quen đồ gia vị, những quý tộc đại lão gia kia có thể bỏ sao.

Dương Mộc hiểu rất rõ điểm này, đồng thời hầu như có thể dự liệu được, từ vương công quý tộc cho tới bách tính bình dân các quốc gia, nhất định sẽ sản sinh ra cảm giác ỷ lại đối với hai thứ đồ này.

Kỳ thực, không chỉ có như vậy. Loại hình thực phẩm như đường mía ở thế giới này cũng rất khan hiếm, dân chúng cũng nhất định sẽ yêu thích. Thế nhưng, bởi vì công nghệ chế tác rất đơn giản, dễ dàng bị sao chép mô phỏng theo, Dương Mộc cũng không có cân nhắc tới nó.

Dù sao, lũng đoạn mới là thủ đoạn thu lợi tốt nhất.

Đi trước một bước, chính là tiền rơi như mưa.

Có thể dân chúng thế giới này không hiểu cái gì gọi là mậu dịch xuất siêu, thế nhưng nhất định sẽ biết tiền trong túi mới là tiền của mình. Lúc đó tiền không ngừng chảy vào Thương Quốc, sau đó bị Thương Quốc dùng để mua chiến mã và lương thực vật tư chiến lược, các loại nguyên liệu gia công, sau đó sẽ bán lại cho bọn họ.

Tuần hoàn như vậy, Thương Quốc sẽ càng ngày càng giàu có, mà những quốc gia chỉ biết thu mua kia sẽ càng ngày càng nghèo túng.

- Bệ hạ! Lập thủ đô là đại sự quốc gia, Công Bộ và Hộ Bộ bên kia, e sợ không đủ lực.

Phạm Hoành Tể bẩm báo.

- Không sao, việc này cũng không cần sốt ruột. Những thứ như tiền tài, ở sau Hội minh tự nhiên sẽ có. Tấn Quốc tích trữ trăm năm, dù cho chỉ chảy ra một ít, cũng sẽ đầy đủ cho chúng ta kiến tạo một toà Đô thành. Hiện tại, thứ trẫm lo lắng nhất chính là chất lượng các ngươi kiến tạo ra làm sao.

Khổng Thượng Hiền và Phạm Hoành Tể có chút buồn bực. Xưa nay kiến tạo Đô thành, không phải là chọn một địa điểm tốt, sau đó xây dựng thành trì là xong sao?

Nên xây làm sao thì cứ như thế, chẳng lẽ còn có ai dám ăn bớt nguyên vật liệu trong lúc kiến tạo Đô Thành à?

- Kính xin bệ hạ chỉ rõ!

Phạm Hoành Tể nói.

- Đô Thành tầm thường, chỉ là những tòa thành trì hơi lớn một chút mà thôi. Cái trẫm muốn kiến tạo, sẽ thay thế Tấn Thành, trở thành tòa thành trì đệ nhất thiên hạ.

Tòa thành đệ nhất thiên hạ?

Trong mắt hai vị Thừa Tướng tràn ngập vẻ quái dị.

Hoàng Đế Bệ hạ nói thật sao?

Đúng là dám nói!

Tấn Thành, cũng hoàn toàn xứng đáng là thành trì đệ nhất thiên hạ.

Nó cũng không phải được dựng lên trong một lần, mà trải qua hơn trăm năm, to to nhỏ nhỏ trên mười lần xây dựng và sửa chữa lại, mang đi hai tòa núi nhỏ, đường sông và các con đường bên ngoài đều là do không ngừng khai quật và tu sửa trên trên cơ sở vốn có, từ đó mới hình thành quy mô như ngày hôm nay. Nó là một đạo rãnh trời mà các thành trì trong thiên hạ không thể vượt qua, cũng là cọc tiêu lớn của các thành trì. Các quốc gia trong thiên hạ, có ai mà không muốn xây dựng đô thành của mình đến quy mô như thế chứ?

Nhưng mà, các quốc gia đã đạt tới chưa?

Sở Thành của Sở Quốc ở trên mặt lớn nhỏ đúng là đã đạt đến mức độ này. Thế nhưng cũng vẻn vẹn là thành trì lớn nhỏ, bất kể là trình độ phồn hoa hay là kiến trúc, đều xa không đạt tới quy mô này.

Mà hiện tại, Dương Mộc lại nói, phải xây dựng một tòa thành trì đệ nhất thiên hạ.

Chuyện này chẳng phải là nằm mộng giữa ban ngày sao?

- Các khanh đang chất vấn trẫm sao?

Dương Mộc uống một hớp trà, nhàn nhạt hỏi.

- Chúng thần không dám! Lão thần cảm thấy, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Thương Quốc ta phát triển Đô thành sánh ngang với Tấn Thành. Chỉ là... Lão thần nhận thấy việc này không thể quá gấp, từng bước từng bước phát triển sẽ càng phù hợp với tình hình của Thương Quốc ta hơn.

- Như thế không phải là nghi vấn sao? Được rồi, các khanh cũng không cần giải thích, trẫm đương nhiên biết ý nghĩ này nghe rất đáng sợ, ở trong mắt các khanh là chuyện rất không thiết thực. Thế nhưng, căn cứ tình huống trước mắt, Thương Quốc có năng lực xây dựng một toà thành trì còn cường đại hơn cả Tấn Thành.

Hai vị Thừa Tướng nhìn nhau một chút, im lặng không lên tiếng, đồng thời cũng có chút buồn bực.

Ở trong mắt bọn họ, Hoàng Đế Bệ hạ cũng không phải một người không thiết thực, coi như đã đánh hạ Tấn Thành, hơi có chút bay bổng, nhưng không hề quá mức đắc ý vênh váo.

Duy nhất có thể giải thích, chắc là thật sự như Hoàng Đế Bệ hạ nói, rất tin tưởng đối với chuyện này.

- Giống như hai vị ái khanh nói, quốc lực bây giờ của Đại Thương ta cũng không phải rất lạc quan. Thế nhưng không nên quên, chúng ta có Bộ Giáo dục và Bộ Khoa học kỹ thuật. Sáu năm kể từ khi thành lập, chúng đã đào tạo ra bao nhiêu nhân tài cho Đại Thương ta, nghiên cứu phát minh ra bao nhiêu thứ tốt? Lẽ nào hai vị không nghĩ tới áp dụng những thứ đã học, mang những kỹ thuật mới này để xây dựng thành trì sao?

- Bệ hạ muốn chỉ...

- Hiện tại, đang có một phần học sinh học tập hai môn Toán học và Vật lý đúng không? Trên mặt xây dựng, hai môn học này có rất nhiều chỗ giúp ích, cộng thêm trẫm truyền thụ một ít học thức liên quan tới phương diện xây dựng thành trì, sẽ không có độ khó gì. Lại nói, chúng ta có xi măng, xây dựng tường thành, mặt đường và một ít kiến trúc trong thành, có vấn đề gì sao?

Mấy câu nói, để hai vị Thừa Tướng hiểu ra. Dường như đã nghe hiểu, thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại thì lại tựa hồ không quá tin tưởng.

- Bệ hạ, khu dân cư kia cũng dùng xi măng sao?

Khổng Thượng Hiền hỏi.

- Đều dùng, nhất định phải dùng vật liệu tốt nhất. Không chỉ dùng xi măng, mà còn phải dùng gạch nung để xây dựng. Dân cư bình thường có thể xây dựng hai tầng, nóc nhà dùng gạch vụn rắc. Thế nhưng loại kiến trúc cỡ lớn, nhất định phải ba đến bốn tầng mới được. Dù cho có sau trăm tuổi, cũng vẫn sẽ rắn chắc vững bền.

Gạch nung...

Hai vị Thừa Tướng yên lặng đọc một câu trong lòng, sau đó liền thông thoáng hơn.

Cái gọi là gạch nung, kỳ thực là lúc nung ra xi măng, cũng đã nghiên cứu ra được. Thế nhưng, thứ này trải mặt đường thì quá giòn, xây dựng phòng ốc lại quá nhỏ, không giống như gạch xanh đông ấm hè mát, vì thế cũng không thể nào mở rộng.

Hiện tại Hoàng Đế Bệ hạ vạch ra, sau đó muốn dùng loại gạch nung giản tiện này để xây nhà, để bọn họ có một chút nửa tin nửa ngờ.

Sở dĩ dân chúng bình thường lựa chọn dùng gạch xanh làm nhà, ngoại trừ có thể đông ấm hè mát ra, còn có một nguyên nhân là vì nó có tính dán tốt hơn với bùn nhão, không dễ dàng sụp đổ. Bình thường, bách tính nông thôn đều dùng gạch đất, bách tính trong thành dùng gạch xanh.

Dùng gạch xanh là có thể xây nhà hai tầng. Ví dụ như hai bên đường phố, cơ bản đều là loại kết cấu này.

Có điều, nếu như thật sự đem gạch nung kết hợp với xi măng, thì thật sự có khả năng xây được những căn nhà hai đến ba tầng, đồng thời còn rắn chắc hơn nhiều so với loại nhà một tầng trong phố phường kia.

Hơn nữa, gạch nung xây nhà còn có một điểm mà gạch xanh và gạch đất không so được.

Đó là khả năng phòng cháy.

Bởi quan hệ tới vật liệu, cho nên gạch xanh xây nhà cần rất nhiều gỗ làm kết cấu liên tiếp, gạch đất cũng cần rất nhiều cỏ tranh, như vậy sẽ không quá chắc chắn, mà còn dễ dàng xảy ra cháy lớn. Hàng năm đều sẽ có rất nhiều nhà bị hủy trong hỏa hoạn, một khi trong thành có nhà bị cháy thì càng thêm gay go. Dưới sự lan tràn của hỏa hoạn, thậm chí có thể thiêu hủy cả nửa thành trì. Bởi vậy mà nghề nghiệp phu canh hưng khởi, chính là dùng để nhắc nhở và giám sát hoả hoạn.

Gạch nung, có thể giảm khả năng xảy ra hoả hoạn xuống thấp nhất.


Bạn cần đăng nhập để bình luận