Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 469: Tiếp Kiến

Chương 469: Tiếp Kiến

=== oOo ===


- Chức quan của ngươi, không những là do Thương Quốc cho. Hơn nữa, trong tương lai còn cần dựa vào Thương Quốc che chở.

Cổ Nghị nói.

Khuất Đan còn đang ngây dạ. Trải qua Cổ Nghị chỉ điểm, trong lòng hắn trở nên rộng rãi sáng sủa.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu không có Thương Quốc mạnh mẽ, những năm này hắn làm sao có thể tạo ra một loạt thành tích?

Nếu không phải Thương Quốc mạnh mẽ, hai lần chiến thắng quân Sở, làm sao hắn có khả năng lên làm Chính Khanh của Đại Hồng Lư tự?

Hơn nữa, ở trong thâm tâm, hắn cũng hiểu rõ lí do tại sao mình lại được nhận nhiều lễ ngộ của Bộ Ngoại giao Thương Quốc trong những lần đàm phán như vậy.

Còn không phải là vào năm đó, hắn phụng mệnh đi sứ đến Thương Quốc, may mắn được Hoàng đế Thương Quốc ưu ái, yêu mến nhân tài muốn đào về Thương Quốc nhưng không được, sau đó để Bộ Ngoại giao quan tâm một chút hay sao?

Trong lòng Khuất Đan sáng như gương, đồng thời cũng càng ngày càng thất vọng đối với Sở Quốc.

Vì sao?

Toàn bộ triều đình Sở Quốc, chênh lệch quá lớn với Thương Quốc.

Ở Thương Quốc, coi trọng chính là năng lực. Phàm là chức quan, chỉ người có tài mới chiếm được.

Mà ở Sở Quốc, dựa vào gia thế để nắm giữ.

Cứ lấy bản thân hắn làm ví dụ, ở trong mắt Hoàng đế Thương Quốc, mình là một nhân tài có thể ngộ không thể cầu, mà ở trong mắt vị được tôn là quốc trụ Sở Quốc Cổ công này, lại là một người ngu hữu danh vô thực.

Mà nguyên nhân bị cho rằng là người ngu, đơn giản chỉ vì hắn không hiểu được loại hình câu tâm giác đấu trên triều đình, không hiểu được phỏng đoán của Hoàng Đế và tâm tư các đại thần.

Trong triều đình Sở Quốc, mọi người đều đem tinh lực dùng để làm những việc này!

Có tài nhưng không gặp thời!

Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng Khuất Đan vào thời khắc này.

Tuy rằng, hắn cũng không biết, cái gọi là có tài nhưng không gặp thời, chỉ là một cái bẫy Hoàng đế Thương Quốc giăng cho hắn mà thôi...

- Kính xin Cổ công chỉ giáo, tại hạ nên làm như thế nào?

Khuất Đan bày ra bộ dạng khiêm tốn, bởi vì hắn biết, lúc này cho dù mình oán giận như thế nào đi nữa, thất vọng đối với quan trường Sở Quốc như thế nào đi nữa, đều là chuyện vô bổ, chính mình vẫn cần sinh sống ở bên trong chế độ này.

Còn không bằng hướng về vị Cổ công đã nhận định chính mình ngu dốt, xin chỉ giáo một phen, cố gắng để con đường làm quan trong tương lai có thể càng thêm thông thuận.

- Cũng không cần quá lo lắng!

Cổ Nghị phất tay với hắn một cái, nói:

- Đại Sở ta truyền thừa mấy trăm năm qua, cách cục của thế gia đại tộc cũng không phải là nhất thành bất biến. Có lẽ đến đời này của ngươi, chính là thời cơ để một cái thế gia khác quật khởi.

Khuất Đan vội vàng nói:

- Đa tạ Cổ công chỉ giáo, tại hạ vô cùng cảm kích.

- Đừng vội cám ơn!

Cổ Nghị khoát tay áo một cái, vừa chống gậy đi về hướng phòng ốc vừa nói:

- Việc cấp bách là bàn bạc xong xuôi với Thương Quốc! Nếu như tiếp theo không thể đàm phán xong xuôi, mọi thứ đều là làm không công, cái chức vụ Chính Khanh này của ngươi tất nhiên cũng không gánh nổi.

- Vãn bối thụ giáo!

Khuất Đan chắp tay.

Cổ Nghị thở dài một hơi, chống gậy trở về phòng mình.

Khuất Đan ngửa đầu, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.

...

Trên Tử Thần điện, Dương Mộc ngồi ở trên long ỷ, nhàn nhạt nhìn chằm chằm Khuất Đan.

Kỳ thực ở trong lòng của hắn, hắn không muốn gặp đoàn sứ thần Sở Quốc.

Thế nhưng, dù sao thì cũng có việc cần tính toán, không nên kéo dài thời gian, vì vậy cũng chỉ có thể lệnh cho Bộ Ngoại giao tiếp xúc.

Ngay ở mấy ngày trước đây, sau khi trải qua một cuộc đàm phán, song phương đã đạt thành rất nhiều nhận thức chung.

Sở Quốc đưa tặng lượng lớn bảo vật, đồng thời cũng trình quốc thư, không cầu hai nước có thể nối lại tình xưa, chỉ cầu hai nước có thể một lần nữa xây dựng quan hệ bang giao, khôi phục buôn bán qua lại, từ từ tiêu tan hiềm khích lúc trước.

Đối với việc này, Bộ Ngoại giao nắm giữ thế chủ động, đương nhiên sẽ không tùy tiện nói điều kiện cho xong. Sau một phen giằng co, cuối cùng Bộ Ngoại giao biểu đạt nguyện vọng, Thương Quốc muốn xây dựng một cái Đại Vận Hà.

Đoàn sứ thần Sở Quốc ý thức được, đây là một trong số những điều kiện Thương Quốc đưa ra. Ngay sau khi hiểu qua loa được cái gọi là Đại Vận Hà thì lập tức đáp lời, đồng ý hiến cho Thương Quốc năm triệu lượng bạc, trợ giúp Thương Quốc xây dựng Đại Vận Hà, đồng thời cũng đồng ý xây dựng một cái Đại Vận Hà ở Sở Quốc, kết nối với hệ thống kênh đào của Thương Quốc.

Sau khi tỏ thái độ, Sở Quốc coi như đã được vé vào cửa tiến cung gặp vua.

Dương Mộc tính toán trong lòng một lát, cũng đã tới thời điểm gặp mặt đoàn sứ thần Sở Quốc.

Có điều, tiếp kiến có thể, nhưng phải là người có chức quan đủ trọng lượng tại người.

Ví dụ như mấy người trong hoàng tộc kia, hoặc là Thừa tướng Cổ Nghị đã lui về nghỉ hưu từ trước, đều không đủ tư cách vào gặp.

Cuối cùng, cũng chỉ còn Khuất Đan có thể trực tiếp gặp mặt Hoàng đế.

- Ngoại thần Khuất Đan, khấu kiến Hoàng đế Bệ hạ Đại Thương.

- Hừm, đứng lên đi!

Dương Mộc nhàn nhạt liếc nhìn hắn một chút, thấy trên người hắn mặc quan phục Sở Quốc, vì vậy nói:

- Một thân áo quan Chính Khanh này, mặc đã quen thuộc chưa?

- Khấu tạ bệ hạ quan tâm, ngoại thần cảm thấy cũng không tệ lắm.

Khuất Đan chắp tay, ngừng một chút nói:

- Hoàng đế Bệ hạ Đại Sở ban thánh ân, lệnh cho ngoại thần yết kiến bệ hạ, vì thế đã ban cho thần chức vụ Chính Khanh.

- Ồ? Lẽ nào, ngươi thật sự cho rằng là mình nhận được ân đức từ Hoàng đế Sở Quốc sao?

Dương Mộc lạnh lùng nói một câu đầy thâm ý.

Khuất Đan cúi đầu, không nói gì.

Thế nhưng, có thể thấy được thân thể của hắn có chút run rẩy, trong lòng cảm thấy rất căng thẳng.

- Hừ!!!

Dương Mộc vung ống tay áo một cái, cũng không nói lời nào, từ long ỷ đứng lên, sau đó muốn đi ra ngoài.

Bịch!

Một âm thanh gấp gáp vang lên, Khuất Đan quỳ trên mặt đất, vội vàng nói:

- Thương Hoàng Bệ hạ vun bón chăm sóc, ngoại thần cửu tử khó báo!

- Cửu tử khó báo?

Khuất Đan kinh hoảng không ngớt, lo lắng vì thật vất vả mới có cơ hội được yết kiến Hoàng đế lại sắp tuột mất, vì thế vội vàng nói:

- Bản thân ngoại thần vốn chỉ là quan viên nhỏ, ở trong triều thường hay bị bắt nạt. Nhận được bệ hạ thưởng thức, có lòng muốn thu nhận, nhưng mà ngoại thần lại không biết cân nhắc, cô phụ thánh ân, lần này đến Thương Quốc lại được nhận sự giúp đỡ từ bệ hạ, ngồi lên được vị trí Chính Khanh... Tất cả những điều này, đều là vạn hạnh của ngoại thần!

- Hừm, ngươi biết vạn hạnh là tốt rồi.

Dương Mộc nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Trước mắt Đại Thương ta phát triển không ngừng, mà Sở Quốc ngươi tự tin mình là đại quốc, không coi ai ra gì, không thể tránh khỏi sẽ bị thời đại vứt bỏ. Liền nói về hiện tại, tại sao Hoàng đế Sở Quốc ngươi lại cử các ngươi đến tu sửa mối quan hệ với Thương Quốc, không phải vì nguyên nhân này sao? Gặp hay là không gặp, cũng chỉ cần một câu nói của trẫm mà thôi! Mà để ngươi làm chức Chính Khanh này, chính là thái độ của trẫm.

Nghe được lời nói ấy, Khuất Đan cúi đầu, trái tim đập thình thịch.

Hoàng đế một quốc gia lại nói nhiều lời đối với một ngoại thần như vậy, hơn nữa còn là của một quốc gia bại tướng, đây là loại thái độ gì?

Trong lòng hắn, mơ hồ cảm thấy Hoàng đế Thương Quốc có lời gì muốn nói.

Không ai sẽ tin tưởng, Hoàng đế một quốc gia sẽ vô duyên vô cớ tính toán nhỏ nhặt với một thần tử của địch quốc.

Lẽ nào...

Trong lòng hắn mơ hồ đoán được điều gì.

- Khuất Đan à, ngươi là một nhân tài, trẫm cũng là một người yêu nhân tài, ngươi hà tất phải lăn lộn ở triều đình Sở Quốc dơ bẩn kia làm gì? Không bằng đến Thương Quốc ta, chắc chắn sẽ lập nên một phen thành tựu.

Khuất Đan lúng túng một hồi không thể mở miệng, trong lòng có chút ý động, thế nhưng lúc này lý trí tỉnh táo nói cho hắn rằng không thể đáp ứng.

Ngay trong thời điểm mẫn cảm này, nếu như hắn đi ngược Sở Quốc để đến nhận chức ở Thương Quốc, như vậy nhất định sẽ dẫn tới Sở Quốc náo động, toàn bộ gia tộc Khuất thị chắc chắn phải gánh chịu lửa giận của cả triều đình.

Đúng vậy, hắn cũng có cảm giác mình có tài nhưng không gặp thời, khát vọng thi triển hoài bão của bản thân.

Thế nhưng, tuyệt đối không đến mức độ hy sinh cả gia tộc, hy sinh cốt nhục.

Hơn nữa, trải qua mấy câu nói vừa nãy, hắn mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận