Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 620: Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 620: Tuyệt Xử Phùng Sinh

=== oOo ===


Chương 620: Tuyệt Xử Phùng Sinh

Xung quanh cung điện được cấm vệ bao vây chặt chẽ, Hoàng đế Đại Thống vừa phá hư nóc cung điện xong, chưa kịp chạy trốn đã bị một rừng súng mưa đạn phá hỏng ý định.
Thần khí!
Trong lòng Hoàng đế Đại Thống tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi. Nếu như trước đó, sự hiểu biết của hắn chỉ dừng lại ở việc Thương Quốc là một vũ khí sắc bén trên chiến trường, thì hiện tại đã hoàn toàn thay đổi.
Tuy rằng, uy lực của súng kíp đối với hắn còn vô cùng yếu, nhưng nếu đạt tới một trình độ nhất định, mưa đạn đầy trời, dù là cao thủ Tiên Thiên cũng không chống nổi!
Trời ạ!
Lao tâm khổ tứ tu luyện mấy chục năm, thế nhưng không bằng cả súng kíp mà phàm nhân cũng có thể sử dụng!
Trong lòng hắn phát lạnh, lần đầu tiên cảm thấy kiêng dè với Hoàng đế Đại Thương, nâng lên một cấp độ khác. Tôn nghiêm võ giả trong lòng hắn thức tỉnh, sát ý hừng hực.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu lần ám sát này thất bại liền đồng nghĩa với việc sẽ không có cơ hội tiếp theo!
Thời gian không chờ đợi ai, dù là hắn hay là toàn bộ Vương triều Đại Thắng cũng đều không chờ được.
Oanh...
Hắn không lựa chọn chạy trốn, mà dùng nội lực đẩy viên đạn ra, sau đó xoay người phá đường vào trong cung điện, bắt đầu tìm kiếm tung tích Dương Mộc.
- Hộ giá!
- Hộ giá!
- Hộ giá!
Tiếng hộ chỉ thị được phát ra vô cùng có trật tự, hắn lại phải nghênh đón thêm một đợt rừng súng mưa đạn. Nhưng lần này hắn không may như trước nữa, chi chít viên đạn không chút lưu tình mà đục lỗ trên phòng ngự của hắn. Sau đó là một âm thanh trầm đục vang lên, lớp phòng ngự bên ngoài của hắn bị nghiền nát.
Kêu lên một tiếng, máu trào ra!
Hoàng đế Đại Thông bị đánh thành một cái sàng, hắn cảm giác sinh mạng mình bị rút đi từng chút từng chút một, nếu như có ai bắn thêm vài phát nữa, chắc chắn hắn sẽ phải chết.
Ta không cam lòng!
Trong đáy lòng Hoàng đế Đại Thống dâng lên cảm giác không cam lòng, cảm giác này vô cùng mãnh liệt, giống như một thư sinh tận lực cố sức học tập, nhịn mấy chục năm cuối cùng cũng thi đỗ công danh, thì đột nhiên có một tên mù chữ ở đâu xông ra, còn được lên làm quan lớn, đã vậy còn phán tử hình cho hắn!
Không công bằng!
Thân là một Hoàng đế lại đau khổ tu luyện mấy chục năm, sống theo hình thức tu khổ hạnh, là vì cái gì chứ?
Còn không phải vì có thể củng cố giang sơn và trường sinh bất lão sao?
Lúc đầu tràn đầy tự tin tiến vào hoàng cung Đại Thương, cho rằng chỉ cần ám sát xong liền có thể nhất lao vĩnh dật, nhưng trăm triệu lần không ngờ được rằng chuyến đi này lại thành chuyến đi kết thúc sinh mệnh mình.
Viên đạn xuyên qua ngực, trong lòng Hoàng đế cực kỳ rõ ràng, nếu có thể bỏ chạy được, nhờ vào nội lực thâm hậu của bản thân, chắc chắn sống sót. Sau đó chỉ cần tu dưỡng một hồi, là sẽ khôi phục lại thời điểm đỉnh cao.
Nhưng mà, hôm nay còn có thể thoát được sao?
- Aaaa!
Hoàng đế Đại Thống hét lên, hắn vừa mới chuẩn bị nâng chân lên thi triển khinh công đột phá vòng vây, thì đột nhiên lảo đảo suýt không đứng vững.
Bắp đùi của hắn trúng đạn!
- Mạng ta xong rồi!
Trong lòng Hoàng đế Đại Thống thở dài một tiếng, cực kì tuyệt vọng.
- Tất cả dừng tay!
Bỗng nhiên, một tiếng quát uy nghiêm truyền tới.
Nghe thấy lời này, toàn bộ cấm vệ và nội thị ở đây đều không tự giác được mà dừng tấn công.
Hoàng Hậu nương nương?
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cấm vệ bên ngoài cùng cúi đầu, chủ động tách ta một con đường.
Toàn bộ súng ống đều ngưng lại.
Im lặng.
Vô cùng im lặng.
Theo lý thuyết với thân phận tôn quý như Hoàng hậu bước vào nơi nguy hiểm như thế, mọi người phải tập trung toàn bộ tinh thần, đề phòng Hoàng Hậu nương nương bị ám toán, nhưng trong đại điện to lớn như vậy lại không có bất kỳ ai lo lắng, càng không có ai hô hộ giá, hộ bảo vệ Hoàng Hậu nương nương.
Nguyên nhân rất đơn giản, toàn bộ người trong hoàng cung đều biết rằng, Võ Công của Hoàng Hậu nương nương sâu không lường được, đã vượt rất xa phạm vi của người thường.
Có thể nói, toàn bộ cao thủ trong hoàng cung Đại Thương, hầu như đều được Hoàng hậu nương nương và Hi phi nương nương hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp truyền thụ.
Chuyện mà đệ tử còn không sợ, sư phụ sẽ sợ sao?
Trong cảm nhận của mọi người, tuy rằng thích khách trước mắt này khá lợi hại, nhưng cũng chỉ là khá mà thôi, còn lâu mới có thể so sánh được với Hoàng Hậu nương nương.
- Cuối cùng ngươi cũng tới.
Hoàng Hậu ung dung đoan trang, mặc trên người áo bào được thêu phương hoàng vàng, chậm rãi đi qua đám người, thản nhiên nhìn
Hoàng đế Đại Thống.
Trong lòng nàng vô cùng bình tĩnh.
Túc địch trước mắt cực kì nhếch nhác, trên người chồng chất vết thương, búi tóc rơi ra, tóc đen tung bay, không có một chút bộ dáng của cửu ngũ chí tôn, nhìn giống một hiệp khách bị đẩy vào bước đường cùng hơn.
- May mắn, còn sống.
Hoàng Hậu thở dài nhẹ nhõm, người hành thích vua đoạt vị nếu bị giết rất nhẹ nhàng, như vậy thì mối thù của phụ hoàng và mẫu hậu, mối thù của toàn bộ hoàng tộc, còn có mối thù của sư phụ, sẽ không báo được.
Hắn không thể chết nhanh như vậy.
- Các ngươi lui ra hết đi.
Hoàng Hậu hạ lệnh.
- Việc này... Không tốt lắm đâu.
Lúc này Thống lĩnh Cẩm y vệ Chu Nhất Quân dẫn theo cao thủ dưới trướng đứng bên cạnh Hoàng Hậu, nghe vậy có hơi do dự.
Cao thủ so chiêu, thường đều tràn ngập chuyện xấu, tuy rằng tên thích khách này không phải đối thủ của Hoàng Hậu nương nương, nhưng nhờ có sự cố thì sao?
Đừng nói nhỡ, cho dù là một phần mười tỷ, hắn cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Dù cho hôm nay Hoàng Hậu nương nương chỉ bị một chút thương nhẹ thôi, bọn họ thân làm thần tử cũng đáng tội chết vạn lần.
- Lui ra đi, Bổn cung tự có chủ trương.
Hoàng Hậu thản nhiên nói.
Nói xong, cũng không quan tâm có người đáp lại hay không, tiếp tục đi tới trung tâm.
- Thần... tuân lệnh.
Chu Nhất Quân chắp tay, sau đó hắn và cao thủ Cẩm Y Vệ, tất cả đều lui ra.
Ánh mắt hắn đúng lúc bắt gặp ánh mắt của một vị Thống lĩnh cấm vệ khác, sau khi trao đổi, cũng lui lại.
Đáng nhắc tới chính là, trong hoàng cung Đại Thương có tổng cộng mười hai vị Thống lĩnh cấm vệ, trông chừng nhau, bình thường có phân chia khu vực rất chặt chẽ, tuy nhiên năng lực điều động thuộc hạ cũng không mạnh, nên Cẩm Y vệ và cấm vệ trong cung không có liên hệ gì với nhau.
Nguyên nhân chủ yếu mà mọi người đồng ý lui về sau, là vì hiểu được trình độ võ công cao thâm của Hoàng Hậu nương nương. Một nguyên nhân khác chính là do Chu Nhất Quân, người phụ trách điều tra thích khách cũng lui lại, việc này tạo nên ảnh hưởng khiến cho ba vị Thống lĩnh cấm vệ còn lại cũng không thể làm gì khác hơn là lùi theo.
- Ah, tiểu tiện nhân tự phụ như vậy sao.
Hoàng đế Đại Thống hừ lạnh một tiếng, lau vết máu ở khóe miệng, thừa dịp này vận chuyển nội công, cả người run lên, bức một phần viên đạn ra khỏi cơ thể.
- Mạng của ngươi là của ta, Bổn cung cho ngươi thời gian trị thương, đường đường chính chính mà đánh thắng ngươi, báo thù cho nước.
Hoàng Hậu lạnh lùng nói, Phượng bào không tiếng động bay phấp phới.
Nghe thấy vậy, lòng Hoàng đế Đại Thống liền trở nên vui vẻ.
Vốn dĩ hắn đã tuyệt vọng.
Bị trùng trùng điệp điệp Cấm vệ và Cẩm Y Vệ vây quanh, xung quanh đều là súng kíp, bản thân hắn lại bị trọng thương, quả thực có cánh cũng không bay đi được. Nhưng hiện tại không còn như vậy nữa, chỉ cần bắt giữ ả Hoàng Hậu không biết trời cao đất rộng này, thì việc đi ra ngoài đúng là dễ như trở bàn tay.
Ở một mức độ nào đó mà nói, thương thế trên người hắn cũng không nghiêm trọng lắm, thậm chí có thể nói là rất nhẹ.
Hắn cũng biết tại sao lại vậy, chủ yếu là do ám sát thất bại, cấm vệ cung đình thấy Hoàng đế Bệ hạ không có việc gì, cố ý bắt sống hắn, cho nên không hạ tử thủ, thời điểm nổ súng không hướng tới mấy nơi trí mạng như ngực và đầu.
Sau khi chạy thoát, dựa vào Công lực thâm hậu, chỉ cần tu dưỡng một thời gian nhắn là có thể khôi phục tới trạng thái đỉnh cao.


Bạn cần đăng nhập để bình luận