Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 135: Xu Thế Lửa Cháy Lan Tràn

Chương 135: Xu Thế Lửa Cháy Lan Tràn

=== oOo ===


- Điện hạ, không thể đợi nữa.

Gia chủ Lương gia gõ thật mạnh cây gậy, nói:

- Quân Thương đã công phá Đông Dương Thành, ít ngày nữa sẽ càng nguy cấp. Điện hạ nếu vẫn cứ khăng khăng như vậy, lão phu sẽ tiến cung gặp vua, để bệ hạ quyết định.

- Chắc không phải vì điện hạ không tổn thất sản nghiệp, nên không đau lòng? Tống gia ta đã chống đỡ Nhị điện hạ thừa kế đại thống, điện hạ cũng không nên khiến cho cho lòng của chúng ta rét lạnh.

Gia chủ Tống gia lạnh lùng nói.

- Cố gia, Cốc gia và Dương gia hiện tại đều rất nhàn nhã, nếu như điện hạ cứ khư khư cố chấp, chúng ta cũng không thể làm gì khác hơn là tìm một con đường khác.

Các quý tộc đều dồn dập dùng ngôn ngữ bức ép, mang theo ý giễu cợt, không có chút khách khí nào đối với vị Thái Tử tương lai này.

Sắc mặt Trịnh Hàn âm trầm như nước, hắn đương nhiên hiểu ý tứ mà các quý tộc muốn biểu đạt. Đó chính là nếu hắn không đi nghị hòa dựa theo đề nghị của quý tộc thì họ sẽ giống Cố gia, Cốc gia và Dương gia, quay sang chống đỡ Trịnh Khang.

Thậm chí còn có thể hướng về Thương Quốc.

Sở dĩ nói là ba gia tộc, tất có nguyên nhân nhất định.

Mọi người đều biết, ba người Cố Phong Nam, Cốc Ích, Dương Hồng đã nương nhờ vào Thương Quốc, trở thành ba thống lĩnh của nghĩa quân. Lúc Thương Quân công thành thì bọn họ rất vội vã, thậm chí còn phái người ra vào Khang Thành, liếc ngang liếc dọc.

Đúng rồi, Khang Thành...

Trải qua chuyện vừa được nhắc tới, Trịnh Hàn cũng có chút nghi hoặc. Dựa theo đạo lý thì cho dù ba gia tộc này có thái độ ám muội với Thương Quốc, thì cũng sẽ không ngả về phía Trịnh Khang đang thất thế. Cách giải thích duy nhất chính là, Trịnh Khang cũng có liên quan đến Thương Quốc.

Khi Trịnh Hàn đang do dự, con ngươi của gia chủ Lương gia đảo một vòng, từ trong ống tay áo móc ra một phong thư đưa tới trong tay Trịnh Hàn:

- Điện hạ mời xem, đây là bí mật mà một chi nhánh của Lương gia ta trước khi rút khỏi Khang Thành ngẫu nhiên phát hiện được.

- Bí mật?

Trịnh Hàn nghi hoặc, tiếp nhận bức thư. Vừa nhìn đến thì tay run lên, suýt chút nữa đã không cầm vững.

Đây là… thư mà Trịnh Khang viết cho Hoàng đế Thương Quốc?

- Tin tức này, có thật là do Trịnh Khang?

Trịnh Hàn khiếp sợ hỏi.

Gia chủ Lương gia gật đầu, nghiêm túc nói:

- Phong thư này vốn Khổng Thượng Hiền định mang về cho Hoàng đế Thương Quốc, trên đường bị một người trong Lương gia ta đoạt được. Còn về thật giả, điện hạ có thể tự kiểm tra.

Trịnh Hàn nghe vậy liền mở ra, vừa nhìn chữ viết thì đúng thật là chữ của Trịnh Khang. Mà nội dung… lại là chuyện hắn đã quy thuận Thương Quốc?

Trịnh Hàn trợn to hai mắt, giống như nhìn thấy một chuyện rất khó tin.

Ở trong thư, Trịnh Khang không chỉ nói làm sao để liên thủ bố trí, càng cho thấy chỉ cần Thương Quốc có thể trợ giúp hắn đoạt được đế vị, thì sẽ đồng ý cắt nhường tảng lớn thành trì của Trịnh Quốc cho Thương Quốc, đồng thời thực hiện triều cống đối với Thương Quốc.

Sắc mặt Trịnh Hàn lúc trắng lúc xanh. Hắn ngẩng đầu lên nhìn quét qua đám quý tộc trước mặt một lúc, hỏi:

- Phong thư này, các ngươi đều đã xem?

- Đúng vậy!

- Khúc chiết trong đó, chúng ta đều đã rõ ràng.

- Chiến sự lần này lỗi là ở hai vị điện hạ, đặc biệt là hành động của điện hạ ngài đã đẩy Tam điện hạ về phía Thương Quốc.

- Ài! Dù sao cũng là huynh đệ tay chân, tại sao phải bức nhau như vậy?

Đám quý tộc thản nhiên nói xong sau đó nhìn về phía Trịnh Hàn, trong ánh mắt đều tràn ngập ý lạnh.

Trong nháy mắt, Trịnh Hàn như hiểu được cái gì đó:

- Nói như thế, bổn hoàng tử nếu như không đáp ứng nghị hòa thì các ngươi sẽ đi đầu quân cho Trịnh Khang, cùng hắn đi giảng hòa với Thương Quốc?

Chúng quý tộc im lặng không lên tiếng, xem như đã ngầm thừa nhận.

Quả nhiên...

Trên mặt Trịnh Hàn hiện lên vẻ thất vọng nồng đậm, từ trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác cô độc.

Đều là một đám gia hỏa ánh mắt thiển cận.

Thế nhưng lại không có cách nào khác, Trịnh Hàn cũng không dám đem câu nói này nói ra.

Bởi vì lực lượng của các đại thế gia thực sự quá lớn, đặc biệt là ở thời điểm đặc thù này. Dù hắn là Hoàng tử cao quý cũng không thể không thận trọng cân nhắc ý kiến của bọn họ, thậm chí càng không thể dùng thủ đoạn cứng rắn để cưỡng bức.

- Nếu các vị đại nhân đều chủ trương nghị hòa, vậy thì làm như thế đi.

Trịnh Hàn phất phất tay, bất đắc dĩ nói:

- Bổn hoàng tử lập tức phái sứ thần đi bàn bạc với Hoàng Đế Thương Quốc, đồng ý cắt nhường một bộ phận lãnh thổ phía Nam, lấy ngân lượng trong quốc khố bồi thường tổn thất cho Thương Quốc, nguyện hai nước hưu binh, nối lại tình xưa.

- Thiện!

- Đại thiện! Điện hạ có thể lấy đại cục làm trọng, chính là phúc của Trịnh Quốc ta.

- Lạc đường biết quay lại, cuối cùng cũng coi như không quá muộn.

Các gia chủ thế gia nhận được kết quả mà mình mong muốn, trên mặt từng người đều hiện lên vẻ vui mừng, sau đó đồng thời xin cáo lui.

Một đám vô tích sự.

Trịnh Hàn nhìn từng bóng lưng của bọn họ rời đi, trong lòng mắng to, sau đó liếc nhìn bức thư trên bàn.

- Người đến, truyền lệnh cho Tây đại doanh lập tức tới Hoàng Thành.

...

Ngày mùng 8 tháng 10, ánh mặt trời tươi sáng, gió thu mát mẻ.

Dương Mộc đứng trên tháp quan sát của doanh trại, nhìn mảnh đất trống bằng phẳng ở phía xa.

Nơi đó có một đám người đang thao luyện.

Bọn họ là nghĩa quân.

Thế nhưng cũng không phải là nghĩa quân do tù binh cải biên thành, mà là bách tính từ các thôn trong Khang Thành mấy ngày qua lần lượt đến đây nhờ vả.

Mục tiêu chung của bọn họ chính là lật đổ Trịnh Quốc, trở thành một người dân Thương Quốc.

Đối với việc này, binh sĩ quân Thương cũng không cảm thấy kinh ngạc. Những ngày qua bình dân đến đây nhờ vả đã sắp tới hai vạn người, thế nhưng trải qua lựa chọn, chỉ lưu lại tám ngàn.

Sở dĩ phải chọn lựa, cũng không phải vì yêu cầu tố chất đối với mọi người, mà là bởi vì nhân số thực sự quá nhiều. Mới qua có mấy ngày, mỗi một tòa thành trì của Trịnh Quốc đều có khởi nghĩa nông dân, thậm chí ngay cả vùng ngoại ô Hoàng Thành Trịnh Quốc đều có rất nhiều nông dân kết bè kết phái, tay cầm cuốc dao, cổ động bách tính đi ngang qua tạo phản.

Trịnh Quốc có tổng cộng mười chín toà thành, dựa theo mỗi thành một vạn người mà tính thì sắp có tới hai mươi vạn.

Hai mươi vạn nông dân khởi nghĩa, đã tạo thành thế lửa cháy lan tràn.

Đương nhiên, Dương Mộc cũng không cần phải nhờ hai mươi vạn quân khởi nghĩa này để diệt Trịnh Quốc. Nói thẳng ra thì, một khi lên chiến trường, hai mươi vạn người cùng tiến lên cũng chưa chắc có thể công được một tòa thành trì.

Bởi vì bọn họ thiếu tướng lĩnh, căn bản không xây dựng chế độ chặt chẽ. Nhân số một khi nhiều lên lại càng không dễ dàng để chỉ huy, không khác lắm với mấy người dùng binh khí đánh nhau đầu đường. Một khi đến chiến trường chân chính, chỉ cần quân tinh nhuệ chính quy chuẩn bị xong trận pháp là có thể dễ dàng phá vỡ.

Từ một loại ý nghĩa nào đó thì chiêu thu tám ngàn người này cũng không phải là để bọn họ ra chiến trường, mà là thiên kim mua mã cốt. Để cho toàn bộ quân khởi nghĩa trong Trịnh Quốc đều nhìn thấy, sau lưng mình còn có chỗ dựa, tất cả hứa hẹn đều chân thực, không phải chỉ là một câu chuyện cười cho vui.

- Bệ hạ, tiền tuyến cấp báo.

Một tên thân vệ đưa đến một cái ống trúc, giao cho Dương Mộc.

Dương Mộc tiếp nhận ống trúc nhìn qua một chút, bên ngoài ống trúc có một hàng năm chữ —— Trình Hoàng đế Bệ hạ.

Sau đó hắn lấy thư bên trong ra, đếm ở hàng chữ cuối cùng một hồi, vừa vặn cũng là năm chữ,

Xem tới đây, Dương Mộc gật gật đầu.

Đây là một phần quân báo thật sự.

Bởi vì phòng ngừa chiến tuyến kéo dài, quân báo trên đường bị quân địch chặn lại rồi giả mạo, vì thế trước khi Vệ Trung Toàn lĩnh quân xuất phát, quân thần đã thỏa thuận trước một ám hiệu. Ở bên ngoài ống trúc viết bao nhiêu chữ, dòng cuối cùng trong thư sẽ có từng đó chữ, bằng không chính là giả tạo.

- Tam đại quân đoàn, không tấn công Hoàng Thành?

Dương Mộc xem hết, khẽ nhíu mày.


Bạn cần đăng nhập để bình luận