Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 221: Giết Cho Hắn Trở Tay Không Kịp

Chương 221: Giết Cho Hắn Trở Tay Không Kịp

=== oOo ===


Lúc này, tại cung đình Thịnh Quốc.

Thịnh Hoàng Mẫn Lôi ngồi ở trên long ỷ, không nói một lời nhìn chúng thần phía dưới.

Nếu như nhìn kỹ, có thể nhìn thấy tay trái của hắn bị thiếu hụt một ngón tay út, nơi vốn có ngón tay đã bị một cái hộ chỉ thay thế.

Đây là sỉ nhục mà hắn luôn ghi khắc, thề phải báo thù.

- Mấy vị ái khanh, Động Quốc đã đánh chiếm Thương Quốc trước một bước, thực hiện đúng hứa hẹn, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?

Thịnh Hoàng Mẫn Lôi hỏi.

- Lão thần cho rằng, lúc này chính là thời cơ tốt để đánh chiếm Thương Quốc, chỉ có hai nước liên thủ mới có thể một lần tiêu diệt Thương Quốc.

- Như Thái tử Động Quốc đã nói, Thương Quốc lòng muông dạ thú, lúc này không trừ tất thành họa lớn.

- Động Quốc nói đúng, bọn họ đã không coi Thịnh Quốc ta là họa lớn, mà cùng chúng ta hợp lực kháng Thương Quốc, lão thần cho rằng lời ấy có thể tin.

Nghe một đám thần tử phía dưới phân tích, Thịnh Hoàng Mẫn Lôi một bên suy tư, một bên gật gật đầu. Các đại thần nói đều rất có đạo lý, lần trước ăn phải thiệt thòi, bây giờ toàn bộ triều đình Thịnh Quốc đều hận Thương Quốc đến tận xương, cũng tự nhiên sẽ nói nó là đại địch số một, đều tán thành việc dụng binh đối với Thương Quốc.

Trong lòng Thịnh Hoàng rất không yên.

Một năm trước, Thịnh Quốc đã phán đoán sai thực lực của Thương Quốc, lấy tư thái kiêu ngạo để xâm lấn để rồi rước tới đại họa, đến nỗi không cắt đất đền tiền thì không xong.

Bây giờ, tử địch ngày xưa lại mời Thịnh Quốc cùng dụng binh với Thương Quốc, công diệt Thương Quốc.

Có thể thành công sao?

Thịnh Hoàng không nhịn thầm hỏi trong lòng, điều không thể phủ nhận chính là hắn đã bị Thương Quốc đánh cho sợ. Trong cuộc chiến tranh năm ngoái, Kỳ Lân Quân có thể đi lại tự nhiên trong cảnh nội Thịnh Quốc như vào chỗ không người, có trời mới biết tiếp theo sẽ tới lượt ai.

Mỗi đêm đều không thể ngủ, lo lắng đại quân Thương Quốc sẽ tấn công vào bên trong Thịnh Quốc, sợ vào buổi tối tiền tuyến sẽ truyền đến tin tức bất lợi, hoặc là lại bị quân Thương trảm thủ bao nhiêu vạn.

Cuộc sống hàng ngày đều trôi qua rất khó khăn, sống một ngày bằng một năm, chính là tâm tình của hắn lúc đó.

Hiện tại, đối mặt với một quyết định trọng đại, hắn càng do dự không quyết so với đám đại thần kia.

- Thịnh Quốc, có dư lực lượng để tái chiến?

Trong lòng tính toán một lúc, Thịnh Hoàng mới mở miệng hỏi.

Thừa tướng Chu Lực Hành đứng dậy, nói:

- Bẩm báo bệ hạ, trải qua một năm khôi phục, quốc khố Thịnh Quốc ta đã tích trữ được không ít tiền. Nếu như có thể trong vòng ba tháng kết thúc chiến sự, hẳn là không có vấn đề.

- Ba tháng?

- Này...

Chu Lực Hành chần chờ một chút, nói:

- Trận chiến năm ngoái, Thịnh Quốc ta đã mất đi hơn sáu mươi tòa thành trì, lại có trưng binh cho nên việc đồng áng bị bỏ qua, thuế của năm nay có vẻ ít hơn nhiều so với năm trước.

- Như vậy… Đặng Tướng quân, chuyện xuất binh đã có kế hoạch gì chưa?

Trịnh Hoàng nhìn về phía Đặng Chi, hỏi.

- Bẩm Bệ hạ, một năm qua quân ta lại một lần nữa biên luyện mười vạn binh sĩ, tổng binh lực đã đạt tới hơn sáu mươi vạn. Nếu như có thể điều động cả ba mươi vạn quân phòng thủ ở tây cảnh với Động Quốc, thì quân ta có thể tập trung năm mươi vạn binh lực.

- Kỵ binh đâu? Những kỵ binh kia huấn luyện thế nào rồi?

Thịnh Hoàng vội hỏi. Trận chiến năm ngoái, sự hoảng sợ từ Kỳ Lân Quân lại lần thứ hai xuất hiện trong lòng, thứ hắn quan tâm nhất chính là kỵ binh.

- Dưới trướng của vi thần tổng cộng có hơn năm ngàn kỵ binh, bây giờ căn bản đã quen thuộc mã chiến, có thể tập trung vào chiến trường.

- Như vậy rất tốt.

Nghe vậy, Thịnh Hoàng liền thở phào nhẹ nhõm. Năm ngàn kỵ binh tuy rằng không nhiều, thế nhưng đã có thể để cho quân Thịnh đỡ phải chật vật hơn khi đối mặt với Kỳ Lân Quân của Thương Quốc.

Dù sao, Động Quốc cũng có thành lập quân kỵ binh, hai bên kết hợp thì cũng cách nhau không xa.

- Đúng rồi, kỵ binh của Thịnh Quốc ta so với Kỳ Lân Quân thì thế nào?

Thịnh Hoàng hỏi một câu.

Trên mặt Đặng Chi hiện ra vẻ bất đắc dĩ:

- Bẩm bệ hạ, vài ngày trước đó vi thần đã để một kỵ binh mặc vào trang bị lấy được của binh sĩ Kỳ Lân Quân tử trận… Thế nhưng kết quả rất không xong, liên tiếp thay đổi mấy người cũng đều không thể chống lại.

Trái tim Thịnh Hoàng bắt đầu trầm xuống, hỏi:

- Có phương pháp gì có thể bù đắp không? Chẳng lẽ binh sĩ Thịnh Quốc ta không thể so với Thương Quốc sao?

- Bệ hạ minh giám, vấn đề cũng không phải là ở đó. Đầu tiên là trang bị của Thương Quốc thực sự tốt hơn nhiều so với chúng ta, vi thần thí nghiệm một chút, phát hiện loan đao mà Kỳ Lân Quân sử dụng rất thích hợp để đánh mã chiến.

- Vậy Thịnh Quốc ta tại sao không chế tạo? Lẽ nào là Thịnh Quốc ta không có thợ thủ công sao?

Thịnh Hoàng hơi không vui.

- Bệ hạ, cũng không phải là chúng ta không muốn chế tạo, mà là… mà là chúng ta không thể chế tạo ra.

Đặng Chi thở dài một hơi, chắp tay nói:

- Thợ thủ công của Thịnh Quốc ta chế tạo vật dụng và nông cụ bình thường thì được, thế nhưng không cách nào để chế tạo ra loan đao thích hợp với kỵ binh. Mặc dù chúng ta cũng đã sử dụng những binh khí khác để thay thế, nhưng thời điểm giao chiến thì loan đao của Thương Quốc vẫn có thể dễ dàng chém đứt binh khí của binh sĩ ta. Khi kỵ binh hai bên giao chiến, nếu như binh khí bị tổn hại chẳng khác nào là tay không cả.

- Ngoài ra, hai quân còn có chênh lệch nào nữa không?

Thịnh Hoàng nhíu mày.

- Chênh lệch rất lớn.

Đặng Chi trầm ngâm một chút, nói:

- Bất kể là vũ khí, mã cụ hay là chiến y của binh sĩ thì quân ta đều chọn dùng kiểu cũ, mặc dù có phỏng theo Kỳ Lân Quân, nhưng cũng chênh lệch rất nhiều.

- Chiến y? Một bộ y phục mà thôi, giả vờ kỳ dị, chỉ có lợi để phân biệt, còn có tác dụng đặc biệt sao?

Đặng Chi nói thầm trong lòng. Lúc trước Đại Tướng quân Phùng Trung Long cũng cho là như vậy, thế nhưng hiện tại đã bị quân Thương bắt làm tù binh, sống chết còn chưa rõ.

Thế nhưng, điểm này hắn cũng khó nói ra, vì vậy nói:

- Bệ hạ minh giám, Thương Quốc tạo ra kỵ binh, cũng không biết đã mưu tính bao nhiêu năm, các vật dụng của binh sĩ khẳng định đều không phải là vô căn cứ, chúng ta vẫn nên cẩn thận.

- Uhm… Nếu đã như vậy, ái khanh cho rằng Thịnh Quốc ta có nên xuất binh hay không?

- Thần kiến nghị, bệ hạ nên lập tức xuất binh.

- Ồ?

- Thương Quốc phát triển rất nhanh, đến mức làm người sợ hãi, một ngày liền cường thịnh lên một phần. Bây giờ Thái tử Động Quốc đã phân rõ đại thế, cũng đã xuất binh, đây là một cơ hội rất tốt. Nếu như chờ khi Thịnh Quốc khôi phục quốc lực… Thứ cho thần nói thẳng, chỉ sợ Thịnh Quốc ta không đợi đến ngày đó...

Lời này vừa nói ra, thần tử xung quanh đều hoảng sợ biến sắc, vội vàng nháy mắt với Đặng Chi.

Chuyện cấm kỵ như thế là điều mà người làm thần tử có thể nói ra sao?

Thịnh Hoàng khoát tay:

- Được rồi, trẫm cũng không phải là người không rõ lí lẽ, các khanh trung tâm thẳng thắn, trẫm sẽ không trách tội. Xem ra trẫm đã bị Thái tử Động Quốc ăn chắc rồi… Đặng Chi, trẫm phong khanh làm Đại Nguyên soái nam chinh, hiệu Hoài Tây Vương, đốc quân khởi binh năm mươi vạn, công diệt Thương Quốc.

- Vâng! Thần lĩnh mệnh.

- Chu Lực Hành, trẫm phong cho khanh làm Tổng lĩnh đại thần hậu cần, điều hành quản lí đồ quân nhu và lương thảo của năm mươi vạn đại quân, nếu như có chậm trễ thì sẽ do khanh chịu trách nhiệm.

- Vâng! Thần tuân chỉ.

- Cam Mao, trẫm phong khanh làm đại thần đi sứ, cầm lệnh phù của trẫm đi tới Động Quốc, thương nghị việc hợp minh.

- Lão thần sẽ không làm nhục mệnh.

Liên tiếp hạ xuống vài đạo ý chỉ, Thịnh Hoàng đang muốn để cho mọi người lui ra, bỗng nhiên lại cảm thấy không quá yên tâm, trầm ngâm một lúc lâu mới lo sợ nói:

- Chư vị ái khanh, còn có gì muốn bổ sung?

Mấy đại thần nhìn nhau mấy lần, trong lòng cười khổ không thôi.

Bệ hạ, ngài thật sự bị dọa cho sợ rồi ah.

Chu Lực Hành đứng dậy, chắp tay vái:

- Bệ hạ, nếu như không có chuyện gì khác, chúng thần sẽ lập tức đi chuẩn bị, trận chiến này Thịnh Quốc ta tuyệt không thể bại lần nữa.

- Cũng tốt, cũng tốt!

Thịnh Hoàng liền vội vàng gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nói:

- Việc này tạm thời không thể làm lớn, không nên để cho Thương Quốc biết. Đợi đến lúc quân ta đến dưới thành, sẽ giết cho hắn trở tay không kịp…


Bạn cần đăng nhập để bình luận