Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 572: Sự Bất Đắc Dĩ Của Tần Kham

Chương 572: Sự Bất Đắc Dĩ Của Tần Kham

=== oOo ===


________________
VIP Chương 572: Sự Bất Đắc Dĩ Của Tần Kham

Nói thật, quân đội dưới quyền của Tần Kham vẫn khiến cho Đỗ Biên rất kiêng kỵ.
Không có cách nào, mấy tháng trước, chính người này đã ngăn cản quân đoàn Quy Nghĩa, làm cho quân Quy Nghĩa giống như rơi vào trong đầm lầy. Nếu không phải có hai mươi vạn phủ binh tiếp viện, không biết bọn họ còn phải giằng co trong bao lâu nữa.
Ám ảnh trong lòng không dễ loại bỏ ngay được.
Nhưng hắn cũng không quá lo lắng.
Bởi vì tình hình hiện nay chính là đại quân Thương Quốc đang chiếm ưu thế về số người so với quân dưới quyền của Tần Kham.
Muốn chiếm cả Khang Quốc, nếu không tính toán thời gian thì vẫn có thể làm được.
Chỉ sợ Tần Kham sẽ dẫn theo quân đội dưới quyền, lợi dụng địa hình để tiến vào khu vực bắc bộ của Khang Quốc chiến đấu, lúc này mới khiến người ta đau đầu.
Trên thực tế, hai tháng qua, phần lớn mưu đồ của Đỗ Biên đều vì điều này.
Mục đích của Thương Quốc là muốn tiêu diệt Khang Quốc và mở rộng diện tích, muốn uy hiếp Tấn Quốc từ phía đông. Căn cứ vào mục đích chiến lược này, quân Quy Nghĩa nhất định phải giải quyết được đại quân của Tần Kham trước.
Phải rèn sắt nhân lúc còn nóng. Tần Kham vốn ở gần Khang Thành, nói vậy thì hẳn đã nhận được tin tức, đang dẫn đầu đội quân dưới quyền rút lui. Đỗ Biên và tướng lĩnh dưới quyền bàn bạc, xét thấy chiến sự kết thúc quá nhanh, vượt qua cả kế hoạch ban đầu, đại doanh thứ hai phía sau sẽ không có cách nào chạy tới trong thời gian ngắn. Sau khi quyết định tạm thời để năm nghìn kỵ binh chỉnh đốn, Đỗ Biên tiếp tục dẫn đầu chủ lực của phi kỵ, lập tức tiến về phía bắc.
Màn đêm buông xuống, Đỗ Biên viết xong tấu chương đã lập tức gửi đi. Ngày hôm sau, Đỗ Biên lại dẫn đầu thuộc hạ xông về phía bắc nhanh như chớp.
Mặt trời chói chang càng làm cho trong lòng Tần Kham thêm rối loạn.
Từ sau cuộc chiến phạt Tấn, Tấn Quốc không còn uy phong của bá chủ, lại trải qua nhiều năm nghỉ ngơi lấy sức, đến mấy năm trước vẫn xếp sau ba nước Nguyễn, Sở và Thương, đứng thứ tư miễn cưỡng ngang hàng với Ngụy Quốc.
Mấy năm qua, bất kể về quy lực hay sức dân yếu thế nào, hùng tâm trạng chỉ muốn phục hưng của quân thần Tấn Quốc vẫn còn thiếu đốt hừng hực. Nhưng mà, từ sau khi cắt đứt quan hệ với Thương Quốc, Đường Mục dẫn đầu quân tiên phong bị thất bại thảm hại trong tay quân đoàn Huyền Vũ, Tấn Quốc dường như đã bị đánh trở về hiện thực.
Lần này, hắn được Hoàng đế Tấn Quốc chiêu mộ, một lần nữa phong làm Đại Tướng quân, dẫn đầu quân đội đến Khang Quốc chống lại quân Thương. Ban đầu hắn thấy, cho dù mình không chịu nổi trước đội quân tinh nhuệ của Thương Quốc, nhưng muốn kiên trì một đến hai năm thì vẫn không phải là vấn đề lớn.
Chỉ có điều, không ngờ được...
Ban đầu, sau khi quân Tấn vào Khang Quốc, xưa nay vẫn khinh thường quân Khang. Bởi vì theo quân Tấn thấy, những quân đội này không chỉ là binh lực của nước nhỏ, quan trọng hơn là mấy năm qua được Thương Quốc che chở nên tất nhiên đã thả lỏng tinh thần,
mất đi chí tiến thủ Cơ bản nhất.
Nhưng lần này hắn lại không có cách nào trách cứ được quân đội Khang Quốc.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, Khang Quốc gần như đều công nhận năng lực chỉ huy của hắn ở trên tất cả các phương diện, thừa nhận hắn làm thống soái, cho dù là bố trí binh lực hay xung phong liều chết trên chiến trường, quân Khang đều mặc cho quân Tấn sai đâu đánh đó.
Nhưng mà kết quả vẫn thất bại thảm hại, hắn sao có thể không biết xấu hổ mà trách tội bọn họ?
Bởi vì không có cách nào tìm được lý do, lại không thể thừa nhận sách lược của Tấn Quốc lúc đó là thất bại, bản thân hắn thất bại, cho nên hắn càng khó có thể trút được Cơn giận này.
Lòng quân của các tướng sĩ cũng tự nhiên tan rã, sĩ khí giảm xuống.
Những đội quân của Khang Quốc chịu sự chỉ huy của hắn càng rơi vào tình cảnh khó xử, không biết vị trí của mình thế nào, không biết nên dùng thân phận nào để tự xử.
Dù sao, Hoàng đế Khang Quốc và vương công quý tộc bên trong Hoàng thành đã bị bắt làm tù binh rồi!
Còn có cách nào chứ?
Thảo nào, các tướng sĩ quân đội kia đều đang mờ mịt.
Tân Kham biết rõ tác hại trong đó. Sau khi suy nghĩ thật lâu, cân nhắc tới đại cục, cuối cùng mới tìm được một lý do để thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Đó chính là đổ tất cả tội lỗi cho Hoàng đế Khang Quốc, đồng thời tìm một con cá lọt lưới của Hoàng thất Khang Quốc lập làm Hoàng đế, đánh cờ hiệu giải cứu Hoàng đế Khang Quốc, đoàn kết tư tưởng của những tướng sĩ Khang Quốc.
Mục đích cuối cùng là muốn xây dựng một biểu hiện giả dối không thất bại và diệt vong ở Khang Quốc.
Mặc dù ngay cả bản thân hắn cũng không tin, nhưng vẫn cố gắng hết sức duy trì là được rồi.
Chuyện quan trọng nhất trước mắt là đấu cùng quân đoàn Quy Nghĩa, không cho bọn chúng tiến vào phạm vi phía đông của Tấn Quốc!
Quả nhiên, sau khi làm theo cách này đã có chút khởi sắc.
Nhưng mà, điều làm cho Tần Kham ăn ngủ không yên chính là, sau khi quân đoàn Quy Nghĩa chiếm lĩnh Khang Thành lại tập trung một nhóm quan văn, thực hiện cải cách ruộng đất, thống trị xung quanh Khang Thành ngay ngắn rõ ràng, hủy bỏ pháp lệnh của Khang Quốc, từng bước phổ biến luật pháp hoàn toàn mới của Thương Quốc.
Hỗn loạn do tiền giấy gây ra đang dần dần được dẹp loạn. Canh nông và đủ các ngành nghề buôn bán đều đã được khôi phục, nạn đói trong dân cũng giảm đi rất nhiều.
Ngoại trừ những gia tộc nhỏ bị quản chế chặt chẽ, các thế gia quý tộc và hoàng tộc bị nhốt lại, không ngờ bọn họ hoàn toàn không giết hại thường dân, lại càng không tự ý quấy nhiễu dân chúng.
Có lẽ lo lắng đến tâm tình của một phần người dân Khang Quốc, cho dù Thương Quốc đã sớm hạ quyết tâm phải xử quyết hoàng thất Khang Quốc, nhưng bây giờ cũng chỉ đành nhốt lại, tạm thời không có bất kỳ nguy hiểm tính mạng nào.
Dưới đủ cách cai trị, một số dân chúng vốn đã chạy thoát thân lại bắt đầu lén lút quay về quê hương.
Tần Kham đã vài lần muốn phái quân đội tới, quấy nhiễu đám dân chúng trở về, thậm chí muốn giết một người để răn trăm người nhằm ngăn chặn xu hướng đó. Nhưng sau khi thương lượng với các tướng quân vài lần, cuối cùng hắn lại không thể quyết định được.
Nguyên nhân chỉ có một. Trong lúc căn Cơ yếu ớt, nếu chặn lại dân chúng chạy trốn, rất có thể dẫn tới dân chúng c chán ghét, đến lúc đó tình thế sẽ càng thêm bất lợi.
Nhưng nếu mặc cho xu hướng trở về tiếp tục như vậy, chỉ sợ không cần tới một, hai tháng, sự thù địch của dân chúng đối với Thương Quốc và quân Thương sẽ biến mất. Đến lúc đó quân Tấn hắn ngược lại trở thành người xâm lược, rơi vào tình cảnh bị người người kêu đánh.
Chỉ sợ Khang Thành này sẽ trở thành căn cứ đầu tiên của quân Quy Nghĩa, trở thành một ván cầu để bọn họ tấn công quân Tấn.
- Ý trời đã vậy, sức người không thể chống lại được.
Tần Kham ngửa mặt lên trời thở dài. Hắn vẫn luôn không tin vào những lời đồn trong dân gian, nói Hoàng đế Thương Quốc được thần linh trên trời trợ giúp, hắn vẫn luôn xem thường điều này. Nhưng vào lúc này, hắn lại có chút dao động.
Rõ ràng Thương Quốc đã có dấu hiệu thống nhất thiên hạ, chỉ cần lần này đánh bại ba nước Nguyễn, Ngụy và Tấn, như vậy từ nay về sau, Thương Quốc có thể vô tư.
Dù sao, trước mắt Thương Quốc đã nắm giữ nửa Vương triều Đại Lễ, thực lực của một nước mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng của mọi
người.
- Sau trận chiến này, có lẽ ta nên tự vẫn, hy sinh cho đất nước.
Tần Kham thở dài. Trong cuộc chiến lúc trước, hắn vẫn là một Đại Tướng thống lĩnh trăm vạn quân, được xem là một trong năm đại tướng trụ cột. Mắt thấy nước mất nhà tan, chí lớn bị thương, ngày đêm mất ăn mất ngủ mưu tính nhằm phục hưng đất nước.
Cho dù hoàn toàn không có hưởng lạc, hắn cũng bừng bừng phấn chấn không biết mệt mỏi là gì.
Bỗng nhiên qua mấy chục năm, hắn đã già.
Râu tóc gần như bạc trắng, người gầy như cây trúc khô, có đôi khi ở trên đường hành quân đánh trận, cưỡi ngựa cũng mệt muốn chết.
Nghĩ đến điều này, Tần Kham lại bị thương, ngửa mặt lên trời thở dài.
| Hắn đã từng là một Đại Tướng quân hăng hái, bây giờ rốt cuộc hiểu rõ sự bất lực là gì, rốt cuộc hiểu rõ cùng đường bị lối là gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận