Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 177: Hai Nước Mâu Thuẫn

Chương 177: Hai Nước Mâu Thuẫn

=== oOo ===


Các thương nhân vô cùng hối hận, dồn dập mắng to, đồng thời cũng tận lực bổ cứu, đến Bộ Công thương trắng trợn mua sắm.

Bị tổn thương nặng nhất chính là Đại Thịnh Quốc.

Vốn các thương nhân nhao nhao tràn vào Thương Quốc phải đi qua Đại Thịnh Quốc, thương nhân nhiều, bách tính cũng được hưởng lợi nhiều, có rất nhiều thôn trang bắt đầu chuyên tâm kinh doanh khách sạn.

Nhìn một quốc gia nhỏ như Thương Quốc lại kiếm được nhiều như thế, các quý tộc Đại Thịnh Quốc đều ghen tỵ đến đỏ mắt, thế là liên kết dâng thư lên Hoàng Đế Đại Thịnh Quốc, yêu cầu thiết lập quan ải trên đường tới Thương Quốc và thu phí.

Đồng thời, các đại quý tộc cũng bắt đầu dựng xưởng nhỏ, chép sách bán cho thương đội dọc đường.

Trong một thời gian ngắn, mặc dù không thu được lợi lớn như Thương Quốc nhưng cũng coi như kiếm được một khoản nhỏ.

Nhưng không ngờ Thương Quốc đánh ra một đòn tất sát!

Hạ giá sách!

Với đông đảo phường chép sách ở Đại Thịnh Quốc, không nghi ngờ gì, tin tức này là một tai họa ngập đầu.

Khi các thương đội tìm tới cửa hủy chuyện làm ăn, trái tim các quý tộc đều rỉ máu.

Không có quý tộc nào dám ăn quỵt tiền, vì bọn họ cũng không dám đắc tội quá nặng với thương nhân, bởi không có ai ngốc đến mức coi những thương nhân này là bình dân hết. Trong các nước đại chư hầu, các thương nhân có quy mô khá lớn đều có đại quan làm chỗ dựa sau lưng, thậm chí có một số thương đội còn thuộc hoàng thất các nước.

Thương đội cũng có sức mạnh chính trị ẩn hình!

Đương nhiên, cũng có một vài xưởng chép sách không cam tâm, cho rằng Thương Quốc hạ giá thấp như thế sẽ không được bao lâu, chỉ vì muốn chèn ép bọn họ mà nghiến răng hạ giá một thời gian ngắn mà thôi. Cho nên, bọn họ khai thác sách lược lâu dài, còn cam đoan sẽ bồi thường tiền.

Nhưng hy vọng này lập tức bị hiện thực tát cho thật mạnh vào mặt. Liên tục mười ngày, “Truyện Ngụ ngôn” của Bộ Công thương Thương Quốc bán đắt như tôm tươi, số lượng tiêu thụ cao nhất từ trước tới nay.

Các quý tộc Đại Thịnh Quốc đứng ngồi không yên, sau khi phải bồi thường một khoản bạc lớn, bắt đầu tìm cách trả thù.

Thủ đoạn trả thù rất đơn giản thôi: Tăng phí qua đường trên các cửa ải lớn.

Mỗi một thương đội phải trả một khoản bạc rất lớn mới có thể thuận lợi đi qua.

Nhất thời, thương đội các nước đều oan thán ầm trời.

Có rất nhiều thương nhân trực tiếp liên hợp lại, dâng thư lên Hoàng Đế Đại Thịnh Quốc yêu cầu hủy bỏ chính lệnh này.

Nhưng từ Hoàng đế Đại Thịnh Quốc cho đến các Vương công Đại thần đều không ai coi trọng.

Nguyên nhân rất đơn giản: Tư duy theo quán tính.

Dù sao, hiện giờ hơn phân nửa địa bàn của Thương Quốc đều là Trịnh Quốc trước kia, nhiều năm qua vẫn một mực dùng đến tiền bạc lôi kéo quan hệ, bọn họ đã quen với việc người Trịnh Quốc phải khép nép rồi.

Hiện giờ Thương Quốc chiếm Trịnh Quốc, vậy đương nhiên cũng nên có bộ dáng tiểu đệ, triều cống Đại Thịnh Quốc, và chấp nhận đãi ngộ không công bằng này.

Còn về lợi ích của các thương nhân ư? Ha ha, có bản lĩnh thì đừng đi qua đường Đại Thịnh Quốc nữa.

Phá hư danh dự thì sao? Bị thương đội phỉ nhổ thì sao? Cùng lắm là tổn thất chút tiền thôi, chẳng lẽ còn có thể khiến cho quân đội các nước liên hợp lại tiến đánh Trịnh Quốc?

Đám quý tộc này không sợ!

Nhưng bọn họ vẫn đánh giá thấp lực hấp dẫn của hàng hóa Thương Quốc với thương nhân, cũng đánh giá thấp sức ảnh hưởng của các thương đội lớn.

Không đến nửa tháng, sứ thần các nước đều hội tụ ở Đại Thịnh Quốc, văn thư khiển trách như tuyết rơi vào trên bàn Hoàng đế Đại Thịnh Quốc.

Rơi vào đường cùng, các quý tộc Đại Thịnh Quốc đành phải thu liễm, hủy các quan ải.

Các quý tộc bị tổn thương nặng nề, có thể nói là hận thấu xương Thương Quốc.

Mới đầu, quân thần Đại Thịnh Quốc cực kỳ không vừa lòng với việc Thương Quốc không xưng thần tiến công. Sau chuyện này, quan hệ ngoại giao của hai nước lập tức chuyển biến xấu.

Mãi đến đầu tháng ba, vệ sĩ tuần tra của Thương Quốc phát hiện có người khả nghi lén lén lút lút ở gần khu công nghiệp.

Là ai dám lượn lờ quanh khu công nghiệp vào lúc đêm hôm thế này?

Nên nhớ, từ khi khu công nghiệp được thành lập thì luôn được coi sóc nghiêm ngặt, canh giữ có thể so với Hoàng cung. Dân chúng Thương Quốc cũng đều biết đây là cấm địa, không có phận sự không dám tới gần.

Đám người này lén lén lút lút như thế, xem ra không phải hạng người đứng đắn gì.

Cẩm Y Vệ bèn bày ra thiên la địa võng, bắt được mấy người trong số đó, sau một phen nghiêm hình tra tấn đã moi ra được chút thông tin.

Không ngoài sở liệu, có quan hệ với Đại Thịnh Quốc!

Lập tức, Cẩm Y Vệ nhanh chóng báo tin này cho Dương Mộc.

- Chờ không nổi rồi sao?

Dương Mộc lẩm bẩm, sải bước trong điện. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, đây là đạo lý thiên cổ không đổi.

Trong mắt Đại Thịnh Quốc, Thương Quốc chỉ là một tiểu quốc muốn bắt nạt thế nào cũng được. Trước kia không có giá trị gì đương nhiên mặc kệ, nhưng bây giờ có giá trị rồi thì bọn họ sẽ ra tay.

Phái mật thám đột nhập khu công nghiệp chỉ là thăm dò xem có thể đánh cắp kỹ thuật hay không.

Nếu thành công, đương nhiên không cần phiền phức nhiều nữa. Thương Quốc vẫn là tiểu quốc, không đáng để lo.

Nếu không thành, vậy khởi binh!

Dương Mộc nhìn địa đồ dán trên vách tường, trong lòng cười lạnh.

So với Đại Thịnh Quốc, lãnh thổ Thương Quốc thực sự nhỏ hơn rất nhiều, tựa như một tiểu tử bị ép vào trong góc kéo dài hơi tàn.

Đại Thịnh Quốc quả thực cũng phồn hoa hơn Thương Quốc, quốc lực cũng cường thịnh hơn.

Nhưng mà, chuyện này có thể nói lên điều gì?

Đại Thịnh Quốc có thể chắc chắn một trận diệt Thương Quốc sao?

Nếu không thể, chỉ cần Thương Quốc có thời gian thở dốc thì sớm muộn gì cũng sẽ địch lại được Đại Thịnh Quốc!

- Xem ra, thế nào cũng sẽ có một trận chiến giữa Đại Thịnh Quốc và Thương Quốc đây!

Dương Mộc thở dài, có chút không biết làm sao. Thực ra hắn không muốn đánh nhau, nhất là trong mấy năm này. Thương Quốc đang trong thời kỳ phát triển cực nhanh, có thể nói là biến chuyển từng ngày, chờ một thời gian ngắn nữa thôi thì nhất định có thể tận dụng tối đa địa bàn hạn chế để phát triển thành một nước lớn.

Nhưng mà, ở thế giới vừa mới bước vào giai đoạn tranh cướp địa bàn này, một quốc gia mạnh lên tất sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của nước khác, hoặc sẽ hấp dẫn nước khác dòm ngó, con đường phát triển không thể thuận buồm xuôi gió.

Dù là Đại Thịnh Quốc hay Thương Quốc, hai quốc gia này đều không muốn chiếm đoạt đối phương. Nhưng đã có mâu thuẫn lợi ích rồi, sẽ không thể tránh được một trận chiến.



Ngày 16 tháng 3, Hoàng cung Đại Thương.

Một buổi phong thưởng long trọng đang được cử hành trong triều.

Luận công ban thưởng!

Kèn lệnh trận chiến phạt Trịnh còn văng vẳng bên tai, Dương Mộc bệnh nặng mới khỏi, sau khi chỉnh lý xong xuôi vô số việc trong nước. Cuối cùng, Thương Quốc đã bắt đầu tiến hành một buổi lễ phong thưởng quy mô lớn nhất từ trước tới nay!

Dù là quy mô hay mức độ coi trọng, lần phong thưởng sau khi gấp rút tiếp viện Thân Quốc trước đó không thể so được.

Bốn đại quân đoàn đều tham chiến, cộng thêm mấy đội nghĩa quân quy thuận sau đó, tổng số người lên tới hơn tám vạn!

Trong số những người này, hai vạn binh lính của bốn đại quân đoàn đều có quân công, hơn ba vạn nghĩa quân cũng thu được quân công và ban thưởng.

Buổi phong thưởng thanh thế thật lớn qua đi, tước dân Thương Quốc lập tức gia tăng hơn hai vạn người, tướng lĩnh cấp bậc Thiên nhân tướng trên cơ bản đều trở thành Bá Tước. Vệ Trung Toàn trở thành Hầu Tước ba sao, Đại Tướng quân ba quân đoàn còn lại cũng có được tước vị Bá Tước năm sao.

Cùng ngày, “Thời báo Đại Thương” ra chuyên mục mới, mỗi một vị tướng lĩnh được phong Bá Tước đều được ghi tên, tuyên truyền và khen ngợi chiến công trong lần bắc phạt này.

Thương nhân ngoại quốc đang ở trong Hoàng thành đều ngây người.

Quốc gia này điên rồi sao?

Tước vị được phong thưởng như đồ miễn phí, đây là muốn dốc hết bạc kiếm được mấy tháng qua phong thưởng cho đám quân sĩ thô bỉ kia sao?

Thực ra bọn họ nghĩ không sai. Lần này khi phong thưởng xong, Dương Mộc tiêu đến hơn hai trăm vạn lượng bạc để ban thưởng, lại cộng thêm tiền trợ cấp, ba trăm vạn lượng bạc trong quốc khố lập tức biến mất.

Khi khắp chốn dân gian đang sôi trào, thán phục, sợ hãi, thì Binh Bộ ban bố lệnh động viên!

Trưng binh!

Lại trưng binh!

Ngay lập tức, dân gian đều kinh ngạc, ngay sau đó là vui mừng hớn hở!

Người có tâm bắt đầu cảm thấy không bình thường rồi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận