Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 408: Tiền Giấy Thịnh Hành

Chương 408: Tiền Giấy Thịnh Hành

=== oOo ===


Cho đến ngày nay, triều đình Thiệu Quốc tổn thất nặng nề, hầu như không thể xưng là nước được nữa.

Rất rõ ràng, thần tử và hoàng tộc có thể lưu vong cũng rất ít ỏi.

Phần lớn quý tộc và quan chức trọng yếu trong triều đình, đều bởi vì tin tưởng lời hứa hẹn của quân Ngô, mà chết thảm dưới đồ đao.

Như vậy, quý tộc cả nước phản bội Hoàng Đế, thì còn có thể xưng là Hoàng Đế được hay sao?

Trong lòng Vệ Trung Toàn, càng không có bao nhiêu lòng tôn kính.

Trái lại, Hoàng Đế Thiệu Quốc phía đối diện, nhìn thấy dáng vẻ đứng ngang hàng với hắn của Vệ Trung Toàn, ít nhiều gì cũng có chút lúng túng, không biết làm sao. Thân là một Hoàng Đế, hắn lại cảm giác được người tướng lĩnh ở đối diện này, tạo cho hắn một luồng uy thế nhàn nhạt.

Dù sao thì mình có việc cầu người, hắn không cũng biểu hiện ra cái gì không vừa lòng, không thể làm gì khác hơn là tìm kiếm đề tài để nói.

- Không biết lần này Đại Nguyên soái tự mình xuất quân đến đây, dẫn theo bao nhiêu binh mã?

Dẫn theo bao nhiêu binh mã?

Vệ Trung Toàn có chút kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Bách phu trưởng nghênh tiếp Hoàng Đế Thiệu Quốc xuống núi, truy hỏi.

- Các ngươi không bẩm báo chi tiết với Thiệu hoàng Bệ hạ?

- Chuyện này...

Bách phu trưởng trăm miệng cũng không thể bào chữa, trong lòng rất căng thẳng, đồng thời cũng rất buồn bực. Rõ ràng ở trên núi nên nói cái gì thì đều nói rồi, bao gồm cả nơi đóng quân của quân đoàn Thanh Long, cùng với việc đoạt được thành trì nào của quân Ngô, chỉ cần là tin tức mà hắn biết được, đều tỉ mỉ nói một lần.

Lúc này, mới vừa xuống núi đã quên hết hay sao?

Bách phu trưởng làm sao cũng sẽ không hiểu, đây căn bản không phải Hoàng Đế Thiệu Quốc quên, chỉ là hắn muốn tìm một đề tài làm chỗ đột phá, hóa giải cảm giác khó chịu trong lòng, tiếp tục tán gẫu mà thôi.

- Thiệu hoàng Bệ hạ không cần quan tâm. Lần này tuy chỉ dẫn theo năm vạn tướng sĩ, thế nhưng chiến giới và chiến mã lại mang đủ. Hiện nay kỵ binh đi trước, bộ tốt cũng đã lục tục chạy tới, tuy rằng đội chiến giới phía sau chậm một chút, nhưng cũng không quá đáng lo.

Nghe vậy, lúc này Hoàng Đế Thiệu Quốc mới yên tâm lại.

Ý của Vệ Trung Toàn chính là, quân đoàn Thanh Long có dự định của bản thân rồi, hắn không cần bận tâm.

- Thiệu hoàng Bệ hạ, bản soái nghe nói quân Thiệu còn có năm vạn sĩ tốt, không biết có thể giao do bản soái chỉ huy hay không? Ngày khác thu phục được đất mất của Thiệu Quốc, lại trao trả về cho bệ hạ, không biết có được không?

- Quý quân không ngại xa ngàn dặm đến đây giúp đỡ, trên dưới Thiệu Quốc ta cảm động đến rơi nước mắt. Quý quân vì bang giao hai nước mà không tiếc mệnh như vậy, sao quân thần Thiệu Quốc ta lại giấu làm của riêng? Chỉ là năm vạn tàn binh, nếu Đại Nguyên soái cần, thì lấy dùng đi.

Cũng không vòng vo nhiều lời, Hoàng Đế Thiệu Quốc nói thẳng.

Lúc này, trong lòng hắn đang nghĩ tới, nếu năm vạn binh lính Thiệu Quốc một mình hành động, ngược lại cũng không tạo nổi sóng gió gì, chẳng bằng giao cho tướng lĩnh Thương Quốc chỉ huy, vùi đầu vào trên chiến trường đi thu phục đất mất, nếu như tất cả đều chết trận sa trường, tốt xấu cũng phát huy ra một chút tác dụng.

Nếu may mắn còn tồn tại, như vậy tháng ngày kề vai chiến đấu cùng quân đoàn Thanh Long, nhất định có thể làm sâu sắc thêm liên hệ giữa sĩ tốt hai quân, cố gắng chút nữa thì còn có thể học được một ít chiến pháp và tri thức từ quân Thương, để chi tàn binh bại tướng này, triệt để lột xác thành một nhánh quân tinh nhuệ.

Đối với câu trả lời của Hoàng Đế Thiệu Quốc, trong lòng Vệ Trung Toàn sớm đã có dự liệu, cũng không có ngoài ý muốn và kinh hỉ nhiều, cũng chỉ gật gật đầu, sau đó để thân vệ bên người sắp xếp nơi cho quân thần Thiệu Quốc nghỉ ngơi.

Đến đây, Thương Quốc đã tham gia vào cuộc chiến phạt Ngô.

...

Ngày 20 tháng 3, Dương Mộc thu được một phong thư.

Là tin của Nữ đế Nguyễn Quốc.

Là tin, mà không phải quốc thư.

Quốc thư thảo luận chính là quốc sự, thư tín lại thuộc về vấn đề tư nhân nhiều một chút.

Nội dung trong thư, để Dương Mộc rơi vào trầm tư.

Nội dung đại thể, chính là nói đảo mắt ngày xuân sắp qua đi, muốn mời Dương Mộc đến Nguyễn Quốc du ngoạn.

Bạn bè thăm nhau?

Trong đầu Dương Mộc, nghĩ đến một câu như vậy.

Thế nhưng, lập tức hắn lại chần chờ.

Đây là chân tâm thực lòng sao?

Có hai loại khả năng.

Loại thứ nhất, sau khi Nữ đế Nguyễn Quốc trở về, như gặp đại hạn, khát vọng ngọc lộ, uyển chuyển biểu đạt ý tứ để hắn đi Nguyễn Quốc.

Loại thứ hai, là vì mê hoặc hắn, tương đương với một loại bom khói, để hắn lầm tưởng Nữ đế Nguyễn Quốc không hề ghi hận hắn, sẽ không đối địch với Thương Quốc.

Rốt cuộc là ý gì đây?

Chỉ có thể dựa vào thời gian để nghiệm chứng.

Ngược lại, bất kể là loại tình huống nào, hắn tuyệt đối sẽ không đi Nguyễn Quốc, một khi không tốt sẽ bị lưu ở Nguyễn Quốc, như vậy thì việc vui lớn rồi.

Tiếp đó, hắn đem sự chú ý chuyển đến chuyện nội chính.

Cũng không phải chuyện năm vạn quân đoàn Thanh Long ở trên chiến trường Thiệu Quốc không quan trọng, mà là giờ này ngày này, thần kinh của triều đình Thương Quốc, đã không hề bị chiến sự mấy vạn binh mã làm cho gò bó, mấy bộ ngành chủ yếu mỗi người đều quản lí chức vụ của mình, Dương Mộc cũng thường thường nhìn tin chiến báo một chút, còn lại coi như không có chuyện gì.

Tiếp thu tiền bồi thường và thổ địa Tấn Quốc cắt nhường, đã thành việc hàng đầu.

Đến đầu tháng 4, những điều ước được ký kết ở lần Hội minh thứ hai ở Thương Thành, cơ bản đều được chứng thực rồi.

Cương vực Thương Quốc có biến hóa to lớn, lượng lớn khu vực phía đông Tấn Quốc và một phần ba khu vực Vương kỳ, đã bị Thương Quốc lấy trực tiếp hoặc là phương thức đổi thành để đoạt vào trong tay. Đồng thời, từ trong lần khoa cử trước chọn lựa một nhóm quan chức cơ sở, đi các nơi nhậm chức, thực thi thống trị có hiệu quả.

Sau đó, giống như lúc trước chiếm đoạt Động Quốc, Lễ Bộ, Bộ Giáo dục, Công Bộ, Hộ Bộ liên tiếp ban hành chính sách thực thi xuống, bắt đầu kế sách hóa dân.

Cùng lúc đó, quan trọng nhất chính là phổ biến tiền Đại Thương.

Trải qua hơn một tháng vội vã, Công Bộ và Hộ Bộ chung sức hợp tác, thành công phát hành tiền Đại Thương.

Hiện nay, nhóm tiền Đại Thương đầu tiên đã lưu thông quy mô nhỏ ở trong Thương Thành. Bởi triều đình và quan phủ có công tín lực khá mạnh trong lòng dân chúng, vì thế trình độ dân chúng tiếp thu vẫn tương đối cao. Mặc dù phần lớn mọi người đều đang quan sát, nhưng theo thời gian trôi đi, mọi người phát hiện loại tiền giấy này cũng giống như bạc, có năng lực mua bán ngang nhau, hơn nữa sử dụng vừa thuận tiện lại mỹ quan, người chủ động hối đoái bạc thành tiền giấy càng ngày càng nhiều.

Hầu như đồng thời, Bộ Công thương yêu cầu tất cả thương nhân ngoại bang, mua hàng hóa của Bộ Công thương thì phải dùng tiền giấy kết toán, đồng thời lệnh cưỡng chế không cho phép các tiền trang lớn sử dụng ngân phiếu, bắt đầu có kế hoạch đè ép tiền trang. Tổ hợp trọng quyền hạ xuống, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn lợi nhuận mậu dịch của Bộ Công thương sẽ chịu ảnh hưởng, thế nhưng hiệu quả đã dần hiện ra, tiền Đại Thương thông qua những thương nhân ngoại bang thành công lưu thông ra bên ngoài.

Tháng 5, chiến trường Thiệu Quốc truyền đến chiến báo, nói quân Ngô đồng thời gặp áp lực từ Sở Quốc và Mãng Quốc, không chịu nổi gánh nặng. Đồng thời, dưới sự hung hăng tấn công của quân đoàn Thanh Long, từ từ rút khỏi Thiệu Quốc, ngoại trừ số ít thành trì trọng yếu ở phía Nam ra, rất nhiều thành trì bao quát cả Thiệu Thành, cũng đã bị thu phục lại.

Trung tuần, triều đình Thương Quốc tuyên bố chiếu cáo, thông báo tiền Đại Thương là tiền hợp pháp duy nhất của Thương Quốc, hạn chế lưu thông vàng bạc, dân chúng có thể hối đoái vàng bạc thành tiền giấy Đại Thương ở tiền trang Đại Thương do quan phủ địa phương mở.

Sau khi biết được tin tức này, Sơn Quốc, Tống Quốc, Lâm Quốc, Thiệu Quốc, Đán Quốc, Trúc Quốc và Thái Quốc cũng đều lần lượt tỏ thái độ, thừa nhận "Tiền Giấy" là tiền lưu thông hợp pháp trong quốc nội.

Cái gọi là "Tiền Giấy", đương nhiên chính là chỉ tiền Đại Thương.

Chỉ có điều, một cái quốc gia sử dụng tiền của một quốc gia khác, hơn nữa xưng là "Tiền Đại Thương", có vẻ khá không thích hợp. Vì thế, sau khi Dương Mộc cẩn thận suy nghĩ, lúc phát hành tiền giấy, đem ba chữ "Tiền Đại Thương" xóa đi, để cho các quốc gia tự do phát huy tên gọi cho nó, tùy tiện gọi sao cũng được.

Sau khi tiền giấy trở thành tiền hợp pháp của các quốc gia này, địa vị tương đương với vàng bạc. Nói cách khác, dân chúng có thể dùng tiền giấy để giao nộp thuế má, trong quốc khố cũng có thể dự trữ tiền Đại Thương. Nếu ở trong quá trình giao dịch, có người từ chối tiếp nhận tiền Đại Thương, chính là một loại hành vi phạm tội.

Tương ứng, những quốc gia này rất nhanh sẽ nếm trải ngon ngọt.

Bởi vì tiền giấy trở thành tiền của quốc nội, người sử dụng càng ngày càng nhiều, đồng thời giá trị cũng đã cố định, sức mua ở Thương Quốc đều không khác mấy. Vì thế, những ai đang mậu dịch với Bộ Công thương Thương Quốc, không cần hối đoái tiền giấy quy mô lớn, cũng không lăn qua lộn lại tính toán tỉ giá hối đoái giữa bạc và tiền Đại Thương, vô hình trung thu được quyền ưu tiên, thương nhân những quốc gia này đều mạnh mẽ kiếm lời một bút.

Ngay lập tức, một làn sóng trữ tiền giấy, từ từ thịnh hành trong đội buôn của các quốc gia


Bạn cần đăng nhập để bình luận