Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 193: Giam Lỏng?

Chương 193: Giam Lỏng?

=== oOo ===


Việc này quỷ dị, nhưng liên quan đến các quốc gia, cũng không phải là chuyện mà Dương Mộc có thể thay đổi được. Tin chắc là các quốc gia ít nhiều cũng có thám tử ở trong thành, Hoàng Đế các quốc gia trong Hồng Lư Tự quán cũng có thể nghe được tin tức.

Chí ít, từ thái độ trước mắt của Tấn Quốc thì chắc là không dám làm quá mức, trung tâm của các quốc gia cũng không phải là Hoàng Đế, mà là quốc lực. Một khi Hoàng Đế các quốc gia đều xảy ra chuyện ở Tấn Quốc, như vậy bá chủ như Tấn Quốc cũng sẽ kết thúc.

Quả nhiên, vào giờ lên đèn, Thiếu Khanh Hồ Khí của Hồng Lư Tự từng nghênh đón hắn trước đó đến đây bái kiến, đưa tới chút đồ vật trân quý, đồng thời nói rõ hành động lần này của Tấn Quốc thuần túy là vì lo lắng cho an nguy của Hoàng Đế các quốc gia, xin Dương Mộc không cần suy đoán, đến thời điểm thì Hoàng Đế Tấn Quốc sẽ tự mình giải thích.

Hồ Khí đã mang Hoàng Đế Tấn Quốc ra để nói thì hắn cũng nên cho đại quốc kia chút mặt mũi, Dương Mộc cũng không làm khó dễ hắn. Chí ít từ trước mắt cho thấy Tấn Quốc không có dự định xé rách da mặt với các quốc gia khác.

Chỉ là lần hội minh này sẽ lấy loại phương thức nào tiến hành, thật đáng để mong chờ.

Trước khi cáo từ, Hồ Khí lại lần nữa giới thiệu cho Dương Mộc về chợ đêm ở Tấn Thành, mãnh liệt đề cử hắn đi ra bên ngoài dạo chơi một chút.

Dương Mộc nói thầm trong lòng, chợ đêm Tấn Thành này là nhà ngươi mở sao?

Ta ra ngoài chơi một lần là để nhà ngươi kiếm tiền?

Theo lý mà nói, Hoàng Đế các nước đến đây hội minh, Tấn Quốc nên thi hành lệnh cấm đi lại vào ban đêm để bảo đảm an toàn mới đúng. Việc cổ động Hoàng Đế các quốc gia ra ngoài du ngoạn vào buổi tối như thế, thực sự có chút hoang đường.

Dương Mộc cũng không bị hắn lay động, lấy lí do đi đường mệt nhọc cần tĩnh dưỡng để từ chối.

Điều này làm cho Hồ Khí có chút xấu hổ, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, mà muốn nói lại thôi.

Đương nhiên, cũng không phải là vì chợ đêm chơi không vui, hắn cũng rất mong chờ đối với chợ đêm. Thế nhưng đi đường mệt nhọc nửa tháng, trước mắt không phải còn có trò chơi vui hơn sao?

Buổi tối, Dương Mộc dưới sự hầu hạ của Diệu Hi tắm một lượt, hai người làm một trận hồ thiên hồ địa.

Diệu Hi mới nếm thử nam nữ hoan ái có thể nói là thực tủy biết vị, trong lòng tràn đầy vui mừng, cũng rất thoải mái. Ở điểm này nàng tốt hơn nhiều so với Hoàng Hậu, dù Dương Mộc rất có kinh nghiệm, nhưng cũng thiếu chút nữa bị đánh tơi bời.

Cuối cùng, Dương Mộc thấy thực sự không thể hàng phục được nàng, liền vận chuyển Trường Xuân Công. Không tới nửa khắc đồng hồ đã khiến nàng liên tục xin tha, kêu thảm thiết không thôi.

Tiếng rên rỉ uyển chuyển cả nửa buổi tối khiến cho Cơ Linh Nhi chờ đợi ở bên ngoài gò má nóng bừng. Dù cho sau nửa đêm âm thanh đã dần dần ngừng lại, nhưng cũng làm cho nàng ở trên giường lăn qua lộn lại không thể nào ngủ được.

Liên tiếp hai ngày, khiến cho nữ quan đế lệnh Cơ Linh Nhi ở ngoài màn hầu hạ, vành mắt đã sắp chuyển thành đen.

Rốt cuộc vài ngày sau, Dương Mộc phát hiện tình huống có chút không đúng.

Không chỉ có hắn cảm thấy không đúng, toàn bộ người trong Hồng Lư Tự quán đều thấp thỏm không yên.

Ngày 13 tháng 5, là kỳ hạn ước định hội minh.

Thế nhưng đến tận ngày đó, Hoàng cung Tấn Quốc lại không có bất kỳ tin tức nào.

Chỉ có Chính Khanh và Thiếu Khanh của Hồng Lư Tự quán bôn tẩu khắp nơi để giải thích.

Mà lý do chính là thân thể Hoàng Đế Tấn Quốc phát bệnh, thêm vào đó là việc chuẩn bị có chút chậm trễ, làm trễ nhật trình.

Lúc này Hoàng Đế các quốc gia đều yêu cầu gặp mặt Hoàng Đế Tấn Quốc, thế nhưng đều bị ngăn cản.

Hồng Lư Tự không đưa ra bất kỳ lý do gì, đều là lấp liếm cho qua.

Đối với quan chức của Hồng Lư Tự thì việc tìm một lý do qua loa lấy lệ là chuyện vô cùng đơn giản, chiêu này đã vận dụng đến mức không thể quen hơn. Trước kia, sứ thần các quốc gia đến Hồng Lư Tự quán thì chẳng khác nào đã rơi vào bẫy rập, thời gian hay an bài gì đó đều thân bất do kỷ, người bị các loại lý do lấp liếm cho qua nhiều vô số kể.

Thế nhưng lần này, bọn họ đã tính sai.

Hoàng Đế các quốc gia không phải sứ thần. Thân là cửu ngũ chí tôn, mọi người ở quốc gia của mình đều là nhất ngôn cửu đỉnh, quanh năm quen sống trong nhung lụa, tất cả thần tử đều nơm nớp lo sợ, xưa nay chỉ có bọn họ muốn làm gì thì làm, khi nào phải chịu đựng tính khí của thần tử?

Cho dù là thần tử Tấn Quốc cũng không được.

Cùng ngày đã có hai Thiếu Khanh của Hồng Lư Tự bị Hoàng Đế Nguyễn Quốc và Hoàng Đế Đặng Quốc tức giận sai người đánh giết tại chỗ, đẫm máu trước Hồng Lư Tự, đồng thời sai người đưa đến trước cửa Hoàng cung Tấn Quốc.

Phơi thây hai canh giờ, cũng không thấy Hoàng cung Tấn Quốc có phản ứng chút nào.

Hoàng Đế các quốc gia tuy rằng rất giận dữ, nhưng cũng bận tâm đến thân phận, cuối cùng cũng không làm ra việc tụ chúng xông vào Hoàng cung.

Chuyện chỉ có đến đó rồi kết thúc, có thể nói là qua loa đến cực điểm.

Chỉ là lần này, đám quan viên luôn luôn kiêu ngạo trong Hồng Lư Tự rốt cuộc cũng bị đánh thức.

Bọn họ đã ý thức được, vào lúc này, Tấn Quốc dù mạnh mẽ hơn nữa cũng không có quan hệ với bọn hắn, dù cho Hoàng Đế các quốc gia giết hết toàn bộ Chính Khanh và Thiếu Khanh của Hồng Lư Tự, thì triều đình đang đuối lý cũng sẽ không thể ra mặt cho bọn họ.

Các quan lại của Hồng Lư Tự cúi thấp đầu, nơm nớp lo sợ hầu hạ Hoàng Đế các quốc gia, đồng thời ra sức kéo dài thời gian.

Thế nhưng Hoàng Đế các quốc gia tính khí quá lớn, từng người đều muốn rời Tấn Thành, bãi giá về nước.

Các quan lại ở Hồng Lư tự có thể coi là gấp đến hỏng rồi. Hoàng Đế các quốc gia đều hồi quốc, còn có thể gọi là hội minh sao?

Dù chỉ đi một người, đến lúc đó Hoàng Đế Bệ Hạ chắc sẽ khai đao với toàn bộ Hồng Lư Tự.

Nhưng những quan viên này lập tức phát hiện, mấy Hoàng Đế có ý định rời đi đều giận đùng đùng trở lại.

Sau khi nghe ngóng mới biết, hiện tại toàn bộ Tấn Thành đã bị quân đội phong tỏa, xe ngựa của Hàng Đế các quốc gia căn bản không đi ra được, cũng không liên lạc được với thân vệ ngoài thành.

Nói cách khác, mọi người đều bị giam lỏng.

Tin tức này truyền tới tai Dương Mộc, khiến hắn đang xem một ít tạp thư phải nhíu mày.

- Bệ hạ, chúng ta có cần liên lạc với Cẩm Y Vệ trong thành để ra khỏi thành trong đêm?

Thẩm An hỏi.

Dương Mộc thả sách xuống, thản nhiên nói:

- Chúng ta có nhiều người như vậy, coi như ra được khỏi thành thì có thể đi được không?

- Nô tài nguyện ý chặn ở phía sau, để Diệu Hi nương nương hộ tống bệ hạ về nước.

Thẩm An bày ra dáng vẻ thẳng thắn cương nghị.

- Thuộc hạ nguyện liều chết vì bệ hạ ——

Tất cả thân vệ đều quỳ một chân trên đất, rút ra binh khí bên hông.

- Dừng! Nói cái gì đó, há mồm ngậm miệng đều là chết, hiện tại có người khiến cho các ngươi phải chết sao?

Dương Mộc nhàn nhạt liếc bọn họ một chút, sau đó nhìn về phía Diệu Hi bên cạnh, hỏi:

- Tối hôm nay, chúng ta đi dạo chợ đêm một hồi. Nàng thấy sao?

Ah?

Chợ đêm?

Không chỉ thái giám và thân vệ kinh sợ, ngay cả Diệu Hi cũng không thể phản ứng lại ngay được.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của Dương Mộc, lại dựa vào sự thông minh của nàng thì thoáng cái đã hiểu rõ, trên mặt mang theo vẻ quyến rũ:

- Nô tì, nghe bệ hạ.

Một đám thái giám và thân vệ đều hai mặt nhìn nhau.

Vào lúc này, Hoàng Đế Bệ Hạ không nghĩ tới thoát thân, còn muốn đi dạo chợ đêm?

Buổi tối mấy ngày trước cũng không nghe nói là muốn đi chợ đêm mà, bây giờ xảy ra chuyện lại có lòng dạ thảnh thơi đi dạo chợ đêm?

Lẽ nào, trong này có mưu kế gì?

- Nô tài cả gan xin hỏi bệ hạ, đã có kế thoát thân gì hay chưa?

Chung quy là vì an nguy của Dương Mộc, Thẩm An lấy can đảm hỏi.

Dương Mộc có chút không biết nói gì, ta hiện tại là loại người đầy bụng âm mưu quỷ kế sao?

- Đừng nói nhảm, cứ ra ngoài chơi một buổi tối đã, chuyện khác ngày mai lại nói.

Dương Mộc cũng không phí lời, trực tiếp mặc thêm một cái áo choàng rồi đi ra ngoài.


Bạn cần đăng nhập để bình luận