Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 308: Thành Công Vượt Sông

Chương 308: Thành Công Vượt Sông

=== oOo ===


Hiển nhiên, loại uy hiếp tâm lý này đã phát huy hiệu quả.

Binh sĩ quân đoàn Thanh Long biến đổi trận hình, từng nhánh đại quân điều chỉnh, lập tức di chuyển theo hướng mệnh lệnh ban ra.

Quân Tấn bỗng dưng cảm giác được áp lực tăng lớn, vội vàng hướng về hai bên phòng thủ.

- Tiến công!

Vệ Trung Toàn cười to, truyền đạt mệnh lệnh biến trận. Sau khi nhóm đèn Khổng Minh đầu tiên biến mất không còn tăm hơi, nhóm thứ hai lại bay lên trời cao.

Đây chính là lợi thế của đèn Khổng Minh. Vào ban đêm, nếu như chỉ huy mấy chục hơn trăm vạn đại quân, bằng phương thức truyền lệnh thông thường, lệnh của đại soái rất khó truyền đạt xuống dưới. Ở trong rất nhiều loại chiến dịch cỡ lớn, cũng không phải chủ soái không được, mà là trận hình vừa bắt đầu đã bị quân địch khắc chế, không thể ban bố hiệu lệnh tổ chức trận hình tiếp theo, vì thế liền thất bại, cuối cùng chịu khổ diệt vong.

Trong lịch sử, những trận chiến điển hình lấy mấy vạn người đánh bại mấy chục vạn người, trong đó đa số đều do nguyên nhân này. Nhân số hơn quá nhiều, trái lại sẽ không dễ chỉ huy.

Cái gọi là Hàn Tín điểm binh càng nhiều càng tốt, chính là nói đến tài năng chỉ huy mạnh mẽ của Hàn Tín, có thể điều động đại quân có quy mô khổng lồ.

Trận chiến trong nháy mắt có sự biến hóa.

Vốn ban đầu, hai đường phá vòng vây đều bị ngăn chặn, Tuân Ngô cũng nhìn ra Vệ Trung Toàn dùng kế nghi binh, không ngờ lại thay đổi trận hình như thế, toàn bộ trọng tâm của quân đoàn Thanh Long thiên về phía trung quân.

Mặc dù Tuân Ngô đã nhìn ra được đầu mối, thế nhưng trăm vạn đại quân vừa biến hóa trận hình, hiện tại vẫn còn đang trong trạng thái hỗn loạn, chờ đến lúc mệnh lệnh truyền đạt xuống, vậy thì đã muộn rồi.

Cứ như vậy, Tuân Ngô trơ mắt nhìn mười vạn tướng sĩ quân Thương ùa tới, tập trung sức mạnh công phá vào vị trí yếu kém nhất ở phe mình, một lần đột phá giết ra ngoài, sau đó lại quay đầu, cùng với binh sĩ vừa qua sông trong ứng ngoài hợp, hình thành tư thế vây đánh.

- Lùi lại đi! Quân Thương đã qua sông thành công, đánh tiếp nữa chúng ta sẽ không chiếm được một chút lợi lộc nào cả.

Tuân Ngô thở dài một hơi, nói.

- Cứ như thế lui ư?

Trâu Cát không quá cam tâm. Trước đó chiếm được ưu thế, trong lòng vẫn còn đang hưng phấn, nghĩ rằng lần này nhất định có thể lập được công lớn. Nhưng lại không lường được, tình thế tốt đẹp lập tức sẽ mất đi, khiến cho người ta tiếc nuối.

- Biến cố phát sinh, ngươi không nhìn thấy quân tâm của tướng sĩ quân ta đã dao động sao, cái thứ lập lòe ánh sáng kia rốt cuộc là thứ gì?

Tuân Ngô vừa nói, không kiêng dè liếc mắt nhìn Trâu Cát một chút, trên mặt hiện rõ vẻ khinh bỉ.

Hắn thực sự không hiểu được, lâm trận chỉ huy mà giống như tên ngốc vậy, đến cùng là làm sao chiếm được tín nhiệm của Hoàng Đế, trở thành người chỉ huy trăm vạn đại quân.

Hiện giờ, bệ hạ đã mù quáng như vậy sao?

Tuân Ngô không nghĩ ra, thế nhưng cũng không thể làm gì khác. Bây giờ thân phận của hắn chỉ là một người dân bình thường, nói dễ nghe là lấy vai trò khách khanh được mời đi theo, trợ giúp công tác chỉ huy quân đội, nhưng trên thực tế thì còn không bằng cả một mưu sĩ. Nghe hay không nghe, quyền lựa chọn hoàn toàn nằm ở Trâu Cát.

- Nếu Tướng quân Tuân Ngô đã nói như vậy, thế thì hạ lệnh lui quân đi.

Trâu Cát vung tay lên, ra hiệu cho quan truyền lệnh, chỉ huy đại quân lui lại.

Đang đang cheng!

Tiếng kẻng thu binh!

Gần trăm vạn đại quân giống như thuỷ triều lui xuống, dưới tình huống không nhận được bất cứ mệnh lệnh gì, binh sĩ quân đoàn Thanh Long cũng không dám tùy tiện truy kích, dừng lại thủ vững trận địa, chiếm lĩnh một số nơi trọng yếu.

Vệ Trung Toàn lập tức hạ lệnh, toàn quân tản ra khoảng mười dặm, các bộ nhanh chóng tập kết, kiểm kê rõ ràng nhân số tổn thất.

Nhiều đội quân y, cũng giơ lên cáng cứu thương chạy đi cứu trị người bệnh.

Nếu gặp những người thuộc bên quân Tấn bị thương, sẽ quyết đoán chém xuống một đao, kết thúc tính mạng.

Đến khi mặt trời mọc, liên miên mười dặm đều có thể nhìn thấy từng bộ từng bộ thi thể. Đại quân dàn xếp xong xuôi, các bộ dựa theo kế hoạch cũng đều hoàn thành việc đóng quân, từng chiếc chiến giới được vận chuyển bởi một chiếc thuyền lớn hoặc nhiều thuyền nhỏ, toàn bộ được chở tới nơi tập kết.

Vệ Trung Toàn đứng ở một chỗ trên sườn núi, nhìn về phía quân doanh đang hối hả bận rộn, hỏi:

- Trận chiến này, quân ta tổn thất bao nhiêu?

- Khởi bẩm đại soái, binh sĩ quân ta tổn thất hơn một vạn ba ngàn người, từ Thiên nhân tướng trở lên chết trận mười bảy vị. Mặt khác, bên đội kỵ binh còn thất lạc hơn sáu mươi thớt chiến mã, một ít tướng sĩ đội kỵ binh chết đi đều bị lột khôi giáp và binh khí.

- Thật là vô liêm sỉ!

Vệ Trung Toàn còn chưa nói, Khuất Dũng bên cạnh đã căm tức mắng to.

Ở bên cạnh đó, các binh sĩ cũng đều mang vẻ mặt giận dữ.

Lột trần quần áo và khôi giáp của kỵ binh chết trận, đối với binh sĩ quân đoàn Thanh Long thì đây là sự nhục nhã còn lớn hơn so với cái chết.

Tướng sĩ quân đoàn Thanh Long, không thể bị bôi nhọ!

- Đại soái! Chuyện này không thể bỏ qua như thế được!

- Quân địch mới vừa lùi đi, mạt tướng nguyện ý dẫn dắt đội kỵ binh giết tới, rửa nhục cho những người đồng đội vừa chết kia!

- Đại soái, mạt tướng nguyện cùng đi!

Sắc mặt Vệ Trung Toàn âm trầm. Trong sự nghiệp cầm quân đánh giặc của hắn từ trước đến nay, đây là một trong số những lần gặp tổn thất nặng nề nhất.

Đương nhiên, sự phẫn nộ của hắn cũng không chỉ bởi vì bị tổn thất nặng nề, mà còn vì loại hành vi đánh trận không đạo đức kia của quân Tấn.

Nghe những lời đề nghị của các tướng sĩ, hắn nhíu mày, sau đó quát to:

- Tấn Quốc cũng không phải a miêu a cẩu gì cả, thứ chúng ta phải đối mặt chính là trăm vạn quân Tấn được huấn luyện nghiêm chỉnh, hiện tại nếu đuổi theo chính là dẫn các huynh đệ đi chịu chết!

Trong nháy mắt, tất cả tướng lĩnh đều không nói lời nào.

Đúng vậy! Trong quá khứ mọi người đánh trận quá dễ dàng, vì thế lần này tổn thất hơn một vạn huynh đệ, bỗng sinh ra cảm giác bị sỉ nhục, một lòng chỉ nghĩ báo thù.

Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút, có thể so sánh quân Tấn với kẻ địch trong quá khứ sao?

Trịnh Quốc lúc trước không cần nói nữa, đó là sự khác biệt một trời một vực. Coi như so sánh với quân Thịnh và quân Động, thì quân Tấn này bất kể là trang bị trên người hay là tố chất tướng sĩ, cũng cao hơn một bậc.

Nhất định phải đối diện với một sự thật, lần này đại chiến tuyệt đối không thể khinh địch, không thể hời hợt coi như chuyện không quan trọng.

- Các vị, mọi người đều phải hiểu, trận chiến này chính là một trận chiến có ý nghĩa cực kỳ trọng yếu đối với Thương Quốc ta, quyết định bố cục thiên hạ sau này. Đại Thương ta đến cùng là diệt vong dưới vòng vây của Tấn Quốc, hay là tích trữ nền tảng, phát triển trở thành một đời bá chủ mới, đều ký thác hy vọng vào trận chiến này. Mọi người ngàn vạn lần không thể coi thường!

Vệ Trung Toàn trầm giọng nói.

- Xin nghe lời giáo huấn của Đại Nguyên soái!

Toàn bộ các tướng sĩ từng người từng người ôm quyền, trong lòng nhiệt huyết sôi trào. Từ trước mắt xem ra, Tấn Quốc này chính là một con hổ mạnh mẽ nằm chắn ngang trước mặt Thương Quốc, chỉ có đánh bại nó thì Thương Quốc mới có thể xây dựng nền tảng càng to lớn hơn, nhòm ngó vị trí bá chủ.

Dựa vào sức sống phồn thịnh như hiện tại, nếu như Thương Quốc phát triển thêm mười mấy năm, thiên hạ liệu còn có quốc gia nào có thể địch lại?

Sở Quốc?

Đùa sao, hiện tại Sở Quốc mang cả một thân bệnh! Nhìn như mạnh mẽ, lãnh thổ bao la, nhân khẩu đông đúc, thế nhưng tổng hợp tất cả mọi mặt, khẳng định không thể thắng nổi Thương Quốc.

Nguyễn Quốc?

Ngô Quốc?

Vân Quốc?

Mãng Quốc?

So sánh với Thương Quốc, dường như đâu đâu cũng có nhược điểm.

Trong lòng các tướng sĩ đầy mơ ước, đồng thời cũng xem cuộc chiến tranh lần này là bước đệm giúp Thương Quốc đặt vững nền tảng bá nghiệp.

- Buồn cười thay cho quân Tấn kia, cho rằng đem trang bị kỵ binh chúng ta mang về, là có thể tạo ra hàng nhái ra giống như đúc sao? Tấn Quốc nhất định không thể nào theo được bước tiến của Đại Thương ta!

Khuất Dũng máu me đầy mặt, cười to một tiếng, làm giảm bớt bầu không khí âm trầm này.


Bạn cần đăng nhập để bình luận