Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 140: Đại Thế Đã Mất

Chương 140: Đại Thế Đã Mất

=== oOo ===


Chu Hi hét lớn, tiếng hét như sấm nổ quanh quẩn trong lòng các nông dân binh.

Với bách tính cùng khổ, tiền tài và ruộng đất tương đương với tính mệnh. Điều kiện mà Chu Hi vừa ném ra đã đánh trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng các nông dân binh.

Nghe nói vậy, trong lòng bọn họ cũng hơi nghi ngờ.

Nhưng mà hành động vung tiền vừa rồi cũng cho họ thấy được thành ý của Chu Hi.

Đột nhiên mấy vạn nông dân binh trở nên hỗn loạn, các nông dân binh đi trước liều lĩnh đổi hướng quay lại vọt về phía sau, đẩy các nông dân binh đằng sau lùi lại, ngơ ngơ ngác ngác gia nhập vào đội ngũ quay giáo.

Đúng vậy! Quân Trịnh chỉ biết xua đuổi chúng ta đi chịu chết, còn có thể cho chúng ta cái gì?

Ngược lại, quân Thương chẳng những phát tiền cho mọi người, còn hứa hẹn nhiều lợi ích như vậy sau chiến tranh.

Dù sao, cũng đâu chắc chắn quân Trịnh sẽ thắng chứ? Vì sao không giúp quân Thương?

Suy nghĩ này chính là một lý do rất thuyết phục, rất nhiều nông dân binh bị ảnh hưởng từ người bên cạnh, cũng quay đầu mâu nhắm thẳng vào đốc quân phía sau.

Lần này, đội đốc quân phía sau xem như thảm rồi. Mới một khắc trước bọn họ còn tùy ý đồ sát những nông dân binh không tiến lên kia, một khắc sau tình thế đã hoàn toàn thay đổi.

Đốc quân, tổng cộng cũng chỉ hơn ngàn.

Mà nông dân binh lại có tới mấy vạn người.

Thế cục đột biến, đốc quân không kịp đề phòng và rút lui nên lập tức đã bị đội nông dân binh khổng lồ vây lại, sau đó bị giết tơi bời đến liên tục bại lui, hoảng sợ cầu viện Đông đại doanh đằng sau.

Phía sau, các chủ tướng của Đông đại doanh quá sợ hãi, không dám tin vào mắt mình.

Lâm trận quay đầu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tiết Ngũ ngồi trên lưng ngựa rất kinh hãi. Hắn đã nhìn rõ, gần ba vạn nông dân binh này phản chiến chỉ vì một chút tiền?

Đáng chết!

Quân Thương quá giảo hoạt, vây mà lại dùng tiền tài dụ hoặc những nông dân binh đê tiện kia.

Lúc này Tiết Ngũ rất tức giận. Lúc trước vẫn còn vui vẻ xem quân Thương đứng trên cổng thành vung tiền xuống, không ngờ đây lại là mưu kế của bọn chúng.

Làm chủ tướng một quân, vậy mà không nhìn ra được mưu kế thô thiển như vậy, còn gì thất bại hơn?

- Truyền lệnh xuống! Quân Trịnh ta cũng có thể cho bọn họ tiền tài, ai lấy được đầu tướng địch sẽ ban thưởng trăm mẫu ruộng tốt!

Tiết Ngũ cắn răng hạ quyết tâm. Rộng đồng đều do quý tộc quản lý, làm chủ tướng một quân như hắn cũng không có quyền treo thưởng. Nhưng tình thế chiến trường quá gấp gáp, hắn cũng chỉ hứa hẹn trước, còn đánh xong rồi có thực hiện hay không lại là chuyện khác.

Mấy tướng lĩnh bên cạnh hắn cũng sững sờ. Phải biết rằng, dù là quân tinh nhuệ chính quy tác chiến, nhiều lắm cũng chỉ ban thưởng tiền tài để khích lệ, vạn vạn lần không thể đụng vào ruộng đồng.

Nhưng nhìn sắc mặt không để tâm của Tiết Ngũ, bọn họ lập tức hiểu.

Chỉ cần có thể thắng được trận này, khi xong xuôi thì xử lý những nông dân binh đó không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Ngay lập tức, lính liên lạc và thân vệ bên cạnh đồng loạt xuất động ra trước trận gọi hàng, truyền đạt tướng lệnh.

Các nông dân binh đang chém giết say sưa với khoái cảm báo thù. Trên chiến trường ồn ào, có thể nghe được tiếng gọi hàng cũng không nhiều, dù có nghe được cùng mặc kệ lờ đi.

Dù sao thì, trong lòng bọn họ đã hận chết đám tướng lĩnh Trịnh quốc đã xua đuổi mình lên chiến trường. Trong bầu không khí quay giáo nồng đậm, bọn họ chỉ hận không thể chặt đám tướng lĩnh này ra thành trăm mảnh, làm gì có chuyện nghe theo mấy lời ma quỷ của bọn chúng. Còn về tiền bạc và ruộng đất, quân Thương cũng có thể cho mà, dựa vào cái gì mà phải bốc lên nguy hiểm lớn mà đi công thành chứ?

Tư tưởng và hành động của con người đều thuận theo số đông. Khi những người xung quanh đều phản kháng đốc quân thì sẽ không có ai cho rằng mọi người sẽ quay lại đi công thành.

Cố Phong Nam, Dương Hồng và một đám nghĩa quân ở trên đầu thành nhìn xuống, cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Đây mới thực sự là chiến tranh sao?

Quân địch khổng lồ như vậy, mà mình lại có thể sử dụng?

Đồng thời, trong lòng bọn họ càng cảm nhận sâu sắc được sự may mắn của mình. Chỉ cần là người có tầm nhìn một chút thôi là có thể thấy được thắng lợi của trận chiến này đã nghiêng hẳn về bên quân Thương.

- Truyền lệnh xuống! Mở cửa thành ra, cùng với nông dân binh đánh giết quân Trịnh.

Chu Hi hạ lệnh.

- Vâng!

Lính liên lạc truyền lệnh của tướng quân, tất cả nghĩa quân và binh lính quân đoàn Huyền Vũ trong thành đều sẵn sàng xuất phát. Cửa thành vừa mở, hạ cầu treo, sau đó theo sát nông dân binh trùng sát ra ngoài.

Bụi mù cuồn cuộn, sĩ khí bừng bừng, tất cả binh lính quân Thương đều đang chờ mong trận chiến này.

Trái lại, quân lính ở Đông đại doanh của quân Trịnh đều đang bị dọa cho sợ hãi.

Ba vạn nông dân binh quay giáo đã thay đổi hoàn toàn chênh lệch về binh lực. Dù binh sĩ tinh nhuệ của Đông đại doanh nhiều hơn, nhưng binh lực đã thay đổi, chênh lệch về năng lực không còn lớn nữa.

Quân Thương ra khỏi thành tác chiến cùng với nông dân binh, tổng cộng lại có hơn bốn vạn người.

Hơn bốn vạn người truy sát một vạn người. Binh lực chênh lệch quá xa, đủ để khiến người ta tuyệt vọng.

- Nghênh chiến…

Tiết Ngũ rút bội kiếm bên hông, chỉ thẳng tới quân Thương đang sắp đến.

Chỉ trong chớp mắt, hơn vạn quân sĩ Đông đại doanh đã bày xong phương trận đối diện với trận trùng sát sắp tới.

Nhất thời, tiếng trống trận chấn thiên động địa. Trên chiến trường vang lên tiếng la giết, tiếng binh khí va chạm, tiếng hô hào, tiếng kêu thảm thiết, tất cả đều vang vọng bên ngoài Hoàng Điền thành.

Đến khi tướng sĩ quân đoàn Huyền Vũ và Đông đại doanh chính thức giao thủ, hai bên đã máu chảy thành sông, tướng sĩ Đông đại doanh bị nông dân binh cuốn lấy đã mệt mỏi rã rời, sức chiến đấu sụt giảm. Khi nghênh đón quân đoàn Huyền Vũ như lang như hổ thì liên tục bại lui.

Tiết Ngũ đang chỉ huy quân đội ở phía xa sầm mặt lại, sức chiến đấu của quân đoàn Huyền Vũ quá mạnh. Hắn đã trải qua bao trận chiến, chưa bao giờ gặp phải quân đội có quân kỷ nghiêm minh, tiến lùi đều ngay ngắn trật tự như thế. Mà sĩ khí ai nấy đều bừng bừng, căn bản không ai đục nước béo cò ở bên trong.

Công huân tước thực sự có tác dụng khích lệ lớn như vậy sao?

Làm Đại tướng quân một phương, đương nhiên Tiết Ngũ đã từng nghe nói đến chế độ Công huân tước của Thương Quốc. Khi nghe có người nói sức chiến đấu của quân Thương đã tiến thêm một bước lớn thì hắn rất khinh thường. Có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến sức chiến đấu của một đội quân, dù sức chiến đấu của một binh sĩ tăng lên đi nữa, mình lấy số lượng bù vào là được, cần gì phải dùng Công huân tước và tiền tài để khích lệ?

Cái giá quá lớn! Đây là cách làm ngu xuẩn nhất!

Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy binh sĩ quân đoàn Huyền Vũ chém giết trên chiến trường, hắn đã hoàn toàn hoang mang rồi.

Trong tầm mắt của hắn, có một binh lính quân đoàn Huyền Vũ mặc giáp da giơ dao găm cười gằn chém vào đầu của một quân sĩ Đông đại doanh, ánh mắt tràn đầy sự hung tàn và điên cuồng.

Kẻ đó đang cười!

Ngươi đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này chưa? Trên chiến trường, binh lính quân địch như bị điên, sau khi giết địch nhân như giết gà rồi nhếch miệng cười tàn nhẫn.

Đây là một đội quân điên cuồng!

Tiết Ngũ không rét mà run!

Khi nhìn lại nghĩa quân, ánh mắt hắn lại lóe lên một tia phức tạp.

Sao binh sĩ Trịnh Quốc ta vừa sang quân Thương đã thay đổi hẳn rồi? Thậm chí ngay cả sức chiến đấu của những nghĩa quân từ nông dân binh kia cải biên thành cũng tăng thêm rất nhiều!

Chẳng lẽ, đều vì Công huân tước!

Hay là, quân đội Trịnh Quốc ta đã bị căm hận đến mức đó sao?

Đại thế đã mất!

Nhìn tướng sĩ Đông đại doanh bị giết phải liên tục bại lui, Tiết Ngũ ngửa mặt lên trời thở dài. Theo kế hoạch, mình là bên công thành, dù thế nào cũng ở thế bất bại, chỉ đợi dẹp xong thành trì rồi tiêu diệt quân đội trong thành là có thể xuất quân chi viện Tây đại doanh. Sau đó hai phe giáp công, tiêu diệt hết chủ lực quân Thương trong một lần.

Mà bây giờ Đông đại doanh của mình lại thua mất một trận chắc thắng, để cho Tây đại doanh lâm vào khốn cảnh bị tả hữu giáp công.

Sao mà bi ai!

Hiện giờ, Trịnh Quốc muốn thắng trận này thì chỉ có cách duy nhất là Tây đại doanh có thể thắng được hai quân đoàn Thanh Long và Chu Tước ở bên ngoài Hoàng thành. Bảo vệ Hoàng thành thành công!


Bạn cần đăng nhập để bình luận