Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 387: Bàn Điều Kiện

Chương 387: Bàn Điều Kiện

=== oOo ===


Đoán chừng Hoàng hậu xuất cung chuyến này cũng cần thời gian nửa canh giờ, Dương Mộc quyết định trực tiếp đến Dục Linh cung.

Lần này, chủ yếu tạo ra hiệu quả uy hiếp là chính.

Nếu có thể đạt được sự đồng thuận chung trước khi Hội minh được diễn ra, có thể tranh thủ một số lợi ích thực chất về cho Thương Quốc, hắn cũng không muốn làm mất mặt Nữ đế Nguyễn Quốc.

Dẫu sao, mục tiêu chính giữa hai nước vẫn là hợp tác, mọi người đều là người thông minh, ở dưới tình huống quanh thân vẫn còn có các nước nhỏ thì khả năng bùng nổ xung đột quân sự sẽ không xảy ra. Trong một thời gian dài, hai bên đều lấy hợp tác cùng phát triển làm chính.

Đến Dục Linh cung, những thị nữ đang làm việc tất nhiên rất kinh ngạc.

Bởi vì, đường nối thẳng đến Tử Thần điện thật ra chỉ có một, Hoàng hậu nương nương cũng không thể đi dạo một vòng ở trong cung rồi mới đến cung vua. Nếu như Bệ hạ và Hoàng hậu di chuyển cùng lúc, hẳn sẽ gặp nhau ở nửa đường, chẳng lẽ có tình huống gì ngoài ý muốn.

Chỉ có điều, đây cũng không phải chuyện bọn họ có thể hỏi.

- Các ngươi đi chuẩn bị một ít điểm tâm, tối nay trẫm muốn ở chỗ này khoản đãi khách quý.

Dương Mộc phân phó.

- Vâng!

Đám thị nữ oanh oanh yến yến đi chuẩn bị.

Dương Mộc nằm ở trên giường, tùy ý ra lệnh cho mấy thị nữ, sau đó thoải mái híp mắt, nghỉ ngơi một chút.

Đây mới là cuộc sống đế vương nên có!

Dương Mộc không thể không thở dài. Từ sau khi cuộc chiến phạt Tấn kết thúc, rồi từ thành Nhạc Nguyên trở lại hoàng cung, vẫn chưa từng hưởng thụ như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là buông lỏng một chút mà thôi. Chuyện này đối với người bình thường hoặc quan viên mà nói, lượng công việc đúng là không lớn, nhưng từ góc nhìn của một đế vương, thật sự là rất hiếm thấy.

Nói cho cùng, Dương Mộc vẫn hoài niệm về cuộc sống lười biếng mấy năm trước. Giai đoạn hòa bình phát triển mới thật sự sảng khoái, bình thường cái gì cũng không cần quản, nửa tháng mới lên triều một lần, thỉnh thoảng phê duyệt mấy phần tấu chương quan trọng, đánh vài ván mạt chược, buổi tối cùng các hậu phi bàn chút chuyện nhân sinh, ngày đó là những ngày cực kỳ thoải mái.

Không giống như thời gian gần đây, chuyện phiền toái từng cái một đến, vừa đau đầu vừa phí sức, hoàn toàn trái ngược với cuộc sống trạch nam ở kiếp trước của hắn.

Trong vô thức Dương Mộc nhắm mắt lâm vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.

Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng động, sau khi được Cơ Linh Nhi nhỏ giọng nhắc nhở, lúc này hắn mới dần tỉnh lại.

- Bệ hạ, Nữ đế Nguyễn Quốc đã tới.

Cơ Linh Nhi kề sát vào tai hắn rồi nhỏ giọng nhắc nhở.

Dương Mộc dụi mắt, gật đầu một cái, mấy thị nữ hầu hạ bên cạnh nhẹ nhàng dừng lại, hắn tự mình vén chăn mỏng trên người ra.

Sau đó vẫy vẫy tay với một thị nữ bưng nước và khăn lông, rửa mặt cho tỉnh, tiếp đó mới ra bên ngoài điện.

Hoàng hậu đi sát qua hắn rồi khẽ gật đầu, sau đó liền đi vào bên trong.

Diệu Hi ở bên cạnh thấy vậy cũng cười một tiếng, đi theo Hoàng hậu vào trong.

Nữ đế Nguyễn quốc đứng ở giữa đại điện, trang phục sặc sỡ, khăn lụa che mặt, đeo đầy trang sức bóng loáng, giữa hai hàng lông mày tràn đầy sát khí, khuôn mặt lạnh lùng, hiển nhiên đang rất giận dữ.

Vừa thấy Dương Mộc xuất hiện, Nữ đế Nguyễn Quốc hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên, vô cùng lạnh lùng.

- Ồ, hỏa khí lớn như vậy sao? Xem ra mới vừa rồi có chút thô lỗ, hôm sau trẫm sẽ nhắc nhở các nàng ấy.

Dương mộc nói đùa.

Nữ đế Nguyễn quốc vẫn nghiêng đầu sang một bên, hoàn toàn không để ý tới Dương Mộc.

- Thần tử của trẫm, coi như tính là trung thành chứ?

Dương Mộc lại hỏi một câu, sau đó nói:

- Trẫm cũng đã sớm nói, Tiêu Định kia chỉ là một quan viên bình thường, hết lần này tới lần khác Nữ đế cứ coi hắn là một bảo vật. Còn nếu Nữ đế muốn, trẫm tặng mấy người mang về là được rồi.

- Coi thần tử như nô lệ đem tặng, chẳng lẽ đây chính là cách làm của Thương Quốc sao? Không sợ thần tử đau lòng?

Nữ đế Nguyễn Quốc vẫn không thay đổi sắc mặt, sau khi nặng nề hừ một câu, bất thình lình nói ra một câu nữa.

Dương mộc cũng nghiêm túc, nói:

- Cách làm của Nữ đế, lẽ nào lại rất vinh quang sao? Đường đường là Nữ đế một nước lại dịch dung xuất hành, đêm đến lẻn vào trong phủ quan viên của nước đồng minh, nhân lúc không có ai mang đi một một xấp giấy rất tầm thường của Thương Quốc ta... Chậc chậc... Ghê gớm, rất ghê gớm!

Bị giễu cợt như vậy, Nữ đế Nguyễn Quốc cũng không giận chút nào mà còn nhàn nhạt nói:

- Thương Quốc không nhìn ra đại tài, uổng công khiến cho người khác phải long đong, chi bằng ta tiếp đãi họ bằng tình nghĩa, vậy thì sai chỗ nào? Lúc này ta làm có chút không đúng, nhưng mà đúng như lời ngài nói, đối với Thương Quốc thì hắn chỉ là người tầm thường có cũng được không có cũng được, ngài cần gì phải kích động như vậy? Đây cũng không phải là khí độ của Vương giả nên có.

- Khí độ Vương giả? Thế nào là khí độ Vương giả? Chính là hết lần này tới lần khác chịu đựng hành động tiểu nhân của Nguyễn Quốc sao?

Vẻ mặt Dương Mộc nghiêm túc, hừ lạnh nói:

- Nữ đế đến Thương Thành chưa đến một tháng, liên tục thách thức giới hạn khoan dung cuối cùng của Thương Quốc ta. Nếu không tiến hành trừng phạt, thật sự là khó để làm dịu cơn giận trong lòng trẫm.

Nữ Đế Nguyễn Quốc quay sang đối mặt nói:

- Không phải chỉ là cướp mấy người sao? Các nước đều cử gián điệp lẫn lộn vào trong thành, những ngày qua Cấm vệ quân cũng điều tra ra không ít, cũng không thấy ngài động thủ trừng phạt họ, tại sao đến khi Nguyễn Quốc ta liền kinh động như vậy? Chẳng lẽ cho rằng là minh hữu với Nguyễn Quốc ta thì sẽ không bị trách móc sao? Ta...

- Ngừng! Nữ đế hãy chú ý xưng hô, trẫm cũng không dám cùng nàng có tư giao gì. Sau này mọi người vẫn nên lấy đế danh tương xứng cho thỏa đáng, tránh cho công và tư xáo trộn.

Nữ đế Nguyễn Quốc lạnh lùng nhìn Dương Mộc, nhưng không nói gì.

Sau một vài lần hít thở, chậm rãi nói:

- Trẫm phải về cung nghỉ ngơi, Hội minh ngày mai truy cứu chuyện Thương Quốc đánh bị thương thị nữ của trẫm.

Nói xong, Nữ đế Nguyễn Quốc đứng lên đi ra ngoài.

- Đợi đã, Nữ đế muốn rời đi như vậy sao?

Giọng nói của Dương Mộc trở nên lạnh như băng.

- Ngài muốn như thế nào?

- Trẫm đã nói, hành vi của Nguyễn Quốc đã hoàn toàn chọc giận trẫm, nếu không tiến hành trừng phạt, thật sự không còn gì để nói.

Nghe vậy, Nữ đế Nguyễn Quốc giễu cợt, khinh thường nói:

- Trừng phạt? Ah... Thương hoàng Bệ hạ nói hai chữ trừng phạt, có biết nặng nhẹ thế nào không? Chẳng lẽ còn có thể đưa binh diệt Nguyễn Quốc ta sao.

- Hội minh lần này, Nguyễn Quốc hãy ủng hộ Thương Quốc ta, giúp Thương Quốc ta tranh giành Vương kỳ với Sở Quốc, bao gồm cả Kinh thành và một số thành trì đã đoạt được. Như thế trẫm sẽ không truy cứu, thấy thế nào?

- Nguyễn Quốc cũng tiếp giáp với Vương kỳ, dù sao cũng phải chia một chén canh.

- Không đồng ý?

- Không làm được, cũng không muốn làm! Nguyễn Quốc ta cũng là một trong những cường quốc hiện giờ, nếu giúp Thương Quốc, vậy thì phải xem xét từ lợi ích của Nguyễn Quốc ta mới được? Trẫm vạn lần không thể đồng ý!

- Như vậy, còn có cách thứ hai, đó chính là triều đình Nguyễn Quốc thừa nhận địa vị của Đại Thương tệ ở trong nước, có thể lưu thông song song với bạc trắng. Như thế nào?

- Quá mạo hiểm, không thể đáp ứng.

Vừa nói xong, Nữ đế Nguyễn Quốc đi ra ngoài mà hề không quay đầu lại.

Dương Mộc cũng đã sớm ngờ tới sẽ có câu trả lời như vậy, bưng một ly trà, chậm rãi đưa đến miệng, khẽ nhấp một ngụm, không nhanh không chậm nói:

- Nữ đế Bệ hạ chẳng lẽ không muốn biết cách thứ ba của trẫm là gì?

- Không có hứng thú!

Nữ đế Nguyễn Quốc dừng chân, rồi sau đó tiếp tục đi ra ngoài.

Hoặc là nói, lúc này nàng đã cảm thấy nguy hiểm, ở chỗ này khiến cho nàng cảm thấy tim đập rộn lên. Bởi vì ngay vừa rồi, nàng nhận ra được ánh mắt nóng lòng muốn thử của mấy thị nữ ở ngoài điện kia.

Hơn nữa, lần này nàng bị Hoàng hậu Thương Quốc tự mình xuất thủ bắt tới.

Điều này khiến trong tiềm thức của nàng có cảm giác chẳng lành, cảm thấy Hoàng đế Thương Quốc có những hành động này, không thể nào chỉ vì cảnh cáo nàng rồi đưa ra mấy điều kiện đơn giản như vậy.

Chẳng lẽ, nơi này ẩn giấu nguy hiểm gì?

Một thân một mình ở trong hậu cung của nước khác, bên cạnh không có nổi một người bảo vệ. Từ lúc nàng sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên có cảm giác thiếu an toàn như vậy.

Phải nhanh chóng rời đi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận