Bất Hủ Đế Hoàng

Chương 265: Giao Dịch Bình Đẳng

Chương 265: Giao Dịch Bình Đẳng

=== oOo ===


Dương Mộc vẫn im lặng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn chăm chú Khuất Đan.

Đây là một loại tâm lý chiến, đời trước ở trong lúc học về đàm phán thương mại, lão sư đã nói, một cao thủ đàm phán có kinh nghiệm phong phú, nhất định sẽ tìm hiểu rõ phong cách và chi tiết nhỏ của đối phương trước khi bắt đầu đàm phán. Mà chính mình cũng có thể xây dựng lên một loại hình tượng thói quen nào đó, ở thời điểm mấu chốt mê hoặc đối thủ, cho đối thủ một ít ám chỉ.

Loại lý luận này được xây dựng ở trên tình huống, trong buổi đàm phán, thẻ đánh bạc của song phương đều không nhất quán.

Vì thế, cho tới nay Dương Mộc vẫn rất tán đồng với quan điểm này. Ở một số thời điểm, vô tình hay cố ý hiển lộ một ít thói quen nhỏ của mình, ví dụ như im lặng không lên tiếng hay dùng mắt liếc nhìn người khác.

Dưới sự gia trì của thân phận Hoàng Đế này, có thể nói Dương Mộc đạt được hiệu quả vô cùng tốt, có lúc quả thực giống như long uy hiện ra, căn bản không cần hắn nói nhiều hơn một câu, thần tử bên dưới đã rõ ràng được hắn có ý gì.

Thậm chí ngay cả Hoàng Hậu, có lúc đang đối mặt với Dương Mộc, cũng rất để ý đến vẻ mặt của hắn.

- Quý khanh nếu cảm thấy bị làm khó dễ, vậy thì mời quay về đi. Đến ngày nào đó để trẫm biết Sở Quốc ngươi tự ý lấy trộm tài liệu giảng dạy của Thương Quốc ta, Thương Quốc tuy nhỏ, nhưng cũng không sợ xung đột vũ trang.

Dương Mộc nói xong, từ long ỷ đứng lên, chuẩn bị bãi giá về hậu cung.

- Mong Bệ hạ xem xét, Sở Quốc thần đồng ý mua mười vạn sách tài liệu giảng dạy.

Mắt thấy thành quả đi sứ sắp mất, Khuất Đan đầu đầy mồ hôi, không khỏi lớn tiếng thỉnh cầu.

- Mười vạn sách?

Dương Mộc ngừng bước chân lại, xoay người cười lạnh nói:

- Nhân khẩu của Sở Quốc ngươi có tới mấy chục triệu, chế độ lớp học này một khi triển khai, ít thì cũng sẽ ban ơn cho một triệu người. Mười vạn sách tài liệu giảng dạy, quý quốc đang xem thường Thương Quốc ta sao?

Trong lòng Khuất Đan kêu khổ thấu trời, chuyện đến nước này hắn đã chẳng muốn một trăm tiên sinh dạy chữ kia nữa, dù sao ở Sở Quốc cũng có thể tìm kiếm được. Nhưng nếu như bởi vậy mà đắc tội với Thương Quốc, sau khi hắn trở về sẽ mang tội lớn rồi.

Người khác không biết Thương Quốc có phân lượng thế nào ở trong lòng Hoàng Đế Sở Quốc, nhưng hắn lại cực kỳ rõ ràng.

Nhớ tới hôm lên đường đi sứ, Hoàng Đế Bệ hạ triệu kiến một mình hắn vào ngự thư phòng, đặc biệt giao cho mục đích chiến lược của chuyến đi sứ này, có thể nói việc học hỏi kinh nghiệm để mở lớp học tập chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là mượn chuyện này, đẩy mạnh quan hệ tốt đẹp với Thương Quốc.

Hoàng Đế Bệ hạ còn chính mồm nói thẳng, tầm quan trọng của Thương Quốc đối với Sở Quốc còn lớn hơn so với bất kỳ quốc gia nào khác. Nếu như trở thành kẻ địch, vậy thì còn đáng sợ hơn so với Tấn Quốc.

Cũng chính bởi vì một câu nói này, khiến hắn sau khi tiến vào Thương Quốc liền lên tinh thần, khiêm tốn đến mức có chút quá đáng, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo và cảm giác ưu việt như khi đến các quốc gia khác, rất nỗ lực tìm hiểu và khám phá điểm khác biệt của quốc gia này.

Dù sao, chính loại thái độ cẩn thận như vậy đã khiến hắn nổi lòng tôn kính với nó.

Từng cái từng cái chi tiết nhỏ ghép lại với nhau, tạo ra một quốc gia hoàn toàn khác biệt.

Quốc gia này tràn ngập một luồng sức sống không gì sánh kịp, để hắn không nhịn được dâng lên một sự bi ai đối với Sở Quốc quê hương mình.

Vì sao?

Tầng lớp quý tộc ở Sở Quốc, mỗi ngày đều đang vì tư lợi cá nhân mà tranh đấu không ngớt, cả đất nước cũng chỉ có duy nhất Hoàng Đế có thể đứng ra điều giải một hồi. Rất nhiều lúc Hoàng Đế đưa ra quyết định, nếu như những quý tộc này cảm thấy không có lợi với mình, còn có thể liều chết chống đỡ.

Dù cho trong mỗi thời kỳ sẽ sinh ra một hai vị Hoàng Đế hùng tài đại lược, nhưng dưới thế lực môn phiệt khổng lồ, cũng đều đã biến thành người chết cả rồi, rất hiếm khi có thể nhìn thấy chính lệnh mới nào được ban bố có thể duy trì đến ba mươi năm trở lên.

Nhưng mà, Thương Quốc lại không giống như vậy.

Quốc gia này không bị gánh nặng bởi các thế lực môn phiệt và quan liêu, quý tộc bị nhốt ở trong lồng, luôn phải nơm nớp lo sợ dưới hoàng quyền, toàn bộ quan chức triều đình đều đang suy nghĩ làm sao để làm tốt công việc trong tay mình, làm sao có thể tiết kiệm tiền bạc mà vẫn có thể làm xong việc, làm sao để cuộc sống dân chúng trở nên hạnh phúc hơn, để quốc gia càng trở nên cường thịnh.

Từ chuyện trong quá khứ là có thể thấy được, năm năm trước Thương Quốc vẫn là một quốc gia vô cùng yếu nhược, thậm chí bị bài trừ ở ngoài các nước chư hầu chính thống, không được Thiên tử Đại Lễ chính thức thừa nhận.

Nhưng mà, chỉ qua năm năm ngắn ngủi, quốc gia này dựa vào một luồng tinh thần phấn đấu tích cực tiến lên, thống trị quốc gia càng ngày càng tốt, cuộc sống dân chúng giàu có thịnh vượng, chế độ nô lệ cực kỳ hung hăng ngang ngược ở các quốc gia khác, nhưng ở quốc gia này đã ở bên bờ vực tan rã.

Lại nhìn sơ qua khắp các làng mạc thôn trấn, buổi nông nhàn thì mỗi một ngôi làng đều đang luyện binh, hắn đã tận mắt nhìn thấy từng đứa trẻ nhỏ vung vẩy mộc đao, đứng đó chém vào đối phương luyện tập cận chiến, tựa như đang tranh đấu ở trên chiến trường.

Một quốc gia như vậy, chỉ cần dự trữ binh khí đầy đủ, một khi chiến sự đến, muốn xây dựng lên một nhánh quân đội mấy trăm ngàn người trong thời gian ngắn ngủi, thực sự không có chút vấn đề nào.

Trở mặt với một quốc gia như vậy, chính là tổn thất khổng lồ đối với Sở Quốc.

Sau khi hắn trở về, chắc chắn sẽ bị Hoàng Đế Sở Quốc lôi đi chém.

- Bệ hạ bớt giận! Chế độ lớp học ở Sở Quốc thần vẫn còn đang trong quá trình tiến hành, mười vạn cuốn sách vi thần nói tới chỉ là một phần dùng để bắt đầu mà thôi, tiếp theo sẽ tiếp tục chọn mua từng nhóm từng nhóm.

- Ồ? Như vậy thì còn nghe được!

Dương Mộc đứng bên cạnh long ỷ, nói:

- Không bằng như vậy đi! Dù sao đều là đồ vật nhẹ nhàng, Sở Quốc ngươi một lần chọn mua lấy một triệu bản, lấy về dự trữ sẵn, chuẩn bị bất cứ tình huống nào, dù sao sớm muộn sẽ cần dùng đến.

Một triệu bản?

Vừa nghe đến con số này, Khuất Đan hầu như bị doạ cho hôn mê. Một triệu bản tài liệu giảng dạy cũng chính là năm triệu lượng bạc, chỉ để đổi lấy tài liệu giảng dạy chính bản có cũng được mà không có cũng được, Sở Quốc tuy lớn, nhưng cũng không chịu nổi tiêu phí như vậy, năm triệu lượng bạc chính là số tiền thu thuế hai tháng của Sở Quốc.

Trong đầu Khuất Đan lóe lên, hầu như có thể lập tức kết luận, trong năm triệu lượng bạc này, xem như là có bốn triệu lượng trôi theo dòng nước.

Thế nhưng, hắn lại không dám từ chối, liền chắp tay nói:

- Bệ hạ cân nhắc chu toàn, vi thần khấu tạ thánh ân.

- Ừm, ngươi cũng không cần cảm tạ, hai nước quan hệ hữu hảo, điểm ấy là nên.

Dương Mộc liếc mắt nhìn hắn. Vừa nãy mới báo có một triệu bản, tựa hồ hơi ít rồi.

Thế nhưng, với tư cách là một Hoàng Đế, vẫn nên có một chút giới hạn, không thể ăn uống quá khó coi. Bạc của Sở Quốc cũng không phải bỗng dưng lấy đi được, một lần rút ra một chút vậy là được rồi, đợi đến lần sau trở lại, phải chiêu đãi tốt một phen.

Khuất Đan bị ánh mắt này nhìn cho phát sợ, đang muốn xin cáo lui đã thấy Dương Mộc nhấc tay lên.

- Lẽ nào quý quốc không muốn mua mấy loại hàng như mì ăn liền và bánh bích quy nén sao? Hiện giờ đang trong thời kì các quốc gia hỗn loạn, chính là quân mã chưa động nhưng lương thảo đã đi đầu, nếu như quý khanh mang về nhiều thực phẩm tiện lợi như vậy cho tướng sĩ, chắc rằng Hoàng Đế quý quốc sẽ tán thưởng trước mọi người.

- Xin hỏi Bệ hạ, giá cả của hai mặt hàng này?

Trong lòng Khuất Đan cười khổ.

- Tất cả hàng hóa đều giảm giá cho Sở Quốc. Nếu như mua một triệu phần trở lên, có thể giảm giá tám phần mười so với giá cả bán cho các nước khác.

Khuất Đan vui mừng. Không quan tâm quân đội Sở Quốc có thể sử dụng được hay không, nhưng đây chính là một phần công lao đi sứ chân thật nhất. Có thể khiến Thương Quốc cấp cho đãi ngộ đặc biệt ở trên mặt giá cả, hiện nay ngoại trừ Nguyễn Quốc thì tựa hồ vẫn không có nước nào có được. Mà giá cả những thứ như bánh bích quy nén đều không cao lắm, hai mặt hàng này đều là một lượng bạc ba phần, một triệu phần cũng chỉ khoảng ba mươi vạn lượng bạc mà thôi, so với với số tiền đắt đỏ bỏ ra mua tài liệu giảng dạy thì chỉ là mưa bụi.

- Bệ hạ, Sở Quốc thần muốn ba triệu phần.

- Được, quý khanh quả nhiên là người thoải mái.

Dương Mộc mừng thầm. Gần đây quân đội Thương Quốc không có chiến sự, một ít bánh bích quy nén và mì ăn liền tồn trữ sắp hết thời hạn sử dụng, giờ có thể bán ra, cũng coi như là một khoản tài phú bất ngờ.

Sở Quốc đúng thật là có tiền mà.

Mọi người ngươi tới ta đi, giao dịch bình đẳng, thực sự là giao tình quân tử.

Những thứ tốt sau này sẽ không lo không có nguồn tiêu thụ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận