Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 160: Thời Báo Đại Thương

Chương 160: Thời Báo Đại Thương

=== oOo ===


Cải cách chế độ và thuế nô lệ một lần nữa đã tạo ra một cơn thủy triều chúc mừng trong dân gian.

Tất cả các nô lệ đều vui sướng không kìm nổi, dù một vài lão nô lệ trung niên bị nô dịch đến mất cảm giác cũng không ức chế nổi kích động trong lòng.

Với chủ nhân của họ, đây là một tin tức vô cùng xấu. Nhưng với bọn họ, đây là một cơ hội để sống lại!

Vốn khi chế độ công huân tước được đưa ra, bọn họ rất nghi ngờ tại sao thân phận nô lệ cũng bị chia thành nhiều cấp bậc, dường như nó không có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bọn họ, nên chỉ có thể nhìn những bách tính bình dân sống ngày càng tốt hơn kia mà hâm mộ đến nghiến răng.

Hiện tại xem ra đây là kế hoạch ngay từ ban đầu của Hoàng Đế Bệ Hạ!

Cuối cùng đã chờ được ngày này rồi!

Đương nhiên không chỉ có các nô lệ cao hứng, mà cả bách tính bình dân cũng hưng phấn kích động.

Một phần là vì người nhà của họ cũng có người làm nô lệ. Trước kia không thể nào chuộc ra được, nhưng giờ thì khác rồi, có ruộng đồng để trồng trọt, bớt được nhiều thuế phú như vậy, sớm muộn gì cũng gom đủ tiền bạc chuộc thân cho người nhà!

Mặt khác, dân chúng cao hứng vì thuế nô lệ rất cao, có nghĩa là đám quý tộc kia sẽ không cố ý ép bức bách tính phải bán bình làm nô nữa. Không những vậy, bọn họ sẽ vì thiếu người mà chia ruộng đồng cho bách tính thuê để trồng trọt.

Đạo chính lệnh này thật sự là lợi dân mà!



Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua nửa tháng.

Trời đông rét mướt, tuyết phủ kín trời.

Trong dân gian, khai hoang, học chữ, nô lệ chuộc thân, dù rất rét lạnh nhưng nơi đâu cũng khí thế ngất trời.

Trong triều đình, cải cách quan phủ, nghiên cứu phát minh khoa học kỹ thuật, công báo, chế tạo binh khí… Các hạng mục bình ổn tiến hành có thứ có tự.

Cả Thương Quốc chìm trong cơn lũ phát triển trùng trùng điệp điệp!

Nhị Châu Cung.

Dương Mộc thoải mái dễ chịu ngồi trên giường được lót tấm thảm lông mềm, bên cạnh đặt một chén trà thơm nóng hổi, tay cầm báo thong thả xem.

Đây là cuộc sống của người già ở trái đất, nhưng đến Thương Quốc lại là một trào lưu mới.

Mà tờ báo này chính là công báo mới ra của Thương Quốc: Thời báo Đại Thương.

Dương Mộc cầm báo xem số đầu tiên.

Một tờ báo rất mỏng, nhưng Bộ Khoa học kỹ thuật và Lễ Bộ đã phải bỏ rất nhiều tâm huyết.

Đầu tiên là giải quyết vấn đề trang giấy.

Tiếp theo, là thuật in ấn.

Cuối cùng, là biên soạn nội dung.

Vì thế, thợ thủ công của Bộ Khoa học kỹ thuật đã lập ra hai tổ nghiên cứu nhỏ. Một phụ trách cải tiến kỹ thuật tạo giấy, một nghiên cứu thuật in ấn, mất hơn một tháng mới đưa ra được thành quả trên tay Dương Mộc, bắt đầu ứng dụng kỹ thuật vào sản xuất.

Sau đó giao cho Công Báo Ti của Lễ Bộ, in bản thảo đã được biên soạn lên.

Về phần nội dung, Dương Mộc đã xem qua, mặc dù có hơi khô khan nhưng đã khá lắm rồi.

Một tờ báo có bốn trang. Một trang đăng tin tức chính trị, một trang đăng các kiến thức thông thường về việc nhà nông và khoa học, một trang tuyên truyền tư tưởng trung quân ái quốc, một trang đăng vài chuyện cười và chuyện xưa.

Ví dụ như viên quan nào đó bị điều tra ra tham ô hủ bại, hành động của một viên quan nào đó đáng được tuyên dương, những thứ nào không thể ăn nhiều, rồi nhà dân chúng nào náo ra trò cười, Hoàng Đế Bệ Hạ cần chính yêu dân ra sao…

Mọi việc đều được truyền tải hết trên tờ báo mỏng.

Nói tóm lại, Dương Mộc khá hài lòng với tờ báo này, nội dung bên trên vừa chính thức lại không mất thân dân. Hiện giờ tin tức thiếu thốn, hoạt động giải trí của dân chúng ít đến đáng thương, hẳn là sẽ rất được hoan nghênh.

Tiếc nuối duy nhất chính là, vì công nghệ in còn chưa tiến bộ cho nên chữ in trên báo lớn hơn hậu thế một chút, cộng thêm hạn chế về quy mô nên giá thành của một tờ báo đội lên tới một văn tiền. Nếu cộng thêm nhân lực vật lực và giá cả phát hành, đại khái phải mất ba văn tiền mới có thể đảm bảo lợi nhuận.

Có điều Dương Mộc cũng không định dựa vào tờ báo này kiếm tiền. Bút lớn vung lên một cái, định giá một văn tiền một tờ báo.

Còn về phương thức phát hành, sẽ do Công Báo Ti hợp tác với nhân viên dịch trạm phân phối đến mỗi tòa thành trì, sau đó quan phủ sẽ bán ra với giá một văn tiền một tờ, để cho các cửa hàng tiêu thụ. Các cửa hàng hoặc tiểu thương sẽ bán ra với giá ba văn tiền.

Đương nhiên, cân nhắc tới tình hình bế tắc tin tức của một số nơi và dân chúng không nỡ bỏ tiền ra mua công báo. Quan phủ cũng đã ra quy định, tiên sinh dạy học trong từng thôn nhất định phải đặt mua báo. Thôn hơn trăm người phải mua ít nhất ba tờ, sẽ do quan phủ phái tiểu lại đưa tới tận nơi.

Bán báo là một công việc rất nhẹ nhàng, chắc chắn một thời gian nữa sẽ có đám trẻ con bán báo xuất hiện ngoài đường.

- Bệ Hạ, cái thứ gọi là báo chí này có thể cho thần thiếp xem thử không?

Nặc Phi ôm cái bụng đã hơi nhô lên, cầm theo chăn lông đắp lên người Dương Mộc.

Dương Mộc kéo chăn ra, hỏi:

- Trong tẩm cung của nàng đã đủ ấm rồi, trẫm không thấy lạnh. À, nàng hứng thú với tờ báo này sao?

Nặc Phi khẽ gật đầu, ánh mắt có vẻ cầu xin.

Dương Mộc nghĩ lại liền hiểu. Hậu cung này như một cái lồng hoa lệ, ngoài một vài cung nữ và thái giám đặc biệt thì thực ra mọi người bên trong chẳng có giao lưu gì với thế giới bên ngoài cả. Các phi tần trong hậu cung bị ngăn cách với bên ngoài lâu ngày, mặc dù có cẩm y ngọc thực, nhưng cũng vô cùng tò mò về ngoài kia.

Nghĩ lại, Nặc Phi có tâm lý như vậy cũng là bình thường, đặc biệt hiện giờ thế cục của Thương Quốc và Thân Quốc khá là vi diệu.

Dương Mộc đưa tờ báo cho Nặc Phi, khuôn mặt xinh đẹp lập tức rạng rỡ vui mừng như đứa trẻ được quà.

Nặc Phi tò mò lật lật tờ báo vài cái tựa như tìm tin tức gì đó.

Thấy vậy, Dương Mộc hỏi:

- Sao vậy? Đang tìm tin tức liên quan đến Thân Quốc sao?

- Vâng!

Nặc Phi gật đầu, cắn môi nói:

- Bệ Hạ thứ tội, dù Bệ Hạ không thích việc này, nhưng trong lòng thần thiếp vẫn vô cùng nhớ nhung. Dù sao Thân Quốc cũng là mẫu quốc của thần thiếp, Phụ hoàng và Mẫu hậu ở đó, thần thiếp không thể không để ý được.

- Vậy… để cho Phụ hoàng và Mẫu hậu của nàng đến Thương Quốc gặp nàng, thế nào?

Dương Mộc nhàn nhạt hỏi.

- Bệ Hạ!

Nặc Phi hốt hoảng, thấp thỏm không biết làm sao, vội quỳ xuống:

- Thần thiếp, thần thiếp…

Cũng khó trách nàng sợ hãi như vậy. Thân là Hoàng Hậu và Hoàng Đế một nước, nếu đến Thương Quốc gặp mình thì sẽ với thân phận gì đây?

Tù binh!

Với thực lực hiện tại của Thương Quốc, muốn diệt Thân Quốc không hề khó, thậm chí không cần đến Vệ Trung Toàn xuất mã, chỉ cần điều động một quân đoàn nào đó và nghĩa quân, trong vòng nửa tháng là có thể công diệt Thân thành, bắt sống hoàng tộc Thân Quốc.

Dương Mộc thở dài một hơi:

- Nàng đừng có gấp, nghe trẫm nói hết lời. Hơn một tháng không đến, hôm nay trẫm không tới nghe nàng khóc lóc đâu.

- Bệ Hạ thứ tội, thần thiếp thất lễ…

Nặc Phi nghe vậy vội vàng đứng dậy.

- Hôm qua trẫm có tiếp kiến sứ thần Thân Quốc, nàng đoán xem là ai?

- Thân Dư?

- Không!

Dương Mộc lắc đầu:

- Cho tới nay, đúng là do vị Hữu Thừa tướng của Thân Quốc kia làm việc ngoại giao với Thương Quốc. Nhưng hôm qua, sứ thần tới gặp trẫm còn có thêm một người nữa, còn đưa cho trẫm một món lễ vật.

Dứt lời, hắn vẫy vẫy tay, Cơ Linh Nhi hầu hạ bên ngoài bưng một cái hộp trạm trổ đi vào trong.

Nặc Phi thấy rất quen mắt, hình như đã thấy ở đâu đó rồi.

Đột nhiên nàng sực nhớ ra, che miệng kinh hô:

- Ngọc tỷ truyền quốc!


Bạn cần đăng nhập để bình luận