Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 291: Tiền Đặt Cược

Chương 291: Tiền Đặt Cược

=== oOo ===


Hình dáng kia. . . Không phải chính là trang bị của đội danh dự ở trước cửa cung hay sao?

Chỉ có điều, áo giáp và binh khí có hơi cải biến một chút mà thôi.

Hoàng đế Sở Quốc Hùng Mẫn Nột bắt đầu lo lắng. Mọi người đều biết, binh khí Thương Quốc được xưng là Thiên Hạ Vô Song, liền nói thanh kiếm dài ba thước kia, có thể được xưng là chém sắt như chém bùn, mà binh khí của những đại tướng Sở Quốc cũng không nhất định sắc bén và cứng cỏi như thế.

Hiện tại, toàn bộ ba tên kiếm kích chi sĩ đều sử dụng kiếm do Thương Quốc chế tạo, đừng nói Sở Quốc chỉ dùng ba tên thân vệ ra trận, chỉ sợ dù là kiếm sĩ tinh nhuệ nhất trong nước lên sân cũng không nhất định có thể thắng được.

Ngô quốc, tại sao lại có được trang bị của Thương Quốc?

Hùng Mẫn Nột liếc mắt nhìn Dương Mộc, đầy vẻ đăm chiêu.

Nhận ra được ánh mắt của Hoàng đế Sở Quốc, Dương Mộc chỉ có thể ở âm thầm cười khổ trong lòng.

Hắn đương nhiên biết Hoàng đế Sở Quốc đang suy nghĩ gì, thế nhưng hắn đúng là rất oan uổng. Những trang bị này cũng không được sản xuất nhiều, vẫn chỉ còn là một trong những kế hoạch của Bộ Khoa học kỹ thuật, chuẩn bị cho tương lai dùng để phát triển kỵ binh hạng nặng. Trong đó, loại kiếm kia càng không phải là binh khí chủ lưu trên chiến trường, vì thế chế tạo rất ít, lúc trước chính là do hắn biếu tặng một ít cho Nguyễn Quốc và Ngụy Quốc.

Không nghĩ tới, Ngô quốc không biết dùng biện pháp gì lại nắm được trong tay những thanh kiếm này.

Rất hiển nhiên, Ngô quốc biết lần này Hoàng đế Sở Quốc cũng sẽ đến Hội minh, nên đã chuẩn bị kĩ càng một phen, chính là vì một trận so tài này với Sở Quốc.

Trước đó dùng rất nhiều lời lẽ khiêu khích không hay, có thể cũng là vì làm Hoàng đế Sở Quốc tức giận mà thôi.

Hoàng đế các nước cũng dồn dập liếc mắt, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy bảo kiếm như vậy, nhưng cũng chỉ liếc mắt là đã nhìn ra đó là sản phẩm của Thương Quốc.

Hai nước so tài đấu kiếm chi sĩ, về trang bị liền có sự chênh lệch như thế, thật là có mùi vị.

Hoàng đế các quốc gia đều ôm tâm thái xem cuộc vui, xem ra Sở Quốc phải thua trận luận võ này.

- Sở Hoàng, ngài thấy những mãnh sĩ này của Đại Ngô ta thế nào?

Hoàng đế Ngô quốc tựa như cười mà không phải cười.

- Kiếm sĩ Sở quốc, đệ nhất thiên hạ!

Hùng Mẫn Nột ậm ừ một tiếng, chậm rãi đứng lên, sau đó tháo bội kiếm bên hông xuống, giao cho thị nữ bên người.

- Được!

Hoàng đế Ngô Quốc vỗ bàn một cái, nói:

- Trước tiên xem kiếm sĩ Sở Quốc ngươi, đến tột cùng làm sao để đệ nhất thiên hạ!

- Chậm đã!

Hùng Mẫn Nột ha ha cười, nói:

- Kiếm sĩ Sở Quốc ta, từ trước đến giờ chỉ cần xuất kiếm tất sẽ hiểu được, không bằng chúng ta đánh cược một chút?

Đánh cược?

Sở Hoàng chủ động nói ra muốn đánh cược?

Hoàng đế Ngô Quốc không lập tức đáp ứng. Trận đấu này thắng bại hầu như đã sáng tỏ, Hoàng đế Sở Quốc còn đưa ra yêu cầu đánh cược, đây không phải là đến chết vẫn sĩ diện sao?

Thông thường, tiền đặt cược của Hoàng Đế các nước đơn giản chính là hai loại.

Một loại gọi là mặt mũi.

Một loại gọi là thổ địa.

Tỷ thí kiếm kích ở ngay trước mặt nhiều Hoàng đế như vậy, thua một quốc gia khác khẳng định là chuyện rất mất mặt, vì thế Hoàng đế Sở Quốc đưa ra yêu cầu muốn tiền đặt cược, chỉ có thể là thổ địa.

Hoàng đế Ngô quốc vô cùng tình nguyện có thể mở rộng đất đai biên giới vì Quốc gia mình ở trong một lần Hội minh, chuyện này đủ để ghi vào sử sách.

- Sở Hoàng đã nói rồi, như vậy đánh cược thế nào? Đánh cược bằng vật gì?

- Ha ha, dễ bàn.

Hoàng Đế Sở Quốc vung tay, nói:

- Trận đấu này liền cược ba ngàn lượng vàng, thế nào?

- Đặt cược bằng tiền? Có chút vô vị quá!

Ngô Hoàng mang vẻ mặt tràn đầy phấn khởi, cười nói:

- Muốn đánh cược liền đánh cược người! Được chứ?

- Đánh cược người?

Hùng Mẫn Nột lập tức lắc đầu, nói:

- Không thể tưởng tượng nổi! Đặt cược như thế nào?

- Hai người bọn họ, chính là tiền đặt cược của trẫm.

Ngô Hoàng cười chỉ tay về phía hai người thị nữ bên người, nói:

- Hoàng đế các nước ở đây đều có thể chứng kiến, bên thua liền hiến ra hầu gái của mình. Thế nào?

Hùng Mẫn Nột nhíu mày:

- Trong hậu cung của trẫm có vô số mỹ nhân, trẫm không lọt mắt mấy người hầu gái thô bỉ của ngươi.

Ái chà!

Đây là cho rằng chính mình đã nắm chắc phần thắng?

Trong lúc nhất thời, không chỉ có Ngô Hoàng cảm thấy buồn cười, đến ngay cả Hoàng đế các quốc gia khác cũng cảm thấy buồn cười.

Người đấu kiếm dù sao cũng chỉ là con người, những kẻ trong nhóm đứng đầu kia kỳ thực không kém nhau nhiều, chỉ có thể dựa theo quy tắc đấu kiếm thi đấu, vì vậy trang bị rất quan trọng. Ngô Quốc có được một nhóm trang bị này của Thương Quốc, lẽ nào còn có thể bị thua hay sao?

Hoàng đế Ngô quốc tựa như cười mà không phải cười, nói:

- Vậy thì chuẩn bị đánh cuộc cái gì? Chẳng lẽ là thổ địa?

Hùng Mẫn Nột không khỏi cười to:

- Ngô Hoàng thật là thú vị! Lần này Hội minh là để phạt Tấn, nếu như muốn thổ địa thì chỉ cần vung binh đi Tấn Quốc chiếm lấy là được, chút địa bàn này đối với Sở Quốc ta, chẳng khác nào là bỏ gốc lấy ngọn. Không bằng như vậy, liền lấy trẫm làm tiền đặt cuộc thì sao?

- Ngươi?

Ngô Hoàng nhíu mày, lập tức không phản ứng lại.

- Nếu ai thua, phải tự chém mình một đao, thế nào?

Hùng Mẫn Nột nói.

Yên tĩnh!

Yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Một câu như vậy được nói từ miệng một Hoàng Đế, nghe có vẻ rất khó mà tin nổi.

Tiền đặt cược có trăm ngàn loại, vì sao nhất định phải thấy máu rơi chứ?

Chỉ có ánh mắt Dương Mộc nhìn về phía Hùng Mẫn Nột mang theo sự đăm chiêu.

Vị Hoàng đế Sở Quốc này, quả nhiên không đơn giản!

Ở trong lòng Dương Mộc, không khỏi đánh giá vị Hoàng đế Sở Quốc này cao thêm một bậc, cũng không phải là vì loại khí phách này của hắn, mà là đã nhìn ra dụng ý trong đó.

Một lần đạt được rất nhiều, thực sự cao minh!

- Ha ha ha! Chuyện này có gì khó khăn chứ?

Ngô Hoàng vung tay lên,

- Điển võ quan, bắt đầu!

Lúc này, điển võ quan vung lệnh kỳ đánh xuống:

- Kiếm Sĩ, ra trận ——

Trong tiếng kèn lệnh du dương, hai đội kiếm sĩ từng bước từng bước oai hùng ra trận.

Cái gọi là kiếm kích, ở các nước như Ngô Sở rất thịnh hành, cũng không phải chỉ đơn giản là kiếm kích, mà trong đó thi thố chính là kỹ xảo chiến đấu bằng binh khí, bình thường phân chia làm ba loại chính: Trường binh, đoản binh và phi binh.

Trường binh chính là mấy loại vũ khí có độ dài lớn như mâu, thương, trấp, phủ, việt,... Đoản binh chính là các loại như chủy thủ, đoản đao. Phi binh chính là các loại cung tên như khinh, trùng, nỏ, tụ.

Tranh tài kiếm kích thông thường đều là tiến hành ba trận, khung cảnh rộng lớn, ngồi trên đài cao quan sát bình luận cũng cảm thấy vô cùng náo nhiệt. Hôm nay Hoàng đế Ngô Quốc chỉ trang bị kiếm, điển võ quan cũng đã sớm được ra hiệu, liền trực tiếp dựa theo quy trình bắt đầu tiến hành.

Ba kiếm sĩ Ngô Quốc mặc áo giáp cùng một màu, mũ giáp tinh thiết, trường kiếm bản rộng, có thể nói là uy phong lẫm lẫm.

Về phía ba kiếm sĩ Sở Quốc, hiện tại đang đảm nhiệm vai trò thân vệ, người mặc bố y, tóc dài rối tung, dấu vết võ sĩ duy nhất chính là dưới chân mang một đôi chiến ngoa da trâu cao tới đầu gối, một bộ khí chất kiếm sĩ hào hiệp bất kham.

- Tiểu đội ba người thi đấu! Trận thứ nhất ——

Theo hiệu lệnh của võ quan đánh lệnh kỳ xuống, một Bố Y Kiếm Sĩ đã mỉm cười bước lên trước, ôm kiếm chắp tay:

- Ba vị mời.

Đồng thời nâng kiếm khoát tay đáp lại, ba thanh kiếm lập tức rút ra khỏi vỏ thành một hình quạt, một tiếng hô giết, ba thanh trường kiếm bản rộng dẫn theo phong mang mãnh liệt chém tới từ ba phương hướng.

Trong tay Bố Y Kiếm Sĩ là một thanh kiếm nhỏ, mắt thấy ba kiếm triển khai đã phong bế lại chu vi ba trượng, bỗng một tiếng thét dài vang lên, đột nhiên vung kiếm nhanh như tia chớp quét đến thanh kiếm sau lưng!

Đúng lúc này, hai kiếm từ bên trái phải cùng bay đến, giống như một cái kìm sắt kẹp lấy thanh kiếm nhỏ.

C r ắ c k ——

Thanh kiếm trong tay kiếm sĩ Sở Quốc bị đứt gãy.

Sau tiếng va chạm với trường kiếm trong tay kiếm sĩ Ngô Quốc, đoạn bên dưới liền đứt rời.

C r ắ c k ——

C r ắ c k ——

Lại là hai tiếng lanh lảnh vang lên, hóa ra vẫn là kiếm sĩ Ngô Quốc nếm trải tư vị, lần thứ hai dùng biện pháp tương tự, chém gãy mũi kiếm của hai gã kiếm sĩ Sở Quốc khác.


Bạn cần đăng nhập để bình luận