Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 390: Nữ Đế Trầm Luân

Chương 390: Nữ Đế Trầm Luân

=== oOo ===


Trong Dục Linh Cung.

Dương Mộc ngáp một cái, dụi dụi đôi mắt, trên gương mặt mang theo vẻ mệt mỏi không thể xua tan.

Hơi thoáng cúi đầu, hắn nhìn liếc qua Nữ đế nằm trong lồng ngực mình, lại nhìn một chút sang hai người phụ nữ ở hai bên trái phải, khóe môi vểnh lên đầy đắc ý.

Quả nhiên, Trường Xuân Công danh bất hư truyền.

Thật sự chưa từng nếm thử qua mùi vị sảng khoái như vậy.

Nếu như trước đây, một buổi tối vận động kịch liệt như vậy, cho dù có khỏe như trâu cũng không chịu nổi.

Nhưng mà tối hôm qua, dĩ nhiên khiến cho ba người phụ nữ phải liên tục xin tha.

Loại năng lực này không phải mỗi người đàn ông đều có được.

Trước đây có một câu tục ngữ “Không sợ cày hỏng ruộng, chỉ có trâu mệt chết”.

Thực tế đã chứng minh, câu nói này là không chính xác.

- Ngày hôm nay, dường như là ngày cử hành Hội minh.

Dương Mộc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đã hửng sáng, có lẽ Hoàng đế các nước đều đã chuẩn bị sẵn sàng tham gia nghi thức tế thiên để bắt đầu Hội minh.

Nếu là Hội minh, vậy khẳng định không thể thiếu được Nữ đế Nguyễn Quốc.

Lập tức, hắn đưa tay luồn vào trong chăn, mò mẫm tìm tòi.

Không quá mất thời gian, Nữ đế Nguyễn Quốc đã tỉnh giấc rồi, ngẩng đầu lên nhìn Dương Mộc với vẻ mặt lạnh như băng.

So với dáng vẻ ung dung những ngày bình thường, giờ đây trên gương mặt Nữ đế mang theo nước mắt, trên làn da trắng mịn còn lưu lại màu ửng hồng chưa kịp tan đi. Bởi chiếc chăn bị xốc lên, còn có thể nhìn thấy rõ chỗ ngực nàng có in mấy dấu răng.

Lúc này, nàng cuộn mình trong chăn, giống như một con cừu non đợi làm thịt.

Đương nhiên, trên thực tế con cừu non này đã bị làm thịt từ tối hôm qua rồi.

Hơn nữa, là chủ động bị giết.

Điều này phải quy công lao cho viên thuốc của Diệu Hi, theo Dương Mộc thì nó quả thực là thần dược, có thể làm cho một Nữ đế của một quốc gia, một xử nữ chưa từng trải qua chuyện này trở nên điên cuồng mất lý trí như vậy, thực sự khó mà tin nổi.

- Đê tiện!

Bỗng nhiên, Nữ đế khẽ quát lên một tiếng.

- Đêm qua, mấy lần sau đó, không phải chính nàng cầu trẫm sủng hạnh hay sao? Thế nào mà trời vừa sáng, lại mang sắc mặt như vậy.

Dương Mộc xem thường. Phải biết rằng, đêm hôm qua ở trước mặt của hắn, nữ nhân này đã hoàn toàn thần phục, có thể nói thân thể nàng không có chỗ nào mà hắn chưa từng dùng qua.

Mà hiện tại, dĩ nhiên ăn no căng diều lại trở mặt không công nhận.

Còn có điều gì hèn hạ hơn so với điều này sao?

- Hiện tại, ngươi có thể giết ta đi.

Nữ đế Nguyễn Quốc ngồi dậy, đối mặt nhìn hắn chằm chằm, ra vẻ muốn chém muốn giết tùy ý.

Bộp ——

Dương Mộc lại vỗ một cái vào cái mông mẩy của nàng, nói:

- Không nên dùng loại kế vặt này với trẫm, nàng biết trẫm sẽ không cần tính mạng nàng. Ngày hôm nay chính là ngày cử hành Hội minh, Nữ đế vẫn nên kịp thời trở về chuẩn bị đi, cũng không nên bỏ lỡ thời gian.

- Ngươi!

Nữ đế Nguyễn Quốc vừa giận vừa hận. Dưới sự thao túng ép buộc của hai người phụ nữ kia, tối qua nàng giống như rơi vào cơn ác mộng điên cuồng, sáng sớm hôm nay khi nàng mới tỉnh dậy lại bị đuổi đi.

Còn có nỗi nhục nhã nào hơn đây!

- Chờ một lát! Sợ là giờ ngươi không đi được đâu! Đây là thần dược có tiếng tăm lừng lẫy, há chỉ bằng một đêm phóng túng là có thể hóa giải được. Với tình hình hiện giờ của ngươi, chỉ sợ còn chưa bước ra khỏi Hậu cung, thì ngươi đã không chịu nổi... Đừng trách thiếp thân không nói cho ngươi biết, chốn hậu cung này ngoại trừ bệ hạ ra, không hề có nam nhân nào khác.

Từ bên cạnh truyền đến giọng nói mềm mại của Diệu Hi, nàng còn hơi ngái ngủ, lười biếng ngẩng đầu ra khỏi chăn, kiều mị nói một tiếng.

- Tiện tỳ!

Nghe được giọng nói của Diệu Hi, Nữ đế Nguyễn Quốc khinh thường gắt lên. Nàng nhớ tới, buổi tối hôm qua chính là nữ nhân này hành hạ mình nặng nề nhất, cuối cùng làm cho nàng như muốn hồn lìa khỏi xác.

Có điều, lời nói của Diệu Hi làm cho nàng thật sự phải chần chờ.

Tối hôm qua, chính cái viên thuốc kia đã khiến cho nàng cảm giác được hạ thân giống như vạn trùng châm đốt, hành hạ đến mức nàng cầu thần không được, muốn chết cũng không xong, tràn ngập vẻ khốn quẫn. Cuối cùng vì thỏa mãn dục vọng mãnh liệt bên trong cơ thể mà cái gì cũng nói được, điều gì cũng đều nguyện ý làm.

Đây vẫn là còn ở bên trong tẩm cung.

Nếu như ở bên ngoài, một khi bị thứ kia bào mòn, nàng nên làm gì?

Đến lúc đó, làm ra hành động xấu hổ ở trước mặt Hoàng đế các nước, nhất định sẽ khiến cho thế nhân khiếp sợ, thể diện đều bị mất hết.

Nguyễn Quốc chắc chắn sẽ trở thành trò cười khắp thiên hạ, từ đó mãi mãi không bao giờ ngẩng đầu lên nổi với các nước khác.

Mà bản thân nàng, cũng bị biến thành loại đàn bà trơ trẽn ti tiện, người người trong thiên hạ đều phỉ nhổ.

Đừng nói là Nữ đế một quốc gia, cho dù đổi thành gái lầu xanh mà ai cũng có thể làm chồng, nếu cầu hoan ở trước công chúng, đều sẽ đóng cửa không dám gặp ai nữa.

Nếu như một người phụ nữ đàng hoàng, sau khi trở về e rằng sẽ tìm đến cái chết.

- Sao nào, muốn trẫm giúp nàng ư?

Dương Mộc chắp hai tay sau gáy, dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi.

Trầm mặc...

Sau mấy hơi thở, Hoàng hậu tỉnh lại, trực tiếp vén chăn lên, cau mày nhìn thoáng qua vệt nước và vết máu loang lổ bên dưới.

Đúng lúc Dương Mộc cũng cúi đầu nhìn xuống, nhất thời nhìn thấy rõ ràng.

Chăn trên chiếc giường này, kể cả thảm lót bên dưới đều là Hoàng Hậu tự tay may, tuy rằng công nghệ có chút thô ráp, nhưng mà cũng là sự kiên trì tâm huyết của Hoàng Hậu. Lúc trước khi vừa mới hoàn thành, còn khoe khoang ở trước mặt Dương Mộc một phen, giờ đây nhìn thấy thành quả lao động suốt cả tháng trời bị giày xéo thành hình dạng như vậy, trong lòng khó có thể tiếp thu là quá đỗi bình thường.

Ở bên cạnh, hai gò má của Nữ đế Nguyễn Quốc cũng càng lúc càng đỏ ửng.

Nhìn Dương Mộc dù bận vẫn ung dung ngồi đó, nàng đương nhiên biết đối phương đang chờ đợi mình không kiên trì được, chủ động lắc đuôi đến cầu hoan.

Nghĩ đến kết cục tối hôm qua, nàng biết dù sao nàng cũng không chịu đựng nổi, chẳng bằng chủ động một chút, cũng giống như giao dịch vậy, cuối cùng còn có thể giữ lại một chút tôn nghiêm.

Lặng yên không một tiếng động, nàng chậm rãi trườn về phía trước, dán lên lồng ngực Dương Mộc.

...

Thân mình mềm nhũn nằm nhoài trên chiếc giường nhỏ, Nữ đế Nguyễn Quốc từ từ tỉnh táo lại, đón nhận ánh mắt hừng hực mang theo chút đắc ý của Dương Mộc, chỉ cảm thấy xấu hổ và ấm ức, vội vã nắm lấy xiêm y vương vãi ở trên giường che khuất đi thân thể mềm mại.

Nhìn thấy sắc trời đã sáng choang, trong lòng nàng thật sự rất xấu hổ, dũng khí hơi dâng lên đã không cánh mà bay từ lâu.

Thần trí khôi phục tỉnh táo, trong đầu lập tức tràn lên sự thù hận ngập trời đối với Dương Mộc. Nàng biết, sở sĩ bản thân mình sa đọa như vậy, đều là vì người đàn ông trước mắt này làm ra.

Trong lòng nàng âm thầm thề, đời này nhất định sẽ không chết không thôi với Thương Quốc, cho dù phải huy động toàn bộ lực lượng đất nước, cũng phải đánh cho Thương Quốc một đòn trầm trọng.

- Rất đau sao?

Trên mặt Dương Mộc nở một nụ cười.

- Không... Không đau... Không một chút nào...

Trong lòng nàng hiểu rõ bản thân mình rơi vào trong tay Dương Mộc, trong lúc nhất thời không cách nào thoát thân, nếu như nói là đau, chỉ sợ Dương Mộc sẽ lại dùng viên thuốc đáng ghét kia để đối phó với chính mình, như vậy nàng sẽ triệt để bị sa đọa.

- Như vậy...

Dường như nhìn thấu ý nghĩ phía sau của Nữ đế Nguyễn Quốc, Dương Mộc cũng không nói thêm nữa, kêu một tiếng gọi thị nữ ở bên ngoài bưng đồ lau rửa tới, sau đó để Diệu Hi đưa nàng về.

- Cuối cùng, Hội minh cũng bắt đầu rồi sao...

Dương Mộc mở rộng cánh tay, để thị nữ mặc miện bào triều phục giúp hắn, trên mặt hiện ra nụ cười tà mị mang theo một tia ý tứ sâu xa.

Trước ngày hôm nay, đàm phán Hội minh chỉ có thể nói là tận lực tranh thủ.

Nhưng sau ngày hôm nay, nếu có thể chiếm hết lợi ích, vậy thì càng thú vị.


Bạn cần đăng nhập để bình luận