Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 203: Biên Quan Đại Thắng

Chương 203: Biên Quan Đại Thắng

=== oOo ===


- Mười ba vạn…

Cảnh Quý lẩm bẩm, hài lòng gật đầu. Quân địch năm bè bảy mảng bị kỵ binh tập kích thì khó mà có được sức chiến đấu, lại thêm hơn ba vạn quân sĩ Thanh Long quân phối hợp, lấy được chiến quả lớn như vậy cũng ở trong dự liệu.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân nữa là do quân địch quá tự ngạo. Bình thường hành quân đánh trận các sĩ tốt đều phải mặc áo giáp đi ngủ, ngược lại, quân sĩ Thịnh Quốc kia tự cho rằng mình chiếm được ưu thế, lấy tư thái ngạo mạn đi chinh phạt Thương Quốc, không hề lo lắng bị đánh lén, cởi chiến bào, đắc ý đi ngủ.

Có rất nhiều người ngủ rồi không tỉnh lại nữa.

Nếu đội quân như vậy mà còn đánh lén không thành công, vậy Kỳ Lân Quân và Thanh Long Quân không cần tồn tại nữa.

Chỉ có một tiếc nuối duy nhất là, trận chiến đêm qua quá mãnh liệt, liên đới tới doanh trướng chủ tướng quân địch cũng bị phá hủy, không bắt được tướng lĩnh quan trọng nào, chiến hậu có phát hiện một thi thể mặc soái bào màu đỏ, nhưng cái đầu đã bị vó ngựa dẫm nát bét, não văng khắp nơi, không thể phân biệt là ai.

- Vật tư đâu? Lương thảo, đồ quân nhu của quân địch có bị thiêu hủy không?

Cảnh Quý vội hỏi. Lương thảo và đồ quân nhu quan trọng hơn những tướng lãnh kia, thu được vật tư và binh khí này thì Thương Quốc lại có thể nhanh chóng tăng quân, giải bớt áp lực lúc nào cũng có thể tăng binh của Thịnh Quốc.

- Bẩm Tướng quân, lương thảo của quân địch chủ yếu được cất giữ ở ba dặm phía sau đại doanh, chỉ có một phần nhỏ trong đại doanh bị thiêu hủy. Còn đồ quân nhu… Trang bị công thành cỡ lớn đều bị thiêu hủy, chỉ còn lại một ít vũ khí như mũi tên và đao kiếm còn có thể dùng.

- Cũng được, dù sao cũng vẫn hơn là không có gì.

Cảnh Quý thở dài một hơi.

- Người đâu, bày sẵn bút mực! Bản tướng quân muốn trình báo tin đại thắng này về kinh, để cho Hoàng Hậu nương nương có thể chuẩn bị chiêu mộ thêm binh lính, bảo vệ cương thổ Đại Thương ta!



Rạng sáng hôm sau, quân báo khẩn cấp về tới Thương thành.

Binh lính đưa tin vào thành, vừa giục ngựa phi nhanh vừa giơ cờ Kỳ Lân Quân hô lớn:

- Biên quan đại thắng! Chém đầu hơn mười ba vạn sáu ngàn người! Biên quan đại thắng! Chém đầu hơn mười ba vạn sáu ngàn người!

Quân sĩ kêu gào. Trong màn đêm đen nhánh, ánh đèn lốm đốm sáng dần.

Các nhà các hộ ló đầu ra khỏi cửa, nghe tin chiến báo, còn tưởng mình đang nằm mơ, rồi vội vàng đi hỏi xung quanh để xác nhận.

Không tới một khắc đồng hồ sau, trên đường phố tràn đầy người, ngươi một câu, ta một câu, ai nấy đều hưng phấn trao đổi về nội dung vừa nghe.

Lúc này gà trống còn chưa gáy, các phường thị cấm đi lại vào ban đêm nên không có cảnh tượng đi đập cửa hò hét thông báo cho từng nhà.

Một số người bò lên mái nhà, hô gào với phường thị xung quanh, dần dần truyền thông tin này ra.

Nửa canh giờ sau, trong thành đèn đuốc sáng trưng.

Cũng khó trách mọi người phản ứng dữ dội như vậy. Một tháng qua, bách tính Thương Quốc luôn phải sống trong lo lắng. Xa không nói, từ khi các thương đội đi rồi, trong thành vắng vẻ hơn rất nhiều, rất nhiều cửa hàng chỉ có thể cố gắng duy trì.

Nếu Thương Quốc bị Thịnh Quốc tiêu diệt, đừng nói tới cuộc sống giàu có, chắc chắn sẽ bị tịch thu gia sản, không tan cửa nát nhà đã là khá lắm rồi.

Đương nhiên, còn một nguyên nhân nữa, đó là Hoàng Đế Bệ Hạ đang ở dị quốc xa xôi.

Lão bách tính không biết muốn nghênh đón Bệ Hạ khó chừng nào, chỉ rất đơn thuần cho rằng có thể sẽ giống như lần trước đánh Trịnh Quốc, cứ giết thẳng vào Thịnh Quốc, bảo vệ Bệ Hạ trở về là được.

Mang theo suy nghĩ đơn giản mà tốt đẹp như vậy, dân chúng vừa nghe tin biên quan đại thắng, không ai kìm nén được niềm vui, chỉ trong chốc lát mà tin tức đã truyền tới phủ đệ các quan viên và quý tộc. Tới rạng sáng, lệnh cấm đi lại ban đêm được giải trừ, xa giá mới ào ào đổ vào hoàng cung.

Lúc này Hoàng Hậu còn đang ngủ.

Từ khi Dương Mộc tới Tấn Quốc hội minh đến giờ đã qua mấy tháng, đặc biệt là khi nghe tin Dương Mộc bị ngăn ở Động Quốc, Hoàng Hậu vẫn luôn lo lắng hốt hoảng, tối đến rất khó ngủ say, thi thoảng còn ngủ mơ thấy một vài chuyện xấu hổ, sáng sớm thức dậy lại đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

Nàng biết, mình hoàn toàn không thoát nổi tiểu oan gia này rồi.

Nếu không phải vì đã hứa với Dương Mộc trong thời gian hắn rời đi sẽ vận chuyển quốc gia thật tốt, thì nàng đã lao tới Động Quốc đứng bên cạnh nam nhân mình vẫn luôn mong nhớ rồi.

Nhưng hiện giờ, lý trí nói cho nàng, dưới hoàn cảnh quân đội đang phong tỏa, dù nàng có chạy tới thì tình hình cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu. Có cao thủ lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên như Diệu Hi và Thẩm An ở bên cạnh, bảo vệ một Dương Mộc hoàn toàn không cần lo.

Thậm chí Hoàng Hậu còn nghĩ tới một tình huống khác. Hiện tại đại quân áp cảnh, nếu tiền tuyến tan tác thì Dương Mộc ở nước khác sẽ an toàn hơn một chút. Cùng lắm đến lúc đó mình và Diệu Hi sẽ mang hắn về Thánh Nữ Sơn hoặc Tố Nữ Môn, có hai môn phái đỉnh cấp này trợ giúp, sẽ có hy vọng phục quốc.

Ngoài Dục Linh Cung, một đội tiểu thái giám vội vàng tiến vào gõ cửa tẩm cung, đánh thức Lục Nhi đang ngủ say.

Biết chiến báo tiền tuyến tới, Lục Nhi không dám coi thường, vội vàng quỳ gối trong tẩm cung gọi Hoàng Hậu.

Người tập võ đi ngủ vẫn sẽ giữ ba phần tỉnh, vừa nghe gọi, Hoàng Hậu lập tức tỉnh lại.

- Ngươi nói cái gì? Chiến báo từ tiền tuyến?

Hoàng Hậu giật mình, vén chăn tơ tằm, khoác áo choàng ngồi dậy.

Tư thái mỹ nhân mới ngủ dậy cực kỳ mê người, nếu là bình thường hẳn Lục Nhi sẽ thầm thán phục một hồi, nhưng hôm nay nàng cũng luống cuống tay chân, nên vội vàng thưa:

- Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, binh lính báo tin đã tới Hoàng cung từ rất sớm, nhưng bị ngăn ngoài nội đình, sau rất nhiều cửa ải thì tin tức mới truyền tới Hậu cung.

Hoàng Hậu gật gật đầu. Hậu cung vốn là cấm địa của một nước, ngoài Hoàng Đế, nếu không có đặc chỉ thì không một nam tử nào được phép tiến vào Hậu cung. Muộn như vậy, tin tức bên ngoài muốn truyền vào Hậu cung không chỉ cần được cấm vệ bên ngoài cho phép, còn phải được Kính Sự Phòng phê chuẩn, mới vào được bên trong. Đây là tổ chế, dù nàng thân là Hoàng Hậu cũng không thể thay đổi.

- Bản cung hỏi ngươi, binh lính báo tin nói gì?

- Chuyện này… Nô tỳ cũng chỉ nghe người ta thông bẩm, chỉ sợ tin tức truyền qua mấy lượt người. Nô tỳ cũng không biết tin tức cụ thể, hình như là một phong thư chiến thắng đưa tới Hoàng đô, chiến mã cũng đã mệt chết một con.

- Tin chiến thắng…

Hoàng Hậu thì thào lẩm bẩm, trái tim thả xuống, hạ lệnh:

- Lục Nhi, chuẩn bị rửa mặt, bản cung muốn bãi giá tới Tử Thần Điện.

- Vâng!

Hoàng Hậu bắt đầu rửa mặt. Là người đứng đầu Hậu cung, dù nàng không bị ước thúc quá nhiều nhưng cũng phải chú ý tới dung nhan, nhất định phải rửa mặt chải đầu một phen mới có thể bãi giá tới Tử Thần Điện, ở đó nghe chiến báo.

Vì vậy khi nàng tới Tử Thần Điện thì phương đông đã hửng nắng, binh lính đưa tin cũng đã vào Hoàng cung, căng thẳng run rẩy trình chiến báo lên.

Chém đầu mười ba vạn sáu ngàn…

Nhìn con số này, Hoàng Hậu thở phào nhẹ nhõm. Hơn ba mươi vạn đại quân, chết một phần ba, áp lực ở biên cương Thương Quốc đã dịu bớt.

Chỉ cần Thương Quốc không sao, kiểu gì Hoàng Đế Bệ Hạ cũng sẽ không sao.

Dù có đi vòng qua Viêm Quốc, xuyên qua thâm sơn đại trạch, cuối cùng cũng sẽ có một ngày về tới nhà.

- Người đâu, giao chiến báo này cho Lễ Bộ, để cho bách tính cả nước cũng biết. Lấy danh nghĩa bản cung, hạ lệnh Binh Bộ lập tức dựa theo chiến báo chiêu mộ tân binh!


Bạn cần đăng nhập để bình luận